Thái Giám Võ Đế

Chương 300: Đỗ Biến thành thần! Muôn người thuần phục! Tru diệt Lệ Loan Loan


Đi qua đoạn thời gian này xảy ra rất nhiều sự tình!

Mà có tính rung động nhất, chính là bè lũ họ Phương trả thù, trả thù đối với hoàng đế.

Hơn một tháng, hoàng đế cùng Phương Trác, Đỗ Hối quyết chiến đại hoạch toàn thắng, vô số đại thần đều phản chiến, thủ phụ Phương Trác, nội các đại thần Đỗ Hối, bè lũ họ Phương toàn bộ quân đội rời khỏi kinh thành.

Lúc đó toàn bộ đế quốc quyền quý triệt để khiếp sợ, hoàn toàn không hiểu bè lũ họ Phương vì sao làm như vậy, bè lũ họ Phương cường đại như vậy, tại sao lại đối với hoàng đế nhượng bộ?

Nhưng kể từ đó, đám đầu sỏ đế quốc cũng không dám cố đối mặt phong mang hoàng đế, Tuyên Thành hầu cũng ngoan ngoãn dẫn binh xuôi nam, chuẩn bị tiến đánh Lệ Như Hải, phối hợp Đỗ Biến tác chiến.

Trong phút chốc, giống như hoàng quyền quật khởi vậy.

Tại kinh thành, các đại thần sôi nổi hô to vạn tuế.

Chỉ có hoàng đế không dám có chút lạc quan, mà là hạ lệnh kinh thành tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đồng thời dùng thủ đoạn lãnh khốc thiết huyết, ép buộc mua tất cả lương thực trong tay của lương thương (*thương nhân buôn bán lương thực).

Không chỉ có như thế, hoàng đế còn hạ lệnh công chúa Ninh Tuyết dẫn binh đi ra ngoài trưng thu lương thực.

Hoàng đế lý trí, thậm chí xem như là cơ trí, bởi vì ông ta nhìn thấu thủ đoạn bè lũ họ Phương sắp trả thù.

Quả nhiên...

Chỉ vài ngày!

Thuỷ vận cắt đứt! Hải vận cắt đứt!

Bản lĩnh bè lũ họ Phương trả thù chính là đối với kinh thành cạn lương thực, triệt để bao vây!

Kinh thành đế quốc Đại Ninh có một triệu dân cư, mỗi ngày tiêu hao lương thực cũng là con số thiên văn, hơn nữa tất cả lương thực gần như đều không tự sản xuất, toàn bộ dựa vào bên ngoài vận tới.

Thuỷ vận, hải vận chính là nguồn cung cấp lương thực chủ yếu của kinh thành.

Lúc này Liêu Đông còn chưa có mở rộng khai thác, mấy tỉnh Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Nam hai năm qua đều gặp nạn hạn hán cùng nạn châu chấu to lớn, lúc Đỗ Biến đi qua những vùng này cũng nhìn thấy, vô số dân đói kêu than đòi thực phẩm, rày đây mai đó.

Nơi sản xuất lương thực chính của đế quốc Đại Ninh ở Giang Nam, hướng bắc tối đa đến Hồ Bắc mới thôi, lên hướng bắc chút nữa cũng là khu vực thiếu lương thực.

Nhất là lương thực kinh thành, hoàn toàn dựa vào Giang Nam cung cấp. “Tô Hồ thục, thiên hạ túc” (*) không phải một khẩu hiệu, mà là tồn tại chân thật.

(*Mèo Thầy Mo chú thích: Ngạn ngữ Tô Hồ thục, thiên hạ đủ: Nôm na là lúa gạo Tô Hồ chín thì thiên hạ no bụng. Nó xuất hiện sớm nhất trong quyển “Sỉ đường tồn cảo. Ninh quốc phủ khuyến nông văn” thời Nam Tống. Trong đó “Tô” chính là Tô Châu - bao gồm huyện Ngô và đông Thái Hồ của Giang Tô, “Hồ” chính là Hồ Châu - bao gồm vùng Ngô Hưng, nam Thái Hồ tỉnh Chiết Giang. Lưu vực Thái Hồ, địa thế bằng phẳng, đất đai màu màu mỡ, kênh rạch chằng chịt. Từ sau thời Đường thì trung tâm kinh tế không ngừng dời vào nam, lại thêm phương bắc chiến loạn liên miên, sau đại di dân khai phá, khu Giang Nam đã từ từ giàu có và đông đúc.)

Bản lĩnh bè lũ họ Phương trả thù, độc ác mà lại có hiệu quả.

Vị thiểu quân điện hạ kia không muốn trực tiếp mưu phản, không nỡ đánh lộn xộn cái xác quý báu đế quốc Đại Ninh, cho nên muốn ra cái tuyệt hộ kế này.

Bọn họ dùng một triệu dân cư kinh thành làm con tin, thúc ép hoàng đế. Thay đổi một loại bản lĩnh đấu tranh, thế nhưng càng thêm ác độc.

Cho nên vị thiểu quân này mới có thể hạ lệnh Phương Trác cáo bệnh, Đỗ Hối từ chức nội các đại thần đảm nhiệm Chiết trực Tổng đốc, đồng thời đem quân đội của mình hoàn toàn rút lui khỏi kinh thành.

Tóm lại bè lũ họ Phương liền một mục tiêu, thúc ép hoàng đế thoái vị!

Đổi một hoàng đế càng thêm dễ khống chế, sau đó sẽ tiến hành ngồi mát ăn bát vàng, quá trình thay ngôi đổi chủ.

May mà hoàng đế sớm làm chuẩn bị, khi bè lũ họ Phương còn chưa có triệt để bao vây kinh thành, đã dùng quân đội trực tiếp ép mua tất cả lương thực, không chỉ là lương thương kinh thành, còn có lương thương xung quanh toàn bộ châu huyện, toàn bộ bị ép mua.

Như thế mấy ngày, tất cả lương thương mỗi một ngày đều nguyền rủa hoàng đế.

Không chỉ có như thế, công chúa Ninh Tuyết còn dẫn binh ép buộc mua lương thực dự trữ của đại bộ phận địa chủ.

Đem những lương thực triệt để tập trung lại, lại tiến hành tuyệt đối bình quân phân phối.

Mặc kệ chức quan ngươi bao lớn, nam tử trưởng thành mỗi người mỗi ngày nửa lạng lương thực, nữ tử, trẻ con mỗi người mỗi ngày ba lạng lương thực. Quân đội mỗi người mỗi ngày tám lạng lương thực.

Hoàng đế mỗi ngày bốn lạng, hoàng hậu mỗi ngày ba lạng, thái tử mỗi ngày năm lạng lương thực.

Như thế bình quân phân phối, kinh thành tồn lương có thể kiên trì nửa năm trở lên.

Cho nên kế sách bè lũ họ Phương tuy rằng độc ác, nhưng đến nay, kinh thành cũng không có đại loạn, cũng không có ai chết đói.

Tròn hơn một tháng.

Hoàng đế kiên trì mỗi ngày liền ăn bốn lạng lương thực, nửa lạng cũng không dám lố, cho nên buổi tối đều ở đây uống cháo.


Truyện Của Tui chấm
vn
Thái tử cũng uống cháo, nói: “Phụ hoàng, lương thực chúng ta còn có thể kiên trì nửa năm, đến lúc đó làm sao bây giờ?”

Hoàng đế nói: “Cục diện này phải sớm có dự liệu, ta cho tới bây giờ cũng không từng có lạc quan, chúng ta cùng bè lũ họ Phương đấu tranh là một lâu dài quá trình. Không sợ thiếu nhưng sợ chia không công bằng, chỉ cần quân đội có thể ăn no, dân chúng có thể miễn cưỡng no bụng, kinh thành liền không bị loạn. Còn kinh thành lúc nào có thể giải bao vây chuyển nguy thành an, sẽ phải nhìn Đỗ Biến, hắn lúc nào có thể tiêu diệt Lệ Như Hải, kinh thành bao vây cũng liền hiển nhiên thông suốt.”

Thái tử nói: “Nếu như Đỗ Biến thua thì sao?”

Hoàng đế dừng chốc lát nói: “Nếu như Đỗ Biến thua, vậy tất cả trở về chỗ cũ, tây nam đế quốc thất thủ, vị hoàng đế này hạ chiếu nhận tội, thoái vị!”

Lúc này hoàng đế nói lên cái khẩu khí này đã đặc biệt bình thản.

Tiếp tục hoàng đế nói: “Chú ý quan hệ nhân quả, chúng ta sở dĩ tạo thế, sở dĩ chế tạo hoàng quyền quật khởi biểu tượng, là vì kinh hoàng những quân đầu, là vì khiến Tuyên Thành hầu, Kiếm Các hầu hai cái đại quân vây thế gọng kìm Lệ Như Hải, phối hợp Đỗ Biến tác chiến. Hôm nay hiệu quả vẫn là có thể, Tuyên Thành hầu đã xuôi nam mau muốn đi vào Quảng Tây cảnh nội, đại quân Kiếm Các hầu cũng động, thậm chí đã cùng Lệ Như Hải có tiểu quy mô chiến đấu xung đột.”

Đúng vào lúc này!

“Rầm rầm ầm...”

Bỗng nhiên phía tây hoàng cung truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó một ngọn lửa chợt dấy lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết.

Chỉ một lát sau.

Phía bắc hoàng cung cũng truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó ngọn lửa phóng lên cao.

Sau đó là phía nam...

Tức khắc, thân thể hoàng đế run lên bần bật, sắc mặt một trận tái nhợt.

Thái tử chợt liền xông ra ngoài.

Toàn bộ kinh thành đều bị run rẩy, tiếng kêu càng ngày càng vang hơn, càng ngày càng cao.

Kho lúa xảy ra chuyện, ba kho lúa lớn đều xảy ra chuyện!

Lúc này binh mã kinh thành trung với hoàng đế vượt lên trước sáu vạn, mà binh sĩ bảo hộ mấy cái kho lúa liền vượt qua ba vạn, phòng thủ không thể bảo là không nghiêm mật, gần như có thể xưng là là phòng thủ kiên cố.

Nhưng mà còn là xảy ra chuyện!

Hoàng đế đứng ở chỗ cao nhất hoàng cung, nhìn ngọn lửa đang bốc lên càng ngày càng cao ở ba kho lúa lớn.

Chỉ sau nửa canh giờ, tiếng chém giết kết thúc.

Vô số người cố dập tắt lửa, không chỉ là quân đội, ngay cả rất nhiều dân chúng đều lao tới tưới nước dập tắt lửa.

...

Mấy canh giờ sau đó.

Công chúa Ninh Tuyết quỳ gối trước mặt hoàng đế, mắt đỏ ngầu, quần áo trên người khắp nơi đều là dấu vết bị thiêu đốt.

“Kẻ địch lẻn vào ba nghìn người, có thể nguyên bản liền nằm vùng ở bên trong kinh thành, tròn ba nghìn cảm tử quân. Vận dụng vũ khí chúng ta hoàn toàn không biết, gần như trong nháy mắt công phá tường nhà kho, sau đó ra sức phóng hỏa.”

Nói đến chỗ này, giọng công chúa Ninh Tuyết khàn khàn nói: “Không biết vì cái gì, những ngọn lửa hoàn toàn không thể dập tắt, nước dội cũng vô ích, chỉ có thể dùng đất tới vùi, có chút ngọn lửa thậm chí ngay cả đất vùi cũng không ngừng, tất cả mọi người đang liều mạng cứu hoả. Tất cả quân đội, vô số dân chúng đều ở đây cứu hoả.”

Công chúa Ninh Tuyết đương nhiên không biết, ngọn lửa vĩnh cửu là lửa phốt pho trắng, còn có vô số dầu hỏa.

Nói đến đây, công chúa Ninh Tuyết gần như nói không được nữa.

Hít một hơi thật sâu nói: “Toàn bộ ba nghìn tên cảm tử quân kẻ địch bị giết chết. Quân đội chúng ta bởi vì cứu hoả, tử thương mấy nghìn, dân chúng vô tội tử thương gần vạn!”

Thân thể hoàng đế chợt một phen chao đảo nói: “Lương thực... Còn dư lại bao nhiêu?”

Công chúa Ninh Tuyết rung giọng nói: “Không đến hai thành!”

Nói cách khác, nguyên bản lương thực có thể kiên trì năm tháng, bây giờ chỉ có thể kiên trì một tháng.

Lúc này, Lý Liên Đình tiến lên dập đầu nói: “Bệ hạ, càng ngày càng nhiều dân chúng kinh thành đi tới trước mặt hoàng cung, không nói gì, cũng chỉ là nhìn cửa cung.”

Thái tử nói: “Phụ hoàng, nhất định không thể nói cho dân chúng tình hình thực tế, nếu không sẽ sinh ra bạo loạn. Nhi thần có một kế, mỗi ngày đem xe trống chuyên chở ra ngoài, sau đó chất đầy bùn cát, ban ngày lại vận vào đây, sau đó giả vờ ngẫu nhiên phá thủng một túi, từ bên trong rơi ra lương thực vàng vàng cam cam, khiến toàn bộ dân chúng kinh thành đều cho rằng lương thực mỗi ngày đều vận tới, không có nguy cơ cạn lương thực, kinh thành sẽ không hỗn loạn.”

Hoàng đế hướng thái tử cười.

Hít một hơi thật sâu, hoàng đế hướng đi ra ngoài cửa cung.

...

Lúc này ra khỏi cửa cung, chi chít đứng mấy vạn kinh thành dân chúng, nhìn thấy hoàng đế sau, đầu tiên là một trận ngạc nhiên, sau đó toàn bộ quỳ xuống.

“Khấu kiến bệ hạ!”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...”

Sau đó, toàn bộ dân chúng quỳ trên mặt đất, ngước nhìn Thiên Duẫn hoàng đế, thậm chí không ai hỏi chuyện lương thực.

Nhưng toàn bộ dân chúng đi tới nơi này, chính là muốn biết bọn họ còn có thể sống sót hay không, có còn cơm ăn hay không.

“Trẫm biết ý đồ các ngươi đến, liền là muốn biết lương thực bị đốt còn không, các ngươi có còn cơm ăn hay không, còn có thể sống sót hay không, có muốn đi chạy nạn hay không?” Hoàng đế ôn hòa nói.

Lời này vừa ra, sắc mặt thái tử hơi đổi một chút, phụ hoàng tại sao có thể nói cho dân chúng tình hình thực tế thế? Như thế kinh thành sẽ đại loạn.

Lời này vừa ra, phía dưới vô số dân chúng đã bắt đầu rơi lệ.

“Các ngươi không nên đi chạy nạn, tình trạng toàn bộ phương bắc đều cũng không tốt, đều ở đây gặp hoạ mất mùa. Nếu như chạy nạn, sẽ chết ở trên đường.” Hoàng đế nói: “Giang Nam có lương thực, thế nhưng thuỷ vận bị người chặt đứt, hải vận cũng bị người chặt đứt, lương thương rất tham tiền cũng không dám vận lương vào kinh thành. Các ngươi chắc chắn đều muốn hỏi, lương thực chúng ta còn dư lại bao nhiêu?”

Tức khắc, mọi người nhìn hoàng đế, bọn họ liền là muốn biết đáp án này.

“Một tháng.” Hoàng đế nói: “Chúng ta còn có hơn một tháng lương thực, một tháng sau nếu như không lấy lại thuỷ vận cùng hải vận, kinh thành sẽ phải đoạn lương, liền phải có người chết đói.”

Phía dưới đã lác đác có tiếng khóc nỉ non.

Hoàng đế hướng vô số dân chúng khom người lạy xuống nói: “Là trẫm vô năng, làm hại con dân kinh thành cùng trẫm chịu khổ. Thế nhưng tại đây trẫm có hai hứa hẹn cùng nói với mọi người.”

Hoàng đế tiếp tục nói: “Không sợ thiếu nhưng sợ chia không công bằng, đi qua trong một tháng, trẫm bị vô số lương thương cùng địa chủ nguyền rủa, bởi vì trẫm đưa giá ổn định ép mua lương thực bọn họ, thậm chí có những còn chưa có trả tiền. Thế nhưng trẫm cũng vô cùng kiêu ngạo, đã qua một tháng bên trong kinh thành không có người chết đói.”

Tức khắc, phía dưới vô số dân chúng hô to vạn tuế, cắt đứt lời hoàng đế nói.

Cho tới nay, dân chúng kinh thành đối với hoàng đế ấn tượng không sâu, thế nhưng trong vòng một tháng này, vô số dân chúng đối với hoàng đế mang ơn.

Bởi vì hoàng đế chẳng phân biệt giá cả cao thấp thế nào, đem toàn bộ lương thực bình quân phân phối, kinh thành dù cho người nghèo nhất cũng không có chết đói.

Hoàng đế nói: “Cho nên lời hứa thứ nhất trẫm chính là, kế tiếp trong một tháng, toàn bộ lương thực vẫn như cũ sẽ bình quân phân phối. Chỉ cần trẫm cùng hoàng hậu có cơm ăn, kinh thành con dân liền có cơm ăn, hơn nữa trẫm cam đoan không thể ăn hơn một phần so với mọi người.”

Tức khắc, vô số dân chúng lại một lần nữa lễ bái, hô to: “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Hoàng đế nói: “Vậy một tháng sau, lương thực ăn xong hết, thế nhưng kinh thành vẫn không có lương thực tới, vẫn như cũ bị bế quan tỏa cảng, vậy phải làm gì bây giờ?”

Vô số dân chúng ngửa đầu nhìn hoàng đế.

Sau đó hoàng đế nói ra một câu lại không giống hoàng đế nói.

“Vậy trẫm cam đoan sẽ chết ở đằng trước các ngươi, chỉ cần trẫm vừa chết, sẽ có lương thực chuyển vào.” Hoàng đế chậm rãi nói.

Vô số dân chúng trong nháy mắt gào khóc, nước mắt tuôn ra như mưa, ra sức dập đầu.

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ thánh quân, bệ hạ thánh quân!”

Chí ít vào giờ khắc này, kinh thành tất cả dân chúng lại cũng sẽ không quên Thiên Duẫn hoàng đế.

Hoàng đế tiến vào hoàng cung, vô số dân chúng vẫn như cũ quỳ gối trước cửa cung không muốn rời khỏi, ra sức khóc lớn.

Vào lúc ban đêm, có hơn mấy nghìn người già tự sát!

Nguyên nhân chỉ có một, bọn họ cảm thấy bản thân già nua, không có cần thiết lãng phí lương thực nữa, có thể nhiều tiết kiệm một chút lương thực, là có thể làm hoàng đế bệ hạ kéo tiếp theo một chút sinh mệnh.

Hoàng đế sau khi nghe nói tin tức này, yên lặng rơi lệ một lúc lâu.

...

Trong hoàng cung.

Thái tử quỳ gối trước mặt hoàng đế gào khóc, ra sức dập đầu nói: “Vì cái gì mà đến nước này, vì cái gì mà đến nước này?”
Hoàng đế nói: “Bọn họ có thể không chú ý vô số sinh mệnh con dân kinh thành, thế nhưng trẫm không thể không quan tâm. Thật đến khi ấy, liền tùy ý bọn hắn, trẫm liền kết thúc bản thân. Hơn nữa trẫm cũng cùng bọn họ đấu thắng, hơn nữa còn đấu thắng một trận, không có ở cảm giác thần thúc ép bất lực mà chết. Vì vô số kinh thành dân chúng mà chết, còn là quang vinh.”

Tiếp tục, hoàng đế vỗ bàn một cái nói: “Hơn nữa, trẫm chưa chắc sẽ chết! Kiếm Các hầu đã xuất binh, Tuyên Thành hầu cũng xuất binh, tin tức phía trên không phải nói Đỗ Biến đại quân mở rộng rất mau sao, hơn một tháng tiêu diệt Lệ Như Hải tuy rằng nghe vào đặc biệt hoang đường, nhưng cái kỳ tích này chưa chắc không thể đổi lại. Một khi Lệ Như Hải bị tiêu diệt, bao vây kinh thành sẽ không giải tự phá.”

Một tháng tiêu diệt Lệ Như Hải?

Làm sao có thể? Lệ Như Hải có bốn năm mươi vạn đại quân, Đỗ Biến chỉ có mấy vạn quân đội mà thôi.

Kiếm Các hầu cùng Tuyên Thành hầu tuy rằng xuất binh, nhưng rất có thể xuất công không ra lực.

Trong một tháng tiêu diệt Lệ Như Hải, mặt trời mọc hướng tây cũng không thể.

Hoàng đế nói: “Lý Liên Đình, toàn tộc Tuyên Thành hầu đều bắt bị à?”

Lý Liên Đình nói: “Đã bắt.”

Hoàng đế nói: “Tuyên Thành hầu nếu dám dừng lại không tiến lên, nếu dám xuất công không ra lực, liền đem toàn tộc hắn tru diệt.”

Lý Liên Đình dập đầu nói: “Tuân chỉ!”

Lúc này nội tâm Lý Liên Đình vô cùng đau khổ, lão thậm chí không dám nói cho hoàng đế, Đỗ Biến đã mất tích hơn một tháng.

Hoàng đế ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, lẩm bẩm: “Hơn một tháng triệt để tiêu diệt họ Lệ vương quốc Đại Viêm, thực sự không thể nào sao?”

...

Vì sao Đỗ Biến chỉ cần tiêu diệt họ Lệ, bao vây kinh thành sẽ không giải tự phá?

Nguyên nhân là vậy, một khi Lệ Như Hải bị diệt, Đỗ Biến sẽ xưng bá toàn bộ tây nam đế quốc, nếu như bè lũ họ Phương không giải khai bao vây đối với kinh thành, Đỗ Biến sẽ trực tiếp dẫn binh tiến vào vựa lúa lớn Hồ Bắc, sau đó ép buộc dùng quân đội thông đường vận lương đến kinh thành.

Thế nhưng vậy cần thời gian rất lâu, là không kịp.

Chân chính nguyên nhân trên thực tế là một khi Đỗ Biến tiêu diệt họ Lệ, Đỗ Biến có toàn bộ tây nam, sẽ trở nên binh hùng tướng mạnh. Cho đến lúc này dù cho hoàng đế chết, thái tử lên ngôi cũng có thế lực to lớn mà dựa vào.

Mà cục diện xấu nhất thì là sau khi thái tử lên ngôi, trực tiếp nam thú đến tây nam đế quốc, tiến vào bên trong địa bàn Đỗ Biến, rất có thể xuất hiện Đỗ Biến hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu cục diện, vậy càng là đại tiện nghi Đỗ Biến.

Cho nên, một khi Đỗ Biến ở tây nam tiêu diệt Lệ Như Hải triệt để kiêu ngạo, vậy hoàng đế vừa chết người lợi ích lớn nhất liền biến thành Đỗ Biến, bè lũ họ Phương là sẽ không làm chuyện ngu như vậy.

Cho nên chỉ cần Đỗ Biến tiêu diệt Lệ Như Hải, kinh thành bao vây liền hiển nhiên tự giải.

...

Tây nam đế quốc, bên trong một phân đàn bí mật Thánh Hỏa Giáo.

Đôi mắt đẹp Lệ Loan Loan phát lạnh nói: “Đỗ Biến, ngươi chết đi, tan thành mây khói, hồn phi phách tán đi!”

Sau đó thân thể Đỗ Biến, chợt bị ném vào địa ngục thánh hỏa nhợt nhạt đáng sợ.

Trong nháy mắt, thân thể Đỗ Biến bị ngọn lửa trắng địa ngục hoàn toàn thôn phệ, biến mất không thấy tăm hởi.

Cùng tình hình trước kia giống hệt nhau.

Đỗ Biến giống như trực tiếp biến mất.

Lệ Loan Loan chỉ vào lửa địa ngục, hướng mấy nghìn tên Thánh Hỏa giáo quân lớn tiếng nói: “Nhìn thấy không? Mọi người thấy chưa?”

“Đỗ Biến bị địa ngục thánh hỏa đốt cháy bị tan thành mây khói, hắn là một thần giả.”

“Hắn cái gọi là thân bất tử, hoàn toàn là một lời nói dối trắng trợn.”

Tức khắc con mắt trung thần vô số Thánh Hỏa giáo quân dần dần có biến hóa.

Đỗ Biến quả nhiên không phải Hỏa thần phụ thể, hắn quả nhiên bị lửa địa ngục đốt chết.

Vậy lúc trước tất cả ở trên chiến trường, quả nhiên là hắn đang diễn trò sao?

Tức khắc, vô số Thánh Hỏa giáo quân có ấn tượng thần thánh cường đại với Đỗ Biến đều nghiền nát.

Lệ Loan Loan gặp việc này đại hỉ, kế tiếp ả chỉ cần trở lên diễn một trò, thâm nhập ngọn lửa màu trắng mà không chết, ả là có thể một lần nữa thu hoạch toàn bộ Thánh Hỏa giáo quân tín ngưỡng cùng sùng bái, sẽ một lần nữa biến thành Hỏa Ma thánh nữ chí cao vô thượng.

Lệ Loan Loan nhìn lửa địa ngục, thầm nghĩ trong lòng: “Đỗ Biến vốn nên là đem ngươi bằm thây vạn đoạn, khiến cho ngươi bị lửa địa ngục trực tiếp đốt thành tro bụi, thật sự là quá lợi cho ngươi rồi.”

Ngay sau đó, ả giơ tay phải lên thật cao nói: “Đỗ Biến đã chết, Đỗ Biến đã chết, Đỗ Biến đã chết...”

Thánh hỏa thân vệ dưới trướng ả cũng theo hô to: “Đỗ Biến đã chết, ngụy thần đã chết!”

Ngay từ đầu mười mấy người hô lớn, kế tiếp mấy trăm người, hơn một nghìn ở hô to: “Đỗ Biến đã chết, ngụy thần đã chết!”

Nhưng mà...

Vừa lúc đó!

Bên trong lửa địa ngục, một bóng người xuất hiện!

Một bóng người màu vàng óng!

Cùng lúc trước một màn xuất hiện giống hệt.

Cửu Dương Chân Kinh bên trong đan điềnĐỗ Biến bắt đầu điên cuồng mà xoay tròn, trở thành một vòng xoáy năng lượng, không ngừng thôn phệ năng lượng lửa địa ngục.

Ngay sau đó, bóng dáng màu vàng óng bắt đầu dần dần biến thành bóng tối, một người có viền là màu đen.

Tức khắc, tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.

Kể cả Lệ Loan Loan, cũng hoàn toàn triệt để chấn kinh rồi, hoàn toàn không thể tin bị hai mắt của mình.

Nội tâm của ả biết rất rõ, cái gọi là Hỏa thần sứ giả là giả, cái gọi là chết đi sống lại cũng là giả.

Lửa địa ngục có thể đốt cháy tất cả, hủy diệt hết thảy.

Một màn trước mắt này coi là chuyện gì xảy ra?

Ngay sau đó, đáng sợ hơn nữa, lại thêm chuyện kinh khủng xảy ra.

Địa ngục thánh hỏa to lớn lại đang dần dần biến mất!

Giống như từng chút một bị Đỗ Biến thôn phệ tiến vào trong cơ thể.

Lệ Loan Loan cảm giác da đầu của mình từng đợt tê dại, ả thật là chết cũng không muốn tin tưởng một màn trước mắt.

Đơn giản là lật đổ thế giới quan a.

Lẽ nào thế giới này thật sự có thần à?

Thật chẳng lẽ có Hỏa thần sứ giả à?

Lệ Loan Loan là cảm giác không dám tin tưởng, mà mấy nghìn Thánh Hỏa giáo quân thì là vô cùng cuồng nhiệt, vô cùng hưng phấn.

Bị địa ngục thánh hỏa đốt cháy mà không chết, thậm chí chinh phục địa ngục thánh hỏa, đây, đây là sứ giả của thần lửa a.

Bọn họ chân chính chứng kiến thần tích!

Bất luận nói cái gì cũng không cách nào hình dung nội tâm kích động của mấy nghìn Thánh Hỏa giáo quân.

Tín ngưỡng của bọn họ được đáp lại, tín ngưỡng của bọn họ là đáng giá.

Tất cả địa ngục thánh hỏa toàn bộ biến mất, hoàn toàn bị Đỗ Biến cắn nuốt.

Mà lần này, Đỗ Biến không cần lại rơi vào trạng thái bất tỉnh, bởi vì đan điền của hắn cùng gân mạch đã bị triệt để cải tạo qua.

Sau khi cắn nuốt tất cả địa ngục thánh hỏa, Đỗ Biến toàn thân cởi trần, chậm rãi đi ra.

Giơ lên hai tay thật cao.

Tức khắc, từng Thánh Hỏa giáo quân quỳ xuống, dập đầu nói: “Bái kiến Hỏa thần sứ giả, bái kiến Hỏa thần sứ giả!”

“Bái kiến chủ nhân!”

"Bái kiến chủ nhân!

Mấy nghìn Thánh Hỏa giáo quân này biểu hiện ra cuồng nhiệt trước đó chưa từng có, thậm chí vượt qua cuồng nhiệt lúc trước đối với Hỏa Ma thánh nữ Lệ Loan Loan xa lắm.

Cuối cùng lúc trước Hỏa Ma thánh nữ chết đi sống lại bọn họ cũng không có tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là được nghe truyền thuyết mà thôi.

Mà một thần tích trước mắt đây là bọn hắn tận mắt nhìn thấy.

Đối tượng để bọn họ quỳ xuống, bọn họ xưng là chủ nhân dĩ nhiên không phải Lệ Loan Loan, mà là Đỗ Biến!

Trong nháy mắt, một ngụm máu tươi Lệ Loan Loan gần như phải phun tới. Bất luận nói cái gì, đều không cách nào hình dung nội tâm không cam lòng cùng phẫn nộ của ả lúc này. Đây là quân đội mà ả tỉ mỉ chế tạo, đây là Thánh Hỏa giáo quân tinh nhuệ nhất của ả.

Lúc này, lại quỳ gối trước mặt Đỗ Biến hô to chủ nhân?

Ả hoàn toàn điên rồi!

Nhìn bóng lưng Đỗ Biến, đôi mắt đẹp của ả tràn đầy cừu hận thấu xương.

...

“Bái kiến chủ nhân!”

“Bái kiến chủ nhân!”

Mấy nghìn Thánh Hỏa giáo quân, như là thủy triều, một vòng lại một vòng lạy xuống, dập đầu.

Đỗ Biến giơ hai tay lên cao, hưởng thụ bọn họ cúng bái.

Hắn lại lấy được một nhánh quân đội, vô cùng cuồng nhiệt, cường đại hết sức.

Hơn nữa nhánh quân đội này trung thành đúng là vĩnh hằng, lúc này Đỗ Biến chỉ cần ra lệnh một tiếng, nhánh quân đội này có thể không chút do dự đi tiến đánh vương quốc Đại Viêm của Lệ Như Hải.

Ngay sau đó, tròng mắt Đỗ Biến phát lạnh nói: “Yêu nữ Lệ Loan Loan, mạo phạm Hỏa thần, tội không thể tha, cần phải tru diệt!”

Lời này vừa ra, tất cả Thánh Hỏa giáo quân hơi hơi kinh ngạc, cuối cùng Lệ Loan Loan đã từng là Hỏa Ma thánh nữ của bọn họ.

Đỗ Biến nói: “Yêu nữ này tên gọi Lệ Loan Loan, ả chết đi sống lại là giả, ả và Lệ Thiên Thiên chẳng qua là chị em sinh đôi, Lệ Thiên Thiên bị ta giết, sau đó ả lấy thân phận của Lệ Thiên Thiên xuất hiện ở thế nhân trước mặt, diễn ra vừa ra chết đi sống lại trò. Đây là một giả Hỏa Ma thánh nữ, ả lừa dối mạo phạm Hỏa thần, căn cứ Hỏa thần ý chỉ, đem ả tru diệt!”

“Hỏa thần ý chỉ, tru diệt yêu nữ!”

“Hỏa thần ý chỉ, tru diệt yêu nữ!”

Tức khắc, mấy nghìn tên Thánh Hỏa giáo quân, đều rút đao ra kiếm, hướng Lệ Loan Loan xung phong liều chết mà đến.

Bọn họ quả nhiên là một đám người cuồng nhiệt trung thành nhất, lại thực sự nghe theo mệnh lệnh Đỗ Biến, đi giết chủ nhân trước của mình.

Viền mắt Lệ Loan Loan muốn nứt ra, nhìn bóng lưng Đỗ Biến, gào thét nói: “Đỗ Biến, ngươi chết đi, chết đi...”

Sau đó, ả dùng hết tất cả tu vi, mở móng nhọn hướng Đỗ Biến đánh tới.

Võ công ả cao hơn nữa, cũng đánh không lại mấy nghìn người.

Thế nhưng võ công ả tuyệt đỉnh, nếu như muốn chạy, mấy nghìn người Thánh Hỏa giáo quân ở đây đều ngăn không bị.

Chỉ bất quá, ả đương nhiên không cam lòng cứ như vậy mà đi, tùy ý Đỗ Biến tại đây đường hoàng hung ác. Tùy ý Đỗ Biến lấy bị quân đội thuộc về ả.

Ả dùng hết mọi bản lĩnh, cũng muốn giết Đỗ Biến.

“Đỗ Biến, chết đi, chết đi...”

Móng vuốt của yêu nữ Lệ Loan Loan chợt túm bị cổ của Đỗ Biến, tay kia bắt bị cánh tay phải Đỗ Biến, dùng hết tất cả lực lượng huyền khí, trước mắt muốn đem Đỗ Biến xé rách.

Võ công của ả tuyệt đỉnh, thực sự sẽ đem Đỗ Biến xé rách.

Vậy mà lúc này, Đỗ Biến lộ ra nụ cười nhạt.

“Yêu nữ, ta đợi đợi thời khắc này đã rất lâu rồi, để ngươi hưởng thụ một chút mùi vị lửa địa ngục đi.”

Bỗng nhiên, một đám lửa địa ngục màu trắng từ lòng bàn tay của Đỗ Biến toát ra.

“A...” Lệ Loan Loan phát sinh kêu thảm thiết trước nay chưa từng có!

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ngày hôm nay hai chương một vạn hai, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a, cảm ơn mọi người.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Trong lúc này, Biến vẫn trần như nhộng?!!! Tình hình có fan Trung đang viết fanfic cẩu huyết truyện này trên qidian kìa, đại loại kể lể nguyên nhân sở dĩ Biến nó bị hành tỏi lúc bé là vì hắn là... Con ruột của Ninh Đạo Huyền còn Đỗ Hối chỉ là chúa tể của những chiếc sừng. Có ai muốn ta dịch cái câu chuyện siêu cẩu huyết đó không? =) )