Thái Giám Võ Đế

Chương 312: Đại quyết chiến động trời! Đỗ Biến sáng tạo lịch sử


Ba mươi vạn chủ lực đại quân họ Lệ, tập trung ngay ngoài mười dặm.

Kế tiếp, Đỗ Biến nhất định phải đối mặt một nan đề.

Đội quân nhu khổng lồ này làm sao bây giờ?

Ở đây cách thành Phú Châu có chừng một trăm bảy mươi dặm, mà đội quân nhu vật tư này cộng lại ước chừng gần nghìn vạn cân.

Mỗi một khẩu pháo mười hai pháo cộng thêm pháo cái, có chừng bốn năm nghìn cân.

“Một trăm bảy mươi dặm, đội quân nhu này nhanh nhất vài ngày có thể đi hết.” Đỗ Biến bèn hỏi.

“Trên bảy ngày.” Nô lệ thủ lĩnh nói: “Bởi vì pháo mười hai cân của chúng ta thực sự quá lớn quá nặng.”

Thảo nào lúc trước Arbus trực tiếp đem đội quân nhu này ném ở phía sau, bản thân mang theo pháo sáu cân liền hướng về phía thành Phú Châu.

Bảy ngày?

Đại quân ba mươi vạn họ Lệ cách nơi này chỉ có một chừng trăm dặm.

Đương nhiên, hơn mười vạn đại quân hành quân cũng rất chậm, thế nhưng cũng so với đội quân nhu này phải nhanh một chút.

Hơn nữa tốc độ đội tiên phong bọn họ sẽ rất mau, tốc độ kỵ binh bọn họ còn nhanh hơn.

Kỵ binh của Lệ Như Hải tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn có một hai vạn, càng chưa nói còn có một số bộ lạc dã man còn có tượng binh, kỵ binh thú.

Cho nên, đội quân nhu này nhất định sẽ bị kỵ binh họ Lệ đuổi theo.

Bỏ đi những pháo, bỏ đi những đồ quân nhu vật tư này?

Đây là tuyệt đối không thể nào.

Nhóm pháo mười hai cân này quá trân quý, là siêu cấp lợi khí để Đỗ Biến thắng được trận chiến tranh này.

Vậy Đỗ Biến có thể phái bao nhiêu quân đội tới bảo hộ nhóm pháo cùng đồ quân nhu vật tư này? Một vạn người? Hai vạn người? Hắn tổng cộng mới có năm vạn người mà thôi!

Họ Lệ có hơn mười vạn đại quân, đại quân tiên phong có tốc độ nhanh khả năng liền vượt từ năm vạn trở lên.

Cho nên, chỉ có khả năng đem nhóm pháo cùng đồ quân nhu thuận lợi chở về thành Phú Châu cũng vất vả.

Hơn nữa quan trọng nhất là, đại quân Viên Thiên Triệu cùng Tuyên Thành hầu Lục Triển cách thành Bách Sắc càng ngày càng gần.

Đến khi hơn mười vạn đại quân họ Lệ chạy tới thành Phú Châu, sau đó tiến hành đại quyết chiến. Dù cho Đỗ Biến đại hoạch toàn thắng, suất quân về cứu viện thành Bách Sắc, vậy cũng ít nhất là sau sự việc này nửa tháng.

Mười hai vạn đại quân của Viên Thiên Triệu cùng Tuyên Thành hầu Lục Triển sẽ cho hắn nửa tháng à?

Đỗ Biến nhất định phải điên cuồng mà cùng thời gian thi chạy, dù cho sớm một hai ngày kết thúc đại chiến, cũng có thể cải biến vận mệnh thành Bách Sắc.

Đỗ Biến nhắm mắt lại nói: “Hệ thống, tốc độ cao nhất ta mang theo đội quân nhu này trở về thành Phú Châu, có thể giữ được những khẩu pháo này không?”

Hệ thống Mộng Cảnh nói: “Như vậy ngươi đối mặt cục diện tiên phong không cầm quyền họ Lệ bên ngoài quyết chiến, đối với ngươi đặc biệt bất lợi. Xác suất giữ được pháo có thể sáu thành, nhưng vật tư sẽ tổn thất vô cùng lớn.”

Đỗ Biến nói: “Nếu như ta ở thành Phú Châu cùng ba đại quân mươi vạn chủ lực họ Lệ quyết chiến, có thời gian trở về Bách Sắc hay không?”

Hệ thống Mộng Cảnh nói: “Gần như là số không, ngươi nhất định phải quyết chiến sớm, mới có cơ hội cứu viện thành Bách Sắc, ngươi mới có cơ hội cứu lại hoàng đế, cứu lại hơn mười vạn con dân kinh thành, bởi vì kinh thành lập tức sẽ phải hết lương thực.”

Hệ thống Mộng Cảnh nói không sai.

Một triệu con dân kinh thành cùng hoàng đế, hôm nay mỗi ngày chỉ ăn một bữa, hơn nữa chỉ uống cháo.

Thậm chí quân đội trong thành, cũng chỉ có mỗi ngày hai chén cháo.

Thuỷ vận, hải vận đã chặt đứt ba tháng, bè lũ họ Phương đối với kinh thành bao vây cũng đã vượt lên ba tháng.

Có thể nói, nếu như không phải Đỗ Biến khiến công chúa Ninh Tuyết mang về câu nói kia khiến hoàng đế vô luận như thế nào chống đỡ tiếp, vì cứu lại dân chúng kinh thành, hoàng đế lúc này khả năng đã bản thân chấm dứt.

Hệ thống Mộng Cảnh nói: “Ngươi nhất định phải sớm quyết chiến, mới có thể cứu lại tất cả cục diện.”

Sớm quyết chiến, vậy thì không thể chờ ba mươi vạn đại quân họ Lệ công kích thành Phú Châu. Lúc này đại quân chủ lực họ Lệ cách thành Phú Châu còn có gần ba trăm dặm.

Nhất định phải ở giữa thành Phú Châu cùng đại quân chủ lực họ Lệ tìm một quyết chiến địa điểm!

Đỗ Biến nhắm mắt lại, khiến hệ thống Mộng Cảnh phối hợp ra bản đồ địa hình cực kỳ tường tận, đặc biệt cặn kẽ lục soát, tìm một địa điểm thích hợp quyết chiến.

Cái địa điểm này nhất định phải có thành trại có thể thủ vững, không thể tiến hành thuần túy dã chiến.

Họ Lệ có ba mươi vạn đại quân, Đỗ Biến mới năm vạn, cho dù có pháo cùng mũi tên hủy diệt, quân lực đôi bên cũng cách xa quá lớn, phía Đỗ Biến thương vong sẽ đặc biệt kinh người.

Chẳng bao lâu, Đỗ Biến tìm được một địa điểm.

Đây cơ hồ là địa điểm duy nhất.

Đại Long bảo!

Vân Nam là địa hình cao nguyên, núi cao rất nhiều, đất bằng ít hơn.

Mà cao nguyên phía trên đất bằng được gọi là bá tử, tỉnh Vân Nam có mười bá tử nổi tiếng, bá tử nhỏ nhất có ba bốn trăm cây số vuông.

Bá tử có diện tích vượt lên một trăm cây số vuông bá tử cũng có bốn năm mươi cái.

Đại Long bảo liền xây dựng ở phía trên một bá tử trong đó, ở Quảng Nam (*) cảnh nội, đây là một mảnh gần một trăm cây số vuông đất bằng.

(* Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đây là một châu tự trị của dân tộc Choang, nằm kế bên châu Văn Sơn, thuộc tỉnh Vân Nam, không phải Quảng Nam bên mình đâu nhé)

Cái Đại Long bảo này cách Vương thành Đại Viêm hơn hai trăm dặm, cách thành Phú Châu một trăm năm mươi dặm, cách đội quân nhu của Đỗ Biến chỉ ba mươi mấy dặm, cách ba mươi vạn chủ lực đại quân họ Lệ một trăm bốn mươi dặm.

Nếu như lựa chọn tại đây tiến hành cùng họ Lệ đại quyết chiến, có thể đem thời gian sớm hơn bốn ngày.

Quyết định, Đỗ Biến chợt cắn răng nói: “Không trở về thành Phú Châu, sớm cùng họ Lệ quyết chiến!”

Phó Hồng Băng hết hồn nói: “Sớm cùng ba mươi vạn đại quân họ Lệ quyết chiến? Ở nơi nào?”

Đỗ Biến xuất ra bản đồ nói: “Đại Long bảo, cách nơi này ba mươi mấy dặm.”

Tiếp tục, Đỗ Biến dẫn đầu một nghìn kỵ binh binh, rất nhanh hướng về Đại Long bảo cách đó ba mươi mấy dặm, tiến hành khảo sát thực địa.

...

Đại Long bảo.

Nơi này là một lô cốt quân sự cỡ lớn, kiêm quân doanh do thổ ty họ Mạc xây dựng.

Lúc thổ ty họ Mạc làm phản, tối đa có hơn tám vạn đại quân đóng quân ở Đại Long bảo.

Lúc đó xây dựng Đại Long bảo, lên bắc có thể tiến công Quý Châu, tây vào có thể tiến đánh phủ Côn Minh.

Trấn Nam công tước Tống Khuyết có đánh một trận trong đó, chính là đánh ở Đại Long bảo.

Năm vạn đại quân Tống Khuyết là phe tấn công, ba vạn đại quân họ Mạc là phe phòng thủ, kết quả bảy ngày, Tống Khuyết liền công phá Đại Long bảo.

Hôm nay, cái quân doanh pháo đài này, đã hoang phế gần mười năm.

Hơn nửa canh giờ, Đỗ Biến liền vọt vào Đại Long bảo hoang phế.

Sau khi tiến vào Đại Long bảo, Đỗ Biến không khỏi khẽ nhíu mày.

Cái quân doanh pháo đài này quả thực cũng đủ lớn, vượt qua bốn năm nghìn mẫu, thậm chí vượt qua thành trì nhỏ, cuối cùng ở đây có thể đóng quân tối đa khoảng tám vạn đại quân.

Thế nhưng có mấy điểm bất lợi.

Đầu tiên, lúc đó họ Mạc xây dựng Đại Long bảo không có tác dụng như một cái trạm kiểm soát trấn giữ, mà là vì tiến công, hơn nữa còn là một nơi vật tư trung chuyển quan trọng nhất, cho nên mới lựa chọn đây miếng đất bá tử.

Địa thế của nơi này đặc biệt bằng phẳng trống trải, thậm chí so với thành Phú Châu còn trống trải hơn, liếc nhìn lại tung hoành mười mấy dặm đất bằng.

Cho nên mảnh đất này đặc biệt thích hợp đại quy mô dụng binh, ba mươi vạn đại quân họ Lệ ở thành Phú Châu bên ngoài rất khó bày ra, thế nhưng tại đây có thể đầy đủ phô khai, đây đối với Đỗ Biến có chút bất lợi.

Thứ nhì, cái Đại Long bảo này tuy rằng cũng đủ lớn, hoàn toàn chứa đủ năm vạn đại quân của Đỗ Biến. Nhưng dù sao cũng là một doanh trại to lớn, mà không phải một tòa thành trì.

Mặc dù có tường trại, hơn nữa còn coi là vững chắc.

Tường trại này là bùn đất lũy thành, sau đó trong ngoài dùng gỗ to kẹp lấy, độ dầy tường trại tuy rằng so ra kém tường thành, nhưng là có chừng hai ba thước.

Khuyết điểm chủ yếu là tường trại quá thấp, tường thành Phú Châu còn cao chừng tám chín thước, mà đây tường trại Đại Long bảo cũng chỉ cao có năm thước.

Hơn nữa cuối cùng hoang phế gần mười năm, cho nên nơi này rất nhiều pháo đài đã hư hại.

Rất nhiều nhà gỗ đã sụp đổ, rất nhiều chỗ còn dư lại cũng bắt đầu nước rò rỉ mốc meo.

Tóm lại lực phòng ngự nơi này, kém xa thành Phú Châu, tại đây tiến hành quyết chiến, còn lâu mới ung dung như thành Phú Châu, nơi đó dù sao cũng là một tòa thành kiên cố.

Nhưng mà Đại Long bảo cũng có một ưu thế, đó chính là dựa lưng vào núi lớn, hơn nữa tường trại là một cái vòng tròn hình cung, cho nên chỉ cần phòng thủ một bên là được rồi.

Đương nhiên cái này cũng dẫn đến toàn bộ tường trại đặc biệt dài, dài chừng tám dặm.

Còn một ưu thế khác, toàn bộ Đại Long bảo bởi vì dựa vào đất mà xây, cho nên thế tương đối cao hơn một chút đất bằng phía dưới, có thể trên cao nhìn xuống.

Mặc dù có các loại tình huống bất lợi, nhưng ít ra có thể đem quyết chiến sớm bốn năm ngày.

Đối với Đỗ Biến mà nói, thời gian trọng yếu nhất. Sớm từ sáng đến tối có thể có thể thay đổi thay đổi vận mệnh thành Bách Sắc, sớm bốn năm ngày có thể cải biến hơn mười vạn số mạng con người.

Quyết định, địa điểm quyết chiến ngay Đại Long bảo.

Roi ngựa Đỗ Biến chợt chùng xuống nói: “Hạ lệnh Phó Hồng Băng, dẫn đầu bốn ngàn kỵ binh bảo hộ đội quân nhu tới Đại Long bảo. Sau đó lệnh những người đô con cùng nô lệ, nắm chặt một ít thời gian nghỉ dưỡng sức Đại Long bảo, nghênh tiếp đại quyết chiến đến.”

“Vâng!” Đám Cự Lang trinh sát kỵ binh lĩnh mệnh, thật nhanh hướng Phó Hồng Băng bảo vệ đội quân nhu phóng đi.

Mà Đỗ Biến rất nhanh trở về thành Phú Châu.

...

Đỗ Biến suất lĩnh đội ngũ cưỡi sói, tốc độ thật nhanh, chỉ hơn một canh giờ sau, liền tiến vào bên trong thành Phú Châu.

“Lưu lại hai nghìn võ sĩ, trấn thủ thành Phú Châu!”

“Nhớ kỹ trọng điểm là trấn thủ kho lương, thành Phú Châu bên trong mỗi ngày chỉ có thới gian mở cửa một canh giờ buổi sáng cho dân chúng lãnh lương thực, còn lại tất cả thời gian có bất kỳ người xuất hiện ở phía trên mặt đường, giết chết bất luận tội.”

“Một khi đại quân họ Lệ chia tới tiến đánh thành Phú Châu, hai ngàn võ sĩ các ngươi lập tức rút đi, tốc độ cao nhất trở về thành Bách Sắc.”

“Dân chúng trong thành dám can đảm quậy phá, giết chết bất luận tội!”

Đỗ Biến hạ liên tiếp mệnh lệnh!

Một thiếu thành chủ thành phố ngầm Tuyệt Thế, được Đỗ Biến lưu lại trấn thủ thành Phú Châu, nghe xong mệnh lệnh của Đỗ Biến, hắn lập tức quì một gối nói: “Tuân theo lệnh của chủ quân.”

Sau đó, Đỗ Biến dẫn đầu bốn vạn ba nghìn đại quân, trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Phú Châu, đi một trăm năm mươi dặm đến bên ngoài Đại Long bảo.

...

Ba mươi sáu tiếng đồng hồ sa!

Đỗ Biến suất lĩnh bốn vạn ba nghìn đại quân tiến vào chiếm giữ Đại Long bảo, mà bốn ngàn kỵ binh của Phó Hồng Băng bảo vệ đội quân nhu, ở mấy canh giờ trước đã vào ở.

Lúc này, toàn bộ Đại Long bảo đã biến thành một công trường to lớn.

Mấy nghìn người nô lệ nghỉ dưỡng sức bên tường trại, một nghìn tay cơ bắp đang đốn củi.

Đỗ Biến leo lên tường trại, bắt đầu công việc trọng yếu nhất đầu tiên, bố trí ổn thoả các khẩu pháo.

Nếu cần, rõ ràng muốn ở trên hàng phòng vệ xây dựng pháo đài tạm thời.

Đại Long bảo hơn bốn ngàn mẫu, tường trại hình cung vượt lên bốn ngàn mét, bảy mươi khẩu pháo mười hai cân, vừa lúc khoảng cách năm sáu chục mét một khẩu pháo, cái mật độ này đã coi là khả thi.

Lúc này Đỗ Biến không khỏi tiếc một trăm ba mươi pháo sáu cân, đáng tiếc toàn bộ hủy diệt rồi, bằng không thì hai trăm khẩu pháo thì càng thêm uy mãnh.

Chẳng bao lâu, Đỗ Biến liền định ra vị trí bảy mươi cái pháo đài tạm thời. Kế tiếp cần động viên hơn vạn người, dựa vào tường trại xây dựng bảy mươi pháo đài tạm thời.

Toàn bộ quân doanh pháo đài to lớn Đại Long bảo hừng hực khí thế, Đỗ Biến dẫn đầu mấy vạn đại quân, đang tiến hành chuẩn bị cuối cùng.

Đứng ở trên đầu tường, quan sát phía dưới dải đất trống trải, vài ngày sau đây miếng đất trống to lớn, cũng sẽ bị hơn mười vạn đại quân họ Lệ lấp đầy.

Phó Hồng Băng nói: “Chủ quân, vùng đất này thực sự mở rộng, đủ hơn mười vạn quân địch phô khai, đối với chúng ta phòng thủ đặc biệt bất lợi.”

Đúng vậy, đất bằng vượt lên hơn mười cây số vuông. Lúc đó họ Mạc vì luyện binh, đóng quân chuyên chọn lựa địa điểm.

“Ta biết.” Đỗ Biến nói: “Nhưng ta phải cùng thời gian thi chạy, không cách nào ở bên trong thành Phú Châu tiến hành đại quyết chiến. Có một doanh trại to lớn thế này, cuối cùng dễ ở đất trống dã chiến.”

Phó Hồng Băng nói: “Cần ở trước tường trại đào chiến hào, xây chướng ngại vật không?”

Lúc trước cùng Lệ Loan Loan đại chiến, những chướng ngại vật trước thành Bách Sắc, liền lập được công lao to lớn.

Ngẫm nghĩ một hồi, Đỗ Biến lắc đầu nói: “Không cần, cứ để đất bằng phằng như vậy đi.”

Bởi vì lực sát thương lớn nhất đối với địch nhân, vẫn là lựu pháo. Nếu như có bức tường cùng chiến hào cản trở, vậy chỉ có thể tiện nghi kẻ địch, có thể tiến hành tránh né.

Thời gian không ngừng trôi qua.

Đại quân của Đỗ Biến tranh chấp từng chút giây, xây dựng bảy mươi cái pháo đài tạm thời. Xây dựng tường trại, chuẩn bị vật tư chiến đấu.

Không khí khẩn trương đến gần như đều phải đọng lại.

...

Doanh địa đại quân chủ lực ba mươi vạn họ Lệ.

Kéo dài mười mấy dặm, quân doanh nhìn không thấy cuối.
Vương thái tử Lệ Trạm trong lòng bất đắc dĩ, kỳ thực loại địa phương Vân Nam cùng Quảng Tây này, căn bản không thích hợp hơn mười vạn quy mô hành quân.

Thế nhưng không có cách nào, quốc vương ngự giá thân chinh, nhất định phải uy thế kinh thiên.

Hơn nữa một trận chiến này không chỉ phải tiêu diệt chủ lực Đỗ Biến, muốn lấy trở về thành Phú Châu cùng thành Bách Sắc, hơn nữa còn muốn chiếm lĩnh nửa Quảng Tây.

Lệ Như Hải luôn luôn nói một câu, Đỗ Biến là một con hổ còn bú mẹ mới xuống núi, cuối cùng dụng hết toàn lực đưa hắn tiêu diệt.

Cho nên xuất động ba mươi vạn đại quân, chân chính giết gà dùng đao mổ trâu.

Lệ Như Hải là tràn ngập cá tính, dựa theo lệ cũ, vua cùng thái tử luôn luôn có một người đóng giữ Vương thành, thế nhưng ông ta không có, mà sai vợ mình đóng giữ Vương thành.

Tiến vào đại doanh quốc vương, Lệ Trạm nhìn thấy cha Lệ Như Hải trong tay cầm một phần tin tức, hơn nữa sắc mặt đặc biệt ngạc nhiên bất trắc.

Vương thái tử Lệ Trạm nói: “Phụ vương, chuyện gì?”

Lệ Như Hải đem tin tức đưa qua.

Vương thái tử Lệ Trạm sau khi nhận lấy, tức khắc không dám tin tưởng run giọng nói: “Đỗ Biến điên rồi sao? Đầu óc hắn nước vào à? Hắn thật vất vả lấy xuống thành Phú Châu lưu lại, lại dẫn đầu chủ lực đại quân tiến vào chiếm giữ Đại Long bảo?”

Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng?

“Phú Châu là thành kiên cố, dễ thủ khó công. Đỗ Biến không ở nơi nào chờ cùng chúng ta quyết chiến, ngược lại chủ động tiến lên trước tới, lựa chọn ở Đại Long bảo cùng chúng ta quyết chiến?” Lệ Trạm nói: “Chỗ đó địa thế bằng phẳng trống trải, thích hợp nhất cho quân đội đại quy mô như chúng ta dàn quân tiến công. Hơn nữa đây là quân doanh pháo đài hoang phế gần mười năm, tường trại là bùn đất với gỗ, cao không đến hai trượng mà thôi a.”

Quốc vương Đại Viêm Lệ Như Hải gật đầu.

Vương thái tử Lệ Trạm nói: “Năm đó ba vạn đại quân họ Mạc giữ Đại Long bảo, Tống Khuyết dẫn đầu năm vạn đại quân tiến đánh, chỉ không đến mười ngày liền công phá rồi. Mà hôm nay Đỗ Biến chỉ có không đến năm vạn đại quân, chúng ta có ba mươi vạn đại quân, ước chừng binh lực nhiều gấp sáu lần, công phá thế này một quân doanh pháo đài hoang phế gần mười năm, không phải dễ dàng à?”

Cầm lấy một ly trà uống vào, vương thái tử Lệ Trạm nói: “Phụ vương, đây là vì cái gì vậy?”

Lệ Như Hải nói: “Mười hai vạn đại quân Tuyên Thành hầu cùng Viên Thiên Triệu rất nhanh nhào đến thành Bách Sắc, Đỗ Biến muốn cùng chúng ta sớm quyết chiến, như thế hắn mới có đầy đủ thời gian trở về cứu viện thành Bách Sắc.”

Vương thái tử Lệ Trạm nói: “Hắn, hắn còn muốn đánh thắng ba mươi vạn đại quân chúng ta? Người này đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi.”

Bên cạnh một ông già nói: “Thái tử điện hạ, Lệ Như Long cùng Arbus đều thất bại.”

Vương thái tử Lệ Trạm nói: “Năm vạn đại quân Arbus thất bại thảm hại hoàn toàn là tự chịu diệt vong, có đầy đủ tin tức biểu hiện, là chính dầu hỏa của hắn ta xảy ra nổ tung, dấy lên ngọn lửa động trời đem quân đội của mình toàn bộ đốt chết, Đỗ Biến lại thừa cơ tuôn ra tiêu diệt.”

Tiếp tục, vương thái tử Lệ Trạm nói: “Đại tư tế, ngươi lẽ nào cảm thấy đại quân ba mươi vạn chúng ta không cách nào tiêu diệt hơn bốn vạn đại quân Đỗ Biến à?”

Lão già kia nói: “Dĩ nhiên là nắm chắc, ta chỉ là muốn nói mặc dù chúng ta có ưu thế vô cùng lớn, nhưng thái tử điện hạ không nên khinh địch.”

Bất kể là Lệ Như Hải, Lệ Trạm, còn là vị Đại tư tế này, căn bản hoàn toàn nghĩ không ra bất luận lý do gì để Đỗ Biến bất diệt.

Đầu tiên, Đỗ Biến đại quân đã đi qua hai trận kịch chiến, tiếp tục lại hành quân hơn một trăm dặm.

Mấu chốt nhất là không tuân thủ ở thành kiên cố, ngược lại lựa chọn ở một đại doanh trại hư hỏng quyết chiến. Đơn giản là đem thiên thời cùng địa lợi đều chắp tay tặng cho họ Lệ.

Ba mươi vạn đối chiến hơn bốn vạn.

Đừng nói là Đỗ Biến, coi như là thần tiên tới nơi, cũng cứu không được Đỗ Biến.

Vương thái tử Lệ Trạm nói: “Phụ vương, có muốn chia tiến đánh thành Phú Châu, cắt đứt Đỗ Biến đường lui hay không?”

Lệ Như Hải lắc đầu nói: “Hắn còn có đường lui à?”

Ngày kế, Lệ Như Hải ra lệnh một tiếng.

Ba mươi vạn đại quân nhổ trại, trùng trùng điệp điệp hướng Đại Long bảo đánh tới.

...

Ba ngày sau, thành Bách Sắc!

“Rầm rầm rầm rầm...”

Đại địa lại một lần nữa run rẩy, khoảng cách kết thúc một trận đại chiến mới hơn ba tháng.

Thành Bách Sắc lại một lần nữa nghênh đón kẻ địch hung ác.

Bảy vạn đại quân Tuyên Thành hầu Lục Triển, trùng trùng điệp điệp, gấp rút.

“Thanh quân trắc, giết gian thần, giết Đỗ Biến!”

“Thanh quân trắc, giết gian thần, giết Đỗ Biến!”

...

Bên trong Đại Long bảo, hoàn toàn yên tĩnh.

Xung quanh mười mấy dặm bên trong chim bay cá nhảy, giống như đều trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi, có thể đang núp ở trong hang ổ mà run lẩy bẩy.

Bảy mươi cái pháo đài tạm thời đã xây dựng xong rồi.

Bảy mươi khẩu đại pháo mười hai cân, đã toàn bộ sắp đặt ở phía trên pháo đài. Mỗi một khẩu pháo có năm pháo thủ, mười tên võ sĩ.

Hơn một vạn võ sĩ tinh nhuệ nhất, đứng ở trên tường trại hơn bốn ngàn thước. Còn lại hơn ba vạn tên võ sĩ, thật chỉnh tề ở sau tường trại bày trận.

Mặc dù có mấy vạn người, thế nhưng không ai phát ra âm thanh, thậm chí ngay cả ho khan đều ngừng lại rồi. Thế nhưng, tiếng hít thở, tiếng tim đập thế nào cũng không ngừng được. Rõ ràng tiếng tim đập, rõ ràng tiếng hít thở, càng thêm có vẻ không khí chính là yên lặng cùng áp lực.

Hôm nay khí trời cũng không tiện. Âm trầm, không khí độ ẩm rất cao, cực độ oi bức. Buổi sáng tháng chín vẫn còn nóng như vậy.

“Rầm rầm ầm...”

Bỗng nhiên, bầu trời truyền đến vài tiếng sấm rền. Đỗ Biến đang nhìn bầu trời, mây đen nặng dần, che ở mặt trời.

Nghìn vạn lần không nên mưa a.

Mà không khí thực sự đã cứng lại chẳng bao lâu sẽ nhiễu nước xuống.

Hơn một vạn tên võ sĩ trên hàng phòng vệ, vẫn như cũ đứng thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích.

Mấy trăm tên pháo binh, im hơi lặng tiếng lau chùi pháo đồng, một lần lại một lần kiểm tra thuốc nổ.

Bỗng nhiên, thân thể Đỗ Biến chợt giật, mắt chợt co rụt lại.

Tới nơi, tới rồi...

Một con rồng đen, từ phương xa xuất hiện.

Đại quân chủ lực họ Lệ tới nơi, tầm ba mươi vạn!

“Ầm ầm ầm rầm...”

Con rồng đen này càng ngày càng dài, càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.

Cả vùng, bắt đầu run rẩy, run rẩy.

“Quác quác quác ríu rít...”

Bỗng nhiên, hàng ngàn hàng vạn con chim chợt từ trong rừng cây bay ra, đông nghịt hiện đầy bầu trời, chỉ khoảng nửa khắc trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vừa rồi chúng nó chẳng qua là trốn ở trong tổ không dám phát ra âm thanh, lúc này thấy đến hơn mười vạn đại quân họ Lệ, cũng sợ đến mức toàn bộ bay đi.

Ba mươi vạn đại quân vương quốc Đại Viêm họ Lệ, như là con thú đen ngòm, không ngừng tiếp cận, tiếp cận.

Mây đen trên trời, càng nặng càng thấp.

Bầu trời càng ngày càng u ám.

Không có một cơn gió.

“Ầm, ầm, ầm...”

Lại từng trận sấm rền.

...

Ba canh giờ sau!

Ba mươi vạn đại quân vương triều Đại Viêm họ Lệ, chân chính đến trước Đại Long bảo.

Đây là Đỗ Biến lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng ba mươi vạn đại quân.

Sau khi dàn trận, thật là như là đại dương rộng lớn màu đen, vô biên vô hạn.

Sắc đen tung hoành mấy dặm trên mặt đất đông nghịt, toàn bộ là quân đội.

Diện tích ba mươi vạn đại quân, thậm chí vượt xa Đại Long bảo bốn ngàn mẫu, giống như một con thú khổng lồ đen ngòm, có thể một cú táp là nuốt trọn toàn bộ Đại Long bảo.

Cái hình ảnh che khuất bầu trời này, quốc vương Đại Viêm Lệ Như Hải thậm chí cũng là lần đầu tiên gặp.

Bởi vì trước đây bất kể là tập kết, hay là hành quân, cũng là chia làm mấy tập đoàn tiến hành, ba mươi vạn đại quân còn chưa từng toàn bộ tập kết cùng một chỗ.

Nội tâm của ông ta, vô cùng dũng cảm.

Đại trượng phu phải làm như thế!

Ông ta cảm giác được bàn tay mình cầm lực lượng hủy thiên diệt địa, đây hơn mười vạn đại quân tựu như cùng Titanosaurus, đủ khiến cho ông ta làm điên đảo càn khôn, nắm giữ nhật nguyệt cùng vô số vì sao.

So với hơn mười vạn đại quân ở đây, võ công của ông ta tung hoành vô địch lại coi là cái gì.

“Dô ta, dô ta, dô ta, dô ta...”

Hơn vạn tên đại lực sĩ, ra sức gào thét, thôi động hai trăm đạo cụ máy bắn đá khổng lồ, khó khăn đi tới.

Tầm hơn nửa canh giờ sau.

Hơn hai trăm máy bắn đá khổng lồ, đẩy tới chỗ cách bức tường của Đại Long bốn trăm mét khoảng cách.

“Đại quân, tiến vào!”

Ra lệnh một tiếng, hơn mười mặt lệnh kỳ đồng thời vung vẩy.

Hơn mười vạn đại quân của họ Lệ, trên trăm cái phương trận, trùng trùng điệp điệp, chỉnh tề tiến tới.

“Dừng!”

Đại quân ở mép đầu tiên, cách bức tường Đại Long bảo bốn trăm ba mươi thước thì ngừng lại.

Hơn mười vạn đại quân, trở thành một cái hình tròn màu đen, đem toàn bộ Đại Long bảo bao vây được chật như nêm cối.

Vương thái tử Lệ Trạm đi tới trước mặt quốc vương Lệ Như Hải quì một gối nói: “Phụ vương!”

Lệ Như Hải tự mình đem một bên lệnh kỳ ngọn lửa màu đen giao cho vương thái tử Lệ Trạm.

Lệ Trạm tiếp nhận lệnh kỳ, sau đó leo lên đài cao bằng gỗ mười mấy thước, hét lớn: “Toàn bộ máy bắn đá, chuẩn bị!”

Tức khắc, hơn hai trăm đạo cụ máy bắn đá khổng lồ, toàn bộ giương ra!

Trên một lô cốt ở Đại Long bảo, Đỗ Biến giơ lên lệnh kỳ thật cao nói: “Toàn bộ pháo, chuẩn bị!”

Nội tâm của hắn vô cùng kích động!

Pháo cỡ lớn mười hai cân, lần đầu tiên xuất hiện ở trên chiến trường đế quốc Đại Ninh.

Hắn Đỗ Biến, muốn sáng tạo lịch sử, cải biến lịch sử.

Bảy mươi khẩu pháo hạng nặng mười hai cân, ở mấy trăm tên pháo thủ thao tác, hoàn thành lần đầu tiên nhắm vào.

Vương thái tử Lệ Trạm hét lớn: “Phóng!”

“Vù vù vù vù vù vù...”

Hơn hai trăm đạo cụ máy bắn đá, điên cuồng mà gầm thét, đem một trăm cân đạn đá chợt bắn ra ngoài, trên không trung gào thét, hướng Đại Long bảo hung hăng đập tới.

Đỗ Biến hét lớn: “Phóng!”

“Bùm bùm bùm bùm...”

Bảy mươi khẩu pháo, chợt một trận gào thét.

Giờ khắc này, chân chính kinh thiên động địa.

Ngọn lửa đáng sợ bắn ra khỏi khẩu pháo.

Hai trăm mười hai cân đạn đại bác, bằng tốc độ kinh người, như là tia chớp đen hướng Lệ Như Hải đại quân vọt tới.

“Vù vù vù vù vù...”

Trong không khí vang lên tiếng rít bén nhọn, chói tai khủng bố.

Chỉ trong nháy mắt...

Hai trăm đạn pháo, vô cùng hung mãnh bắn nhanh vào trong trận đại quân Lệ Như Hải.

Trong nháy mắt, phá vỡ nghiền nát!

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ngày hôm nay hai chương một vạn mốt, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cảm ơn mọi người!