Hoa Ảnh

Chương 20: Tiền kiếp 700 năm (phần 19) Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân


Nhận được tin báo Vương Bá Nghêu bị sơn tặc giết chết ngoài thành. Thi thể, của hai mươi người nhà họ Vương hiện đang trên đường đưa về tư gia an táng. Phùng huyện luyện, sầu não như chất thành đống:

- Cao Tử Hàn huynh nghĩ thử xem. Có phải Phùng Hoan ta kiếp trước đã tạo nghiệp gì nên kiếp này ông trời bắt ta phải đau khổ nhìn bách tính trong huyện chết thảm như vậy?

Cao Tử Hàn, một kiếm khách giang hồ khí chất phong nhã. Bạn thời thơ ấu của Phùng đại nhân, người đã khơi mào cho cái danh hiệu Phùng Thạch Đầu.

Tử Hàn, tay nâng chén rượu điềm nhiên đáp:

- Khi sống chân thực chết đi tâm can mới thanh thản. Phùng Hoan, ngươi nghĩ nhiều rồi. Phùng đại nhân yêu dân như con, bách tính huyện Tân An xem như có được phúc khí. Người chết rồi, không thể sống lại thay vì đau buồn ngài nên phấn chấn mà sống có như vậy bách tính huyện Tân An mới có hy vọng để vực dậy.

- Tử Hàn, ta biết huynh có ý tốt nhưng đâu cần phải hành văn dài dòng như thế?

- Thế thì nhà ngươi đừng có hỏi?

- Ta không hỏi thì sao biết được huynh đang nghĩ cái gì trong đầu?

- Ta nghĩ gì thì mặc kệ ta?

- Cao Tử Hàn, con người huynh thật là vô tâm. Lâu lắm rồi huynh mới đến thăm ta vậy mà một chút an ủi cũng chẳng có.

Tử Hàn, đặt chén rượu xuống bàn nét mặt hắn buông xuôi:

- Phùng Hoan, hai ta nay đã già một cái liếc mắt liền hiểu rõ tâm ý đối phương. Ngươi đừng suốt ngày trẻ con như vậy.

- Hừm, ta không nói lại huynh. Tử Hàn, thời gian qua huynh đã đi đâu vậy? Ta mỗi lần muốn tìm huynh trò chuyện lại chẳng biết huynh đang ở đâu?

- Ta đi bụi mà còn phải nói cho ngươi chỗ trốn sao? Hầy! Thật ra, ta đang đi tìm một người?

- Huynh tìm ai?

Cao Tử Hàn do dự một hồi rồi nói:

- Con trai của Trình Tống, Trình Lăng Sở.

- Trình Lăng Sở, huynh tìm hắn ta để làm gì?

- Tất nhiên là để kết thúc huyết án Giang gia mãi không hồi kết.

- Hóa ra, cái tên Trình Lăng Sở mà huynh nói mới chính là hung thủ thật sự.

- Vẫn còn ba tên đồng bọn khác nhưng hiện tại một tên trong số chúng đã bị giết.

- Tử Hàn, huynh làm ơn đừng có úp mở như vậy có được không? Huynh biết được gì thì nói ta nghe với? - Phùng Hoan, chấp tay nài nỉ.

Tử Hàn lắc đầu, hắn biết Phùng Hoan rất nóng lòng điều tra án nhưng giờ chưa phải lúc để nói ra mọi chuyện.

- Vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Ta không thể nói cho ngươi biết được?

Phùng Hoan, tâm tư u ám bồn chồn. Ngài ta cố gạn hỏi lão già Cao Tử Hàn đến mấy cũng chẳng thể moi thêm được thông tin gì.

- Huynh đừng tưởng bản thân không chịu nói thì bản huyện lệnh không tra được án.

Cao Tử Hàn, nhếch miệng cười khẩy:

- Nếu ngươi có thể tra ra hung thủ thì đâu có phải kéo dài tận hai mươi mấy năm.

Ngài huyện luyện, bị người ta chọc khoáy vào nỗi đau bộ dạng hùng hổ, lớn giọng khí thế:

- Cao Tử Hàn, không chỉ có mình huynh thần thông quản đại. Phùng Hoan ta cũng biết được không ít chuyện.

- Thế ngươi đã tra ra được gì rồi?

Phùng Hoan bình tĩnh ngồi xuống ghế, ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh nhỏ giọng:

- Thật ra vụ huyết án năm đó, Giang gia vẫn có người sống sót.

- Là Giang Thế Hạo chứ gì? - Cái tên Giang Thế Hạo cứ vậy mà thốt ra từ miệng tên Cao Tử Hàn khó ưa. Phùng huyện lệnh như cây khô chết trên đất cằn.

- Huynh cũng biết chuyện này rồi?

- Ờm! Nghe đâu có thêm đứa khác nữa còn sống.

Một cơn giông bão vừa mới kéo qua, nó cứ thế rửa trôi sạch cái bản tính cao ngạo của ngài huyện lệnh.

- Oái! Không thể nào? Chẳng phải chỉ có mỗi Giang Thế Hạo thôi sao?

Tử Hàn, ủ rũ chê bai:

- Hầy, Phùng Hoan! Ta biết ngươi tâm tư chính trực nhưng khổ nổi đầu óc chẳng có chút nhạy bén. Nếu ta không giúp ngươi thì không biết đến bao giờ nha môn mới có thể kết án.

Phùng huyện lệnh, như giẫm phải mìn nhảy chân sáo phản bác:

- Cao Tử Hàn huynh chớ có đắc ý vội, bản quan nhất định sẽ tìm ra người sống sót còn lại của Giang gia bắt được hung thủ phá xong vụ án.

- Thạch Đầu à, con người ngươi cái gì cũng tốt chỉ là hơi cứng đầu nên mới bị người ta gọi là Thạch Đầu. Mọi chuyện vẫn chưa có chứng cứ thỏa đáng. Đừng vội đánh rắn động cỏ kẻo bọn hung thủ lại chạy mất.

Phùng Hoan khí thế hiên ngang đứng giữa đại sảnh dõng dạc tuyên bố:

- Huynh nghĩ ta là ai chứ? Ta đường đường là mệnh quan triều đình. Lý nào, lại đi thua một tên kiếm khách quê mùa Cao Tử Hàn chứ? Hahaha!

Cao Tử Hàn, trên trán in hằng vài vết gạch, hỏa khí đùng đùng xông lên não:

- Phùng Thạch Đầu ngươi nói ai là kiếm khách quê mùa?

- Ta nói huynh đó, tên kiếm khách quê mùa. 

Một tiếng "Rắc" Cao Tử Hàn, bóp nát vụn chén rượu trên tay:

- Phùng Thạch Đầu, ngươi chán sống rồi.

- Sao hả, kiếm khách quê mùa. Lâu rồi chúng ta chưa chọi nhau, muốn làm một trận cho tươi đời không?

- Cung kính không bằng tuân lệnh.

Đại sảnh huyện nha có nguy cơ tốn thêm chi phí tu sửa. Một người, là kiếm khách lừng lẫy trên giang hồ. Người còn lại, từng là đệ tử của thiếu lâm tự bỏ tự xuống núi làm quan.

Hai lão bá, mặt mày nguy hiểm uy hiếp đối phương. Thế đạo nào, lại bày chum chơi trò đá dế.

- Tiểu Thạch Đầu, mau bức râu nó đi con! Bức đi con. - Phùng đại nhân, chọt gọng tre thúc giục con dế Tiểu Thạch Đầu của mình.

Cao Tử Hàn, cũng đâu dễ dàng chịu thua:

- Hàn nhi, đúng rồi! Cắn chết con Tiểu Thạch Đầu đáng ghét đó đi.

Trận đá dế siêu kinh điển…

‘Hai con dế gây với nhau

Hai con dế đá với nhau

Con dế lửa bị gãy một chân

Con dế than bị ê một càng…’

***

Vài ngày sau...

Tư dinh nhà họ Vương…

Tang thương và nước mắt. Người người, khóc thét bên cỗ quan tài đặt thi thể của Vương Bá Nghêu.

Ngày tang lễ diễn ra, Phùng Hoan cùng Tiêu Viễn Sơn đến chia buồn cùng gia đình.

- Vương tiểu thư! Bản quan xin cáo lỗi với trên dưới người nhà Vương gia.

Vương Bảo Trân, vội vàng thi lễ.

- Phùng đại nhân, ngài có lỗi gì chứ! Phụ thân của Trân nhi là trên đường đi không may gặp phải sơn tặc mới bị sát hại. Đại nhân, Trân nhi cảm tạ đại nhân đã đến tiễn phụ thân lần cuối.

- Vương tiểu thư, bản quan thật sự lấy làm thổ thẹn.

- Phùng đại nhân, đã quá lời rồi.

Nhìn Vương Bảo Trân lệ rơi ướt đẫm, Tiêu Viễn Sơn có chút xót xa hắn đến giờ vẫn chưa muốn tiết lộ chuyện xấu xa của Vương Bá Nghêu và đồng bọn. Viễn Sơn, lấy ra chiếc khăn tay lần trước của Vương Bảo Trân, ân cần lau nước mắt nàng an ủi:

- Vương tiểu thư xin nàng đừng khóc.

Nghe được lời này của Viễn Sơn, Vương tiểu thư có chút nhẹ lòng, nàng an tâm để lộ ra nét yếu đuối đằm thắm phận nữ nhi thường tình. Vương Bảo Trân tựa vào lòng Tiêu Viễn Sơn khóc như mưa.

Phùng đại nhân, cạn lời khô nước mắt:

- Thằng Tiêu mỏ nhọn chết tiệt dám thừa nước đục phi lễ nữ nhi nhà người ta.

Tên quản gia Vương Tứ, hối hả chạy vào bẩm báo:

- Tiểu thư, Hạ lão gia đã đến rồi ạ!

- Ta biết rồi, mời họ vào.

- Vâng, tiểu thư!

Phùng huyện lệnh, nghe có khách đến viếng không tiện nán lại lâu.

- Vương tiểu thư tang gia bận rộn, bản quan không làm phiền tiểu thư nữa xin cáo từ trước. Vương tiểu thư, sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến huyện nha tìm bản quan. Bản quan, nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.

- Cảm tạ sự quan tâm của Phùng đại nhân. Trân nhi thay mặt người của Vương gia đa tạ đại nhân.

- Vương tiểu thư không cần khách sáo. Tiêu bổ đầu chúng ta về.

- Vâng thưa đại nhân. Vương tiểu thư xin hãy bảo trọng. Hôm khác tại hạ sẽ ghé thăm.

- Tiêu công tử, cảm ơn huynh đã đến.

- Vương tiểu thư cáo từ.

Quan huyện lệnh và tên hung thủ Hạ Chính Phong đứng sau mọi chuyện, chạm mặt nhau bằng một cái hành lễ trang nhã rồi quay lưng đi.

Tiêu Viễn Sơn, tâm trạng tức tối đến khó tả:

- Bổn Nhị gia, đợi đến ngày nhặt hồn ma của ngươi.

***

Cái chết của Vương viên ngoại đã nhanh chóng truyền khắp thành…

Hiến Văn Hoàng Đế lo lắng về chuyện lô hàng sứ trắng giao thương với Nhu Nhiên lần này gặp trở ngại.

Viên công công, bên ngoài vào báo tin:

- Hoàng thượng, ngoài thành truyền tin đến. Có một thương nhân họ Hạ muốn xin được yết kiến. Nghe nói, là muốn xin được cung cấp đồ sứ trắng giao thương với Nhu Nhiên!

- Có chuyện này sao? Cho hắn ta vào.

- Tuân chỉ!

Một lúc sau, tại chính điện hoàng cung…

- Thảo dân Hạ Chính Phong khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Bình thân!

- Tạ ơn Hoàng Thượng!

- Trẫm nghe nói, ngươi muốn cung cấp sứ trắng cho triều đình?

- Hồi bẩm Hoàng Thượng! Thảo dân và Vương viên ngoại từng là chỗ thông gia quen biết. Vương viên ngoại không may qua đời, trong nhà chỉ còn lại một vị tiểu thư chân yếu tay mềm và đám người ở. Thảo dân đau lòng trước tình cảnh của nhà họ Vương nên đã tự ý quyết định cho Vương tiểu thư và con trai của thảo dân nối lại hôn ước. Có như vậy, Hạ gia chúng thần mới danh chính ngôn thuận bảo vệ cho người nhà họ Vương thay ông ấy tiếp quản công việc còn dang dỡ.

- Ra là vậy. Hạ Chính Phong ngươi sống rất có tình nghĩa. Thôi được, ta chấp thuận để ngươi thay thế chức vị trước kia của Vương Bá Nghêu tiếp quản công việc cung cấp sứ trắng giao thương lần này.

- Tạ chủ long ân.

- Hạ Chính Phong, ngươi nghe cho kỹ. Nếu lần này, lô hàng sứ trắng lại xảy ra chuyện gì. Hạ gia các ngươi sẽ phải chịu tội chết. - Hoàng thượng, khí thế ngút trời. Một lời nói ra sức nặng tựa Thái sơn.

Hạ Chính Phong, không dám khoe mẽ nói thêm bất kỳ lời lẽ dư thừa nào trước bậc minh quân đứng đầu một nước.

- Vâng, thảo dân xin nghi nhớ lời dặn của Hoàng Thượng.

Sau khi Hạ Chính Phong rời khỏi…

- Hoàng thượng, tên Hạ Chính Phong này tâm tư có phần không đơn giản. - Viên công công cẩn trọng lời nói.

Hiến Văn Hoàng Đế, điềm tĩnh đến lạ thường:

- Chuyện thương nhân tranh giành lợi ích, sôi nổi không kém gì chốn quan trường. Kẻ có dã tâm luôn giành được chiến thắng. Việc của chúng ta là ngồi xem bọn chúng bày binh đánh trận như thế nào?

- Hoàng thượng, quả nhiên nhìn xa trông rộng.

***

Buổi tối, tại nhà Vương Bá Nghêu…

Kẻ bịt mặt khả nghi đột nhập vào căn phòng thờ bài vị của Vương Bá Nghêu. Vương Bảo Trân, bước đến trước cửa nhìn thấy một bóng đen thần bí:

- Là ai vậy?

Không thấy kẻ lạ xuất hiện, Vương Bảo Trân an lòng nàng lại trách bản thân quá đa nghi. Bảo Trân vào trong thắp nén nhan cho cha. Người bịt mặt bất thình lình xuất hiện kề lưỡi dao vào cổ Bảo Trân đe dọa:

- Vương tiểu thư, tại hạ hy vọng người hiểu chuyện một chút chớ nên la lối.

- Được. Không biết các hạ là ai? Đêm hôm lui tới Vương gia chúng ta là có chuyện gì?

Tên bịt mặt thu kiếm hỏi thẳng vấn đề:

- Vương tiểu thư, cô có biết hung thủ đã sát hại cha cô là ai không?

Vương Bảo Trân, điềm nhiên trả lời:

- Là sơn tặc trên núi, quan phủ vẫn đang truy bắt bọn chúng.

Tên bịt mặt, lắc đầu quả quyết:

- Nếu ta nói không phải là sơn tặc núi mà là do có kẻ đã âm mưu lên kế hoạch giết cha cô từ trước.

Vương Bảo Trân thẫn thờ đôi chân nàng không còn đứng vững.

- Các hạ người nói vậy là có ý gì?

- Vương tiểu thư ta không thích vòng vo nên sẽ nói thẳng. Cô có muốn làm một cuộc giao dịch với ta không?

***

Buổi sáng đẹp trời, Tiêu Viễn Sơn rời huyện nha xuống phố đi dạo thì gặp phải đám cưới nhà ai mà chẳng nghe thấy kèn trống.

Tiếng người bàn tán xôn xao:

- Thật tội nghiệp cho cô ấy. Phụ thân vừa mới qua đời không lâu giờ lại phải xuất giá theo chồng.

- Phải đó, tội nghiệp thật.

- Đại thẩm à đám cưới nhà ai mà hiu quạnh quá vậy? - Viễn Sơn hỏi.

- Tiêu bổ đầu, ngài không biết sao là đám cưới của Vương Bảo Trân tiểu thư và thiếu gia nhà họ Hạ.

Cả thế giới nội tâm của Tiêu Viễn Sơn phút chốc sụp đổ:

- Cái này, chính là nói giờ em đã làm vợ người ta nè ông trời ơi. Giết con đi. - Một tia sét đánh trúng ngang mông.

Á ồ, Nhị gia à ngài với Lôi Chấn Tử đúng là tri kỷ trăm năm. Chỉ cần ngài muốn gì, ngài ấy điều giúp ngài toại nguyện.

Vương Bảo Trân phải chịu ấm ức kết hôn với Hạ Chính Thuần. Cốt chỉ để xưởng gốm tiếp tục hoạt động và kẻ ăn người ở trên dưới Vương gia còn có chốn để dung thân.

Nhớ lại hôm Hạ Chính Phong đến viếng đám tang của Vương Bá Nghêu. Hắn mặt dày mày dạn ra điều kiện:

- Vương tiểu thư, người chết cũng đã chết rồi xin tiểu thư đừng quá đau buồn. Chuyện mà cô cần quan tâm lúc này chính là lô hàng sứ trắng giao cho triều đình sắp tới. Nếu chuyện giao sứ trắng bị chậm trễ, Hoàng Thượng trách tội, trên dưới Vương gia sẽ khó thoát khỏi tội chết.

Vương tiểu thư lặng người không năng nói gì. Dáng vẻ suy sụp yếu đuối, tuyệt vọng đến bi ai khiến người ta phải thương xót. Ấy vậy mà, tên Hạ Chính Phong lại bất chấp hoàn cảnh giáng xuống một đòn cay nghiệt lên toàn bộ người nhà họ Vương.

- Hạ thúc bá, Trân nhi hiểu rõ lời người nhắc nhở nhưng tang lễ của phu thân còn chưa thỏa đáng. Trân nhi nào có tâm tư lo nghĩ đến việc này.

Hạ Chính Phong, nhất mực không kiêng kỵ nói tiếp:

- Vương tiếu thư, ta biết hoàn cảnh hôm nay không thích hợp để nói ra những lời này nhưng tiểu thư phải hiểu kỳ hạn giao nộp lô hàng sứ trắng cho triều đình còn chưa đầy hai tuần. Nếu tiểu thư vẫn cứ tiếp tục ủ rủ như vậy ta e là không thể giúp gì cho Vương gia các người.

Vương Bảo Trân mạnh dạn đứng dậy, nàng dối diện thẳng thắng tiếp lời Hạ Chính Phong:

- Hạ thúc bá, người có cao kiến gì giúp đỡ Vương gia chúng ta vượt qua đại nạn?

Từ những đường nét góc cạnh trên gương mặt của Hạ Chính Phong, người ta cũng có thể nhìn ra được vẻ thỏa mãn sau khi thuần phục được con thú nhỏ của hắn.

- Vương tiểu thư, phấn chấn như vậy thật khiến người ta an tâm. Vương tiểu thư, khó khăn mà Vương đang gặp phải cách giải quyết rất đơn giản. Hai nhà Vương – Hạ chúng ta, sớm đã có hôn ước. Tuy Vương gia đã lên tiếng hủy bỏ mối hôn sự này nhưng Hạ gia chúng ta nhất mực giữ chữ tín. Vương tiểu thư, chỉ cần tiểu thư đồng ý nối lại hôn ước kết hôn với Thuần nhi nhà ta thì khi đó Hạ gia có thể đường đường chính chính cùng Vương gia các người san sẻ gánh nặng.

Vương tiểu thư, lòng dạ đã hiểu rõ mục đích chính của Hạ Chính Phong là muốn chiếm đoạt xưởng gốm của nhà họ Vương, chứ chẳng hề có chút thành ý gì tốt đẹp.

Gia cảnh lâm nguy, Vương Bảo Trân chỉ biết rơi nước mắt trước linh cữu của phụ thân. Nàng bắt buộc phải từ bỏ tình yêu với Tiêu Viễn Sơn chấp nhận hôn sự với Hạ Chính Thuần, cứu nguy cho Vương gia.

- Hạ thúc bá, Trân nhi cảm tạ đại ơn ra tay cứu giúp của người. Trân nhi đồng ý với yêu cầu của người.

- Tốt quá rồi, Vương tiểu thư. Từ nay, chúng ta đã là người một nhà. - Hạ Hầu Hướng đứng bên cạnh, lời ra tiếng vào xoa dịu lòng người.

- Hai vị thúc bá, Trân nhi còn có một yêu cầu.

Hai huynh đệ nhà họ Hạ ngay lập tức thay đổi sắc mặt cảnh giác. Bọn họ biết không dễ dàng gì để Vương Bảo Trân hoàn toàn chấp nhận lời đề nghị:

- Vương tiểu thư, có yêu cầu gì xin cứ nói. - Hạ Chính Phong, thận trọng mở lời.

- Chuyện hôn sự! Hai vị xin hãy tạm thời ra về. Đợi sau khi Trân nhi lo chu tất hậu sự cho gia phụ rồi mới nói tiếp có được không?

Hạ Chính Phong, bị chủ nhà đuổi khéo lòng dạ tức tối khó chịu nhưng thiết nghĩ:

- Cô ta đã đồng ý kết hôn với Thuần nhi, mục đích tới đây của ta đã đạt được. Hôm nay, cứ tạm thời chịu ủy khuất về trước.

- Vương tiểu thư, tang gia bận rộn. Không làm phiền tiểu thư nữa ta xin cáo từ. Hôm khác, lại đến thăm.

- Vương tiểu thư cáo từ.

- Hai vị thúc bá không tiễn. - Đồng tử nàng nhắm lại, đôi dòng lệ rơi trên gò má hao gầy nghẹn ngào. Tại sao những chuyện không may cứ liên tục ập đến Vương gia.

***

Ngày sứ thần Nhu Nhiên sang giao thương…

Trong buổi thiết đãi các thương đoàn của Nhu Nhiên, Hoàng Đế hạ lệnh cho người mang lên số cống phẩm trao đổi với các thương nhân bộ tộc láng giềng.

Những thùng hàng chất đầy sứ trắng được Hạ Chính Phong đích thân dâng lên thu hút sự chú ý của tất cả văn võ bá quan và thương nhân nước bạn.

Vô vàng vật phẩm quý giá được đưa ra để đổi lấy lô hàng sứ trắng thậm chí một số thương đoàn còn chịu bỏ ra số ngân lượng rất lớn để thu mua.

Thương đoàn Bách Liêm, dẫn đầu các thương đoàn sang giao thương với Bắc Ngụy. Đã thành công thu mua được lô hàng sứ trắng.

Đổng sự trưởng của thương đoàn Bách Liêm – A Lạc Khôi, khi kiểm tra hàng hóa thì phát hiện một chiếc tách trà có dấu hiệu bị rạn sứ và co men một số món đồ khác còn có những nốt chấm đen bị lỗi. Ông ta, đã tức giận và đập vỡ chiếc tách ngay trước mặt đám đông.

- Đại Ngụy, muốn lừa gạt ai đây? Những món đồ rác rưởi này sao có thể dâng lên cho Khã Hãn chúng ta.

Con trai út của Khả Hãn, Uất Cửu Lư Na Lạp thấy bất bình lên tiếng:

- Hoàng Đế, người Nhu Nhiên chúng ta coi trọng Sĩ tiết. Đại Ngụy, các ngươi mang những cống phẩm kém chất lượng này ra để đổi lấy thượng phẩm của chúng ta như vậy chẳng khác gì đang sỉ nhục người Nhu Nhiên chúng ta.

Hoàng Thượng, đích thân đến kiểm chứng lô hàng và kết quả không có gì khác ngoài cơn thịnh nộ muốn long trời lở đất.

- Hạ Chính Phong, chuyện này là sao?

- Xin Hoàng Thượng bớt giận, chắc chắn có kẻ ganh ghét âm mưu tráo đổi lô hàng sứ kém chất lượng vu oan giá họa cho thảo dân.

- Hay cho cậu vu oan giá họa. Ngươi là đang ám chỉ Trẫm cai trị không nghiêm để kẻ gian hoành hành bá đạo trong cung tráo đổi vật phẩm vu oan giá họa cho ngươi. - Hiến Văn Hoàng Đế, lời lẽ đanh thép không gì chối cải.

Hạ Chính Phong như cá mắc cạn vùng vẫy cầu xin tha thứ:

- Xin Hoàng thượng tha tội! Thảo dân nào dám có ý đó.

- Người đâu!

- Vâng Hoàng thượng.

- Hạ Chính Phong, làm việc tắc trách bội nhọ danh tiếng Đại Ngụy. Bắt giam vào thiên lao chờ ngày xét xử.

- Vâng!

- Hoàng thượng xin tha mạng. Hoàng Thượng… - Hạ Chính Phong bị thị vệ Hoàng cung kéo lê ra ngoài. Bộ dạng hắn thật thảm bại.

Hoàng Đế hạ giọng khí chất khoan thai cáo lỗi với các thương đoàn Nhu Nhiên.

- Hoàng tử Uất Cửu Lư Na Lạp và các chư vị thương gia tại đây. Cống phẩm xảy ra chuyện ngoài ý muốn Hoàng Đế ta xin tạ lỗi với các vị.

Văn võ bá quan trong triều đều cúi rập người trước phong thái khiêm nhường của Hoàng Thượng.

- Hoàng Đế Bệ Hạ! Ngài chịu hạ mình tạ lỗi với chúng ta như vậy, Uất Cửu Lư Na Lạp phải nghiêng mình thán phục. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! - Văn võ, bá quan đồng thanh.

- Chư vị, không cần đa lễ.
- Tạ ơn Hoàng Thượng!

Viên công công, vào bẩm báo riêng chuyện gì đó với Hoàng Thượng.

- Được cho cô ta vào.

- Mời Vương Bảo Trân vào điện tiếp kiến.

Vương Bảo Trân, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Thân mặc nam trang khí chất từ tốn bước vào chính điện.

- Dân nữ, Vương Bảo Trân khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.

- Bình thân!

- Tạ ơn Hoàng Thượng! Bẩm, Hoàng Thượng! Dân nữ, hôm nay mạn phép tới diện thánh ân là muốn hoàn thành trọng trách mà người đã giao phó cho gia phụ.

- Gia phụ của ngươi là ai?

Viên công công, nghé tai Hoàng Thượng nhắc bài:

- Hoàng Thượng, phụ thân của cô ấy là Viên ngoại lang tiền nhiệm Vương Bá Nghêu.

Hoàng Thượng, ái ngại vỡ lẽ:

- Hóa ra, phụ thân của ngươi là Vương viên ngoại. Đúng là, hổ phụ sinh hổ tử. Ngươi, thân là nữ nhi nhưng phong thái mạnh mẽ chẳng thua kém gì đấng nam nhân.

- Tạ Hoàng Thượng khen ngợi. - Vương Bảo Trân gật đầu ra hiệu với Tứ thúc đi chuẩn bị cho người mang đồ vào trong.

- Hoàng Thượng, theo yêu cầu của Người. Vương gia chúng thần đã hoàn tất ba rương hàng sứ trắng. Khẩn xin Hoàng Thượng cho phép dân nữ được mang vào diện kiến.

- Được, ta chấp thuận.

Ba rương gỗ lớn chất đầy sứ trắng sáng lóa mắt. Các thương nhân Nhu Nhiên, ai nấy cũng đều hết lòng tấm tắc khen ngợi.

- A Lạc Khôi, ngươi thấy chỗ vật phẩm này đã đủ thỏa mãn chưa? - Hiến Văn Hoàng Đế, hỏi.

- Hồi bẩm Bệ Hạ. Lô hàng sứ trắng này đúng là hàng thượng phẩm A Lạc Khôi không còn gì để nói. Cảm tạ ân điển của Bệ Hạ. Bệ Hạ vạn tuế.

- Tốt, miễn lễ! - Hiến Văn Hoàng Đế an lòng mát dạ cười đùa sảng khoái.

- Vương Bảo Trân. - Hoàng Thượng lên tiếng, các chư hầu cũng theo đó yên lặng lui về chỗ.

- Vâng, thưa Hoàng Thượng.

- Vương gia có công lao lớn trong lần giao thương này. Trẫm ban cho ngươi một ân huệ. Ngươi, có yêu cầu gì cứ nói Trẫm đều chấp thuận.

Vương Bảo Trân kích động, khóe mắt nàng ánh lên niềm hy vọng, nàng nói:

- Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng. Dân nữ, hạ cố cúi xin Hoàng Thượng một ơn huệ mong người có thể chấp thuận.

- Trẫm cho phép ngươi đứng dậy nói.

- Tạ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, dân nữ khẩn xin Hoàng Thượng hãy làm chủ cho Vương gia chúng thần đòi lại công đạo cho gia phụ.

Hiến Văn Hoàng Đế, nét mặt có mấy phần bê bét nan giải:

- Cái chết của Vương Bá Nghêu, Trẫm có nghe huyện lệnh Trịnh Châu bẩm báo là do sơn tặc trên núi làm càng.

- Hoàng Thượng, sự thật không phải như vậy? - Vương Bảo Trân, không kiềm được phải thốt lên.

- Ngươi muốn nói hung thủ thật sự là kẻ khác. - Hoàng Đế, nghiêm túc hỏi.

Vương Bảo Trân, lấy hết can đảm tố giác tội trạng của Hạ Chính Phong:

- Bẩm Hoàng Thượng! Hung thủ đứng sau sai người giết hại gia phụ nhằm chiếm đoạt cơ hội giao thương sứ trắng của nhà họ Vương chúng thần chính là tên ác tặc Hạ Chính Phong.

Hiến Văn Hoàng Đế cơ hồ cũng đoán trước được thân phận thật sự của tên hung thủ nhưng ngài vẫn có chút e ngại nhắc nhở Vương Bảo Trân:

- Vương Bảo Trân, Trẫm nghe nói ngươi là con dâu của Hạ gia. Hành động vừa rồi của ngươi chính là bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa với cha chồng. Ngươi có bằng chứng gì để chứng minh tội trạng của hắn?

Vương Bảo Trân, bình tĩnh giải thích:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ là bị ép gã cho Hạ gia để có thể duy trì được sự nghiệp của nhà họ Vương. Hạ Chính Phong, trong lúc nhất thời uống say đã khai rõ tội ác của mình.

Sự thật, tối hôm đó sau khi lô hàng sứ trắng mà Hạ Chính Phong dồn hết tâm can hoàn thành chuẩn bị đưa vào cung. Vương Bảo Trân và Giang Thế Hạo đã cố tình bày một bàn tiệc rượu tươm tất thiết đãi hai anh em nhà họ Hạ. Để chúng uống say tự nói ra sự thật về cái chết của Vương Bá Nghêu:

- Vương Bá Nghêu, là ngươi ép ta phải ra tay giết người diệt khẩu. Nếu ban đầu ngươi không hủy đi hôn sự giữa hai nhà Vương – Hạ thì Hạ Chính Phong ta đâu cần phải dùng đến hạ sách tàn nhẫn này. Cũng nhờ lô hàng sứ trắng lần trước của Vương Bá Nghêu ngươi mà ta có thể xuất khẩu hương liệu qua Lưu Tống. Bá Nghêu đệ đệ đa tạ ngươi. Haha…

Hạ Hầu Hướng, tinh ý nhìn xung quanh lên tiếng nhắc nhở:

- Anh hai, nhỏ tiếng một chút. Cẩn thận, tai vách mạch rừng. Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại làm gì? Việc quan trọng trước mắt là phải đảm bảo an toàn cho lô hàng sứ trắng vận chuyển vào kinh thành sáng sớm ngày mai.

- Đệ nói phải, chỉ còn một chút nữa thôi thì Hạ gia chúng ta sẽ vang danh khắp thiên hạ. Hahaha.

Vương Bảo Trân đứng bên ngoài nghe rõ từng câu từng chữ mà Hạ Chính Phong thốt ra. Mới đầu khi Giang Thế Hạo giả làm người áo đen bí ẩn tìm đến Vương gia nói rõ sự thật về tên hung thủ giết hại Vương Bá Nghêu. Vương Bảo Trân, còn bán tín bán nghi vào lời nói của y. Cho đến hôm nay, nàng hoàn toàn thấu hiểu thứ được gọi là lòng lang dạ sói.

Theo kế hoạch, Giang Thế Hạo trên đường vận chuyển cống phẩm sẽ âm thầm tráo đổi hai lô hàng sứ trắng với nhau. Lô hàng mà Hạ Chính Phong mang vào cung là sứ trắng kém chất lượng được làm từ đất sét còn chứa nhiều tạp chất. Mặc khác, Vương Bảo Trân cũng sẽ bí mật vận chuyển lô hàng sứ trắng thượng phẩm vào cung diện kiến Thánh Thượng lấy lại uy tín cho nhà họ Vương.

Hiếu Văn Hoàng Đế, thương xót cho hoàn cảnh của Vương Bảo Trân bèn sai người lĩnh án điều tra:

- Đô quan thượng thư.

- Có thần.

- Trẫm lệnh cho khanh, điều tra lại chân tướng cái chết của Vương Bá Nghêu. Nghiêm hình tra khảo Hạ Chính Phong cho đến khi hắn thú nhận tội trạng.

- Thần lĩnh chỉ.

Vương Bảo Trân, an lòng cảm tạ Hoàng ân:

- Bảo Trân thay mặt cho 20 oan hồn nhà họ Vương, khấu tạ ân đức của Hoàng Thượng.

- Vương Bảo Trân, Trẫm hứa với ngươi nhất định sẽ trả lại công đạo cho nhà họ Vương. Ngươi cứ an tâm đợi tin tốt từ Trẫm.

- Đa tạ, Hoàng Thượng.

Một thời gian sau, kinh thành cùng lúc truyền thánh chỉ tới hai nhà Vương – Hạ.

- Thánh chỉ tới. Vương Bảo Trân tiếp chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Viên ngoại lang, Vương Bá Nghêu có công giúp triều đình duy trì mối giao hảo tốt đẹp với bộ tộc Nhu Nhiên nhưng không may bị kẻ gian sát hại. Nay án oan được rửa. Hồng ơn ban xá, phong cho Vương Bá Nghêu chức Quận công. Phong cho đích nữ Vương Bảo Trân làm Bình Vương Quận chúa. Đảm nhận, làm đồ sứ cho Hoàng cung. Khâm thử.”

- Tạ chủ long ân.

- Bình Vương quận chúa xin chúc mừng người.

- Đa tạ Viên công công.

Một đạo thánh chỉ khác tới Hạ gia…

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Hạ Chính Phong, lòng dạ hiểm độc giết hại đồng lưu, âm mưu chiếm đoạt lợi ích, lừa dối triều đình. Trời đất khó dung. Nay tịch thu gia sản, ban cho tội chết. Giờ ngọ ba khắc năm ngày sau xử trảm. Khâm thử.”

Hai gia đình hai số phận khác nhau sau một hồi thánh chỉ. Kẻ thăng quan tiến chức kẻ tán gia bại sản, thân bại danh liệt đứng trước án tử.

Ngày Hạ Chính Phong, bị xử trảm cũng là ngày Vương Bảo Trân tìm ra bờ sông tự vẫn.

Phụ thân không còn, hôn sự ép buộc, nhân duyên với Tiêu Viễn Sơn không thành. Vương Bảo Trân, oán hận thế đạo nghiệt ngã đưa đẩy cô đến bước đường cùng phải tìm tới cái chết kết thúc mọi hận thù trong lòng cô.

Tiêu Viễn Sơn bận tối mắt tối mũi, tiễn linh hồn tên họ Hạ lên đường xong xuôi. Tiêu Viễn Sơn, phải tức tốc quay trở lại bờ sông lần trước thu lượm linh hồn Vương Bảo Trân. Cơ mà, số hắn ta cũng nhọ thiệt, khi tới nơi người đâu không thấy tăm hơi. Đến cả cái xác chết trôi cũng chẳng có. Sổ sinh tử, hiện lên thông tin Vương Bảo Trân đã chết và kèm theo một lời nhắn nhẹ.

- Nhiệm vụ thất bại!

- Hả… Cớ gì lại thất bại, cô ta đã chết rồi mà. Tại sao chứ? - Tiêu Viễn Sơn, vò đầu bức tóc la lối um xùm. Hắn đành cắn răng chịu thiệt quay về Linh giới tra cho ra nhẽ.

***

Linh giới…

- Diêm Vương đại nhân mọi chuyện là như vậy đó ạ.

Từ lúc Viễn Sơn đến Linh giới còn chưa đầy một nén nhang nhưng ở Nhân giới mới đó đã hai ngày trôi qua.

Diêm Vương nghe Tiêu Viễn Sơn thuật lại án tình ba tháng trước, không biết có thấm thía vào tai chữ nào hay không mà ngài ấy ngủ ngon hết biết trời trăng mây nước. Tên quỷ lùn đứng bên cạnh gọi mãi mà ngài ta chẳng ư hử ngọ quậy.

Tiêu Viễn Sơn bị người ta phó mặc ngó lơ, hắn cáu giận quát thẳng vào mặt lão Diêm Vương keo réo:

- Diêm Vương chết tiệt dậy mau!

Tiếng hét làm rung chuyển cả Linh giới, Diêm Vương giật mình mơ màng tỉnh giấc:

- Hả! Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Viễn Sơn, mặt mũi đen xì lầm lì:

- Diêm Vương đại nhân, thuộc hạ đã bẩm báo xong mọi chuyện.

- À! Thế à, xong rồi thì về đi. - Lão Diêm Vương, nhẫn tâm đuổi khách.

- Hễ! Đại nhân chuyện nghiêm trọng như vậy mà ông không tính giúp đỡ một tay sao? - Tiêu Viễn Sơn, nài nỉ cầu xin ơn huệ.

- Ngươi làm công ăn lương cho Linh giới, Diêm Vương ta giúp ngươi thế chẳng phải ta lỗ nặng rồi sao?

Viễn Sơn tê tái cảm xúc, hắn chẳng buồn nể nan cấp bậc chửi thẳng vào mặt lão Diêm Vương:

- Chuyện mạng sống con người ta mà lỗ vốn con khỉ.

Lão Diêm Vương giận tím gan:

- Tiêu Viễn Sơn ngươi đừng quên Diêm Vương ta chỉ quản người chết không quản người sống. Chuyện của Nhân giới ta nhắc nhở ngươi đừng có tự ý can thiệp vào.

- Diêm Vương, ta không có ý can thiệp vào chuyện của Nhân giới. Ta chỉ muốn hỏi ngài linh hồn của Vương Bảo Trân đã đến Hoàng Tuyền hay chưa?

Diêm Vương dí ngón tay lật cuốn sổ ghi chép trước mặt kiểm tra:

- Linh hồn mà ngươi nói không có tên trong danh sách thông hành.

- Quái! Nếu thế thì tại sao sổ sinh tử lại hiện lên cô ta đã chết? - Viễn Sơn, nơm nớp hỏi.

Lão Diêm Vương mặt mũi bơ phờ muốn cháy não với thằng hồ ly này cứ ám miết chẳng chịu đi:

- Hừm, cô ta vẫn còn là trinh nữ khi chết lại mang theo nhiều oán niệm, thân xác cô ta trở thành bửa ăn ngon cho lũ thủy quái. Còn hồn phách thì lạc trôi sang Ma giới bị bọn yêu quái tiêm nhiễm biến thành Quỷ hồn.

- Qủy hồn. Không lẽ, số người mất tích dạo gần đây ở huyện Tân An là do Qủy hồn gây ra sao? - Viễn Sơn, hỏi tiếp.

- Đúng thế! Qủy hồn, chiếm đoạt thân xác của các cô gái trẻ. Chúng ăn linh hồn của người sống để duy trì dung mạo không bị thối rửa. Số lượng linh hồn cô ta ăn đã hơn mười đầu ngón tay rồi. Tiêu Viễn Sơn, lần làm nhiệm vụ này của ngươi hoàn toàn thất bại. Ngươi chính thức bị trừ lương.

- Không thể nào! Diêm Vương, ông đừng keo kiệt như vậy mà? Ta đã nghèo rồi ông còn trừ lương nữa thì ta lấy gì để sống.

- Đó là chuyện của ngươi tự giải quyết lấy. Mấy đứa tiễn khách.

Viễn Sơn trắng tay quay trở về Nhân giới…

- Diêm Vương sama, sao ngài không nói cho ngài ấy biết chuyện công chúa Uzume cũng đang ở huyện Tân An.

- Ờm! Ta quên mất tiêu. Mà thôi chuyện gì tới cũng sẽ tới.

***

Đông thành, Trình gia trang…

- Lão gia người trở về rồi. - Lão quản gia Trình Dương hỏi.

- Bác Dương, phu nhân đâu? Hôm nay nàng ấy không ra đón ta như mọi khi.

- Bẩm lão gia! Phu nhân và tiểu thư trời vừa sáng đã ra ngoài nghe bảo là đến Tây thành mua chỉ thêu mới ạ!

Người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi sau một chuyến đi dài, bước chân chậm dần rồi dừng hẳn.

- Ta biết rồi, khoan hãy chuẩn bị trà mang đến thư phòng, ta muốn được yên tĩnh một lúc. - Lăng Sở tâm trạng não nề, giam mình trong phòng. Ông mở khóa tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo bên trong còn có chiếc mặt nạ sắt màu đỏ hình chim ưng sải cánh chạm vào nhau.

Người đàn ông gương mặt phúc hậu, tuổi tác đã hơn tứ tuần, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn chiếc mặt nạ phi ưng được cất kỹ. 

- Tử Hy chuyện năm đó, là ta có lỗi với nàng có lỗi với Giang gia. Ta có chết cũng không rửa sạch tội danh. Ta sẽ dùng phần đời còn lại của mình chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con nàng.

Có tiếng khóc trẻ con vọng lại:

- Bác Dương à, sao lại có tiếng khóc của con nít trong nhà thế? - Trình lão gia hỏi.

- Lão gia là tiếng khóc của đứa trẻ mấy hôm trước không biết là ai đã đặt trước cửa nhà chúng ta. Phu nhân thấy đứa bé tội nghiệp nên đã nhận nuôi ạ! - Lão quản gia nói.

- Có chuyện trùng hợp vậy sao, mau dẫn ta đi gặp đứa bé đó.

- Vâng thưa lão gia.

***

Nha môn huyện Tân An…

Uzume cắm đầu xuống đất quơ chân múa tay kêu đất gọi trời:

- Thiên linh linh địa linh linh, vạn vật sinh linh những thứ có linh xin hãy hiển linh cứu vớt chúng sinh. Cấp cấp như luật lệnh.

Thời gian gần đây số người mất tích trong huyện tăng vọt nên mọi người đều truyền tai nhau lời đồn đại có ma quỷ hoành hành quấy nhiễu. Uzume mượn gió bẻ măng biến thành đạo cô đi giúp dân trảm yêu phục ma kiếm cơm bỏ dạ.

Lần trước, có vài người bị cảm nhẹ, phong hàn, ghẻ lở hôi nách, hôi chân, hôi các thứ. Được đạo cô Uzume dùng phép thuật chữa xong liền khỏi hẳn. Từ đó, tiếng lành đồn xa. Đàn bà, đàn ông, già trẻ, con nít có bệnh tình nguy nan không chữa được hay gia đạo bất biến đều tới mời vị đạo cô này đến nhà giải hạn.

Phùng đại nhân, nổi tiếng là người cương trực thế mà lại tin vào mấy chuyện ma quỷ. Ông cho người đi khắp nơi mời cho bằng được vị đạo cô này về huyện nha trừ tà.

Uzume giăng hàng rào bùa phép ngổn ngang, đọc thần chú đuổi yêu quái. Chẳng may, phép thuật của cô lại trúng ngay tên yêu quái gạo cuội Tiêu Viễn Sơn vừa về tới cửa. Thế là, ngài cáo già dính nguyên đòn sấm sét hạng nặng của Uzume.

Tiêu Viễn Sơn sôi gan ứa máu la ó:

- Là đứa nào phóng ông? - Hắn nhìn thấy nữ đạo cô khí chất phiêu diêu tự tại, tâm tư lộ rõ bị mê hoặc nhất thời còn nghĩ chuyện bậy bạ trong đầu.

Uzume chém xong đòn vừa rồi liền có chút cảnh giác với tên này, bởi thứ phép thuật vô hình này vô hại với con người chỉ có yêu quái mới bị nó phóng điện gây sát thương.

Phùng đại nhân nhìn thấy Viễn Sơn đã về, ngài ta hì hục lao tới ném đá không kịp:

- Tên ôn dịch, ngươi biến đi đâu mất tăm mất dạng hai ngày qua thế hả?

Viễn Sơn, ma mãnh vẻ ra lý do:

- Đại nhân ơi oan uống quá, ông em vừa mới qua đời nên em phải về quê gặp ông lần cuối. Ahuhu!

Phùng đại nhân bị lời nói xạo kia gạ gẫm nhẹ dạ cả tin:

- Lá rụng về cội, con người không thắng nổi tuổi tác. Người đi rồi chớ có đau buồn phải mạnh mẽ sống tiếp.

Hai tên bổ khoái Đông Lăng và Phi giáp, biết tỏng Tiêu Viễn Sơn đang nói xạo nhưng cũng ráng hùa theo diễn sâu khóc như mưa:

- Ông đi xa quá! Ông đi xa con quá!

Tiêu Viễn Sơn nhí nhố cười thầm trong nước mắt. Diêm Vương lão gia xấu số bị tụi nhỏ đưa lên bàn thờ thắp nhan, giờ thì cảm cúm nằm liệt giường.

- Cô nương xin hỏi cao danh quý tánh? - Viễn Sơn hỏi.

Uzume nhăn mặt cười khổ với chính mình:

- Bà đây tính luôn ba trăm năm ở lại lớp thì cũng đã hai mươi nghìn tuổi rồi còn chưa đủ già hay sao mà ngươi gọi là cô nương.

- Bổn tiên cô một lòng tu đạo vứt bỏ hồng trần, tên tuổi cũng vứt nốt. Ngươi, gọi ta là cô cô được rồi. - Ây ya, chưa từng thấy qua bà tiên nào một lòng vứt bỏ hồng trần lại đi làm thầy cúng kiếm tiền mua cơm.

Viễn Sơn được mùa nổi hứng:

- Cô cô!

Hai tên bổ khoái ăn hại hợp rơ:

- Qúa nhi!

- Cô cô!

- Qúa nhi!

Màn bắn pháo bông thần điêu hiệp lữ kéo dài tận mấy đoạn Vạn Lý Trường Thành…

Uzume điên tiết kêu thêm vài trận sấm sét đánh cho tụi nó đen răng rụng tóc. Đánh cho tụi nó cút nó nhào…

Tối hôm đó, Phùng đại nhân do thời gian gần đây ăn uống không đúng giờ, suy nghĩ nhiều rồi mất ngủ nên bị táo bón lâu dần bị trĩ. Nỗi lòng khó nói, nghe bảo cô cô thần thông quản đại không bệnh tình nào có thể làm khó nên quyết định tối đến âm thầm gõ cửa phòng tìm cô cô giúp đỡ.

Uzume cơ trí lợi dụng chuyện này kiếm chút ngân lượng, nàng ta mở lời dụ dỗ:

- Đại nhân bệnh của ngài không phải là không chữa được nhưng cần phải có dược liệu quý.

- Cô cô quý cỡ nào hạ quan cũng xin bỏ tiền ra mua.

- Cũng được, Phùng đại nhân, ta sẽ giúp ngài lo ổn thỏa mọi chuyện.

- Thế thì tốt quá cô cô, người đúng là thần tiên tái thế.

- Phùng đại nhân, mỗi tối canh 3 là giờ tốt để trị thương ta sẽ đến phòng tìm đại nhân để chữa trị.

- Vâng cảm ơn cô cô. Cô cô chuyện xấu hổ này của ta, xin người đừng để người khác biết được nếu không ta…

- Phùng đại nhân yên tâm! Bổn tiên đã dứt bỏ hồng trần những chuyện thế tục sẽ không màng tới.

- Đa tạ tiên cô, hạ quan cáo từ.

Ba tên ăn hại, Tiêu Viễn Sơn, Đông Lăng, Phi Giáp. Núp vào một góc tường nhìn lén cô cô thấy được cảnh này liền nảy sinh nghi ngờ:

- Bỏ mợ, không lẽ cô cô với Phùng đại nhân có gian tình. - Phi Giáp thốt lên.

Tối hôm sau, Uzume tới phòng riêng của Phùng Đại nhân chữa bệnh.

Trong phòng, còn phát ra vài âm thanh rênh rỉ đau đớn của phùng đại nhân làm ba tên kia hiểu lầm.

Tiêu Viễn Sơn, hồn lạc phách bay.

- Không thể nào, người con gái mà ta vừa nhắm trúng lại bỏ ta theo nam nhân khác. Ta không can tâm. Phùng Thạch Đầu mặt lạnh già nua khó ưa sao có thể cướp được trái tim mỹ nhân thiên hạ chứ? Thiên lý ở đâu ta không phục. - Ố ồ một tia sét đánh ngay chân.

Sớm tối, đều nhìn thấy hai người họ liếc mắt đưa tình, nói cười ân ái Viễn Sơn ghen ăn tức ở không thèm nhìn mặt quan tâm Phùng Hoan. Hắn vốn định sau khi từ Linh giới trở về huyện nha sẽ bẩm báo thực hư ẩn tình vụ án mạng Giang gia nhưng giờ thì đổi ý sống chết mặc bay.

Uzume rời huyện nha xuống phố đi dạo…

- Cẩm Xuân Đường, thiên đường chốn nhân gian. Mấy hôm nay, ta luôn cảm nhận được có yêu khí phát ra từ nơi này. Phải vào trong kiểm tra thử. - Uzume, lẩm bẩm một mình.

- Đại tỷ, nơi đó chỉ dành cho nam nhân. Tỷ là nữ nhi thì sao vào trong được? - Tiểu Sa một mực khuyên ngăn.

- Đại tỷ, tỷ đừng nghe Tiểu Sa nói bậy. Muội có thể gửi ra mùi đồ ăn ngon được truyền tới từ nơi này. - Tiểu Túc, kéo tay áo Uzume hối thúc.

- Đồ ăn ngon. - Uzume lại bị thức ăn làm cho xao nhãn chuyện chính sự.

- Ờm theo tỷ thấy Cẩm Xuân Đường này rất khả nghi. Chúng ta nên vào trong đó điều tra cho rõ ràng.

Tiểu Sa ngẹn lời, đứng bóng với hai thánh phàm ăn này:

- Tỷ muốn vào trong thì phải thay đồ trước đã.

Uzume thay một bộ y phục của nam nhân, thuận lợi lẻn vào trong.

- Qua, hết sảy. Mấy đứa, chúng ta giờ đã là đại gia nên cứ việc ăn thả ga.

- Ốt! - Ba tinh linh sư nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh.

Tiếng đàn du dương thánh thót, một mỹ nhân uyển chuyển như dải lụa đào từ trên cao đáp xuống sân khấu mang theo điệu vũ mềm mại lả lướt.

- Ầy ya, được ăn ngon, có gái đẹp phục vụ còn được xem ca vũ nữa. Ôi cuộc sống mến thương. - Uzume đang tận hưởng khoảnh khắc hoan lạc của cuộc đời. Các tinh linh sư cũng bận ăn như hổ đói.

Giọng hát, trong trẻo cất lên, Uzume ngắm nhìn vị mỹ nữ trên sân khấu. Cái chạm mặt nhau đầy kinh ngạc.

- Chu Tịnh Ân. - Uzume bàng hoàng đến nổi văng cả miếng bánh đang nhai trong miệng. Ba tinh linh sư nghe được cái tên quý, cả lũ ngây người bất động. 

- Chu Tịnh Ân, cô ta ở đâu? Ở đâu? - Tiểu Túc ngó ngang ngó dọc như khỉ đột.

Uzume cằn nhằn tóm cổ Tiểu Túc chỉ về phía trước.

- Ở trên kia.

Đúng thật là Chu Tịnh Ân, ba tinh linh sư nắm tay nhau mừng rỡ.

- Hoan hô, hoan hô, hoan hô! Rốt cuộc cũng tìm thấy cô ta. Ngày mai, là kỳ hạn cuối cùng bảy ngày trước khi chết của cô ta. May quá tìm được rồi. 

Uzume dường như đã phát hiện ra điều gì không ổn, nàng cẩn thận lấy Kính Linh Ấn rọi vào người Chu Tịnh Ân.

- Qủa nhiên, linh hồn bên trong cơ thể Chu Tịnh Ân là của kẻ khác.

Tiểu Túc vừa nhai thức ăn vừa nói:

- Đại tỷ, tỷ nói gì muội hổng hiểu.

- Kính Linh Ấn không hiện ra linh hồn của Chu Tịnh Ân nhưng lại hiện ra một thứ khác.

- Là gì thế tỷ? - Các tinh linh sư đồng thanh hỏi.

- Yêu quái. - Yêu quái. 

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền tới, Uzume vô thức xoay người ngoảnh lại:

- Kaio, sao ngươi lại ở đây?

***
Đăng bởi: