Tổng Hợp Các Đoạn Trích H+

Chương 13: Ý xuân hòa hợp


Ý XUÂN HÒA HỢP
Tác giả: Vi Phong Chi Từ Từ
Thể loại: Sủng, 1v1, siêu sắc
Editor: Tuyết, Niệm Vũ, Lạc Thần
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
_____________
...
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chiếm lấy đôi môi đỏ hồng, dùng đầu lưỡi linh hoạt để tô vẽ bờ môi hoàn mỹ. Cuối cùng, anh xâm nhập vào khoang miệng đầy chất lỏng thơm ngọt, thỏa sức càn quét.
Chà đạp cánh môi của cô xong, anh ngẩng đầu, liếm môi không ngừng, hai tay chạm vào bên hông, cởi bỏ thắt lưng, rút ra rồi ném “lạch cạch” xuống đất.
Kế đó là khóa kéo quần tây, nút áo, “Bảo bối Thư Thư, lâu như vậy, huyệt nhỏ của em chắc là nhớ gậy lớn của anh rồi. Lại đây, anh cho em ăn một chút để đỡ thèm.”
Vừa dứt lời, anh liền cắn răng chịu đựng. Gậy thịt dữ tợn, to lớn, tráng kiện từ trong quần lót xổ ra, đỉnh đầu hình nấm tràn đầy tình cảm mãnh liệt lập tức phun ra chất lỏng trong suốt.
Diệp Thư hít khí lạnh, cánh môi khẽ mở ra, tựa như một đóa hoa anh đào vừa nở rộ. Cô quay đầu, không muốn nhìn thấy “đồ chơi” của Khương Nhạc.
Khương Nhạc thấy cô đỏ mặt rồi quay đi, anh nhịn không được mà hôn, hôn một cái lại thêm một cái, sau đó bắt đầu cởi quần áo cô ra.
Thân thể mềm mại như tuyết như ngọc, mỗi một tấc da tấc thịt đều trắng mịn như tơ lụa, nhất là bầu ngực đẹp đẽ, đầy đặn, ấm áp, vểnh cao, khiến người ta yêu thích đến mức không nỡ buông tay.
Khương Nhạc nắm lấy đôi gò bồng đảo, ngón cái đè xuống nhũ hoa rồi gảy (đẩy qua đẩy lại như gảy lên dây đàn). Cảm xúc trơn nhãn đầy lòng bàn tay, co giãn mười phần, quả thực là mê hoặc người khác. Anh tăng thêm phần lực, hung hăng xoa xắn rồi vắt bóp, lớp thịt như đậu hũ non màu tuyết trắng rỉ ra từ khe hở, cực kỳ phóng đãng.
"Nhẹ một chút, đau." Diệp Thư khẽ nhíu mày, gò má càng thêm ửng đỏ. Hơi thở cô trở nên dồn dập, giọng nói mềm mại uyển chuyển, dường như có ý mê hoặc người khác mà lại dường như động tình rồi.
"Đau ở đâu vậy? Đầu nhũ hoa của em vui mừng khi được anh chơi kìa, em nhìn xem, nó cứng y như đá, còn dám nói một đằng, nghĩ một nẻo à?”
Cô nhếch môi, không nói chuyện nữa. Bàn tay thô của đàn ông có vết chai mỏng, trong lúc ma sát giống như truyền điện vào người cô, dòng điện xẹt qua chỗ kia, chỗ kia liền mất sức lực, mềm yếu như bông vải.
Lời lẽ mềm mại, ướt át của người đàn ông (Khương Nhạc) khiến ngực cô dao động, dần dần lan truyền xuống eo, bụng, rốn, bắp đùi, chôn mồi lửa xuống từ từ. Ngọn lửa bốc lên, càng ngày càng mạnh, cháy đến mức sôi trào cả máu. Miệng lưỡi hanh khô, da thịt trắng nõn của cô đổ một lớp mồ hôi, hoa huyệt nhỏ nơi bắp đùi cũng xôn xao lạ thường, chất dịch ẩm ướt không ngừng trào ra, thấm đẫm cả chiếc quần lót.
Diệp Thư xấu hổ, kẹp chặt hai chân nhưng lại làm Khương Nhạc phát hiện động tác của mình. Cô nghĩ... thôi xong rồi.
Chiếc quần lót giữa hai chân ướt sũng, vừa mỏng vừa kéo căng, căng đến mức để lộ hình dạng chỗ đó, cánh hoa mê người lõm xuống, khe hở hẹp hiện ra rõ ràng.
Kéo quần lót của cô xuống, Khương Nhạc vội vàng xoa cánh hoa mềm mại, ướt át để đùa bỡn.
"Anh đã nói huyệt nhỏ của Thư Thư đã lắm, thích ăn gậy thịt lớn mà không chịu thừa nhận, còn đánh cả anh.”
"Chậc chậc, nhìn huyệt nhỏ của em kìa, anh chưa chạm vào mà nó đã chảy nước nhiều như vậy, có phải rất thèm ăn gậy hay không?”
Được anh vỗ về, hai miếng thịt nảy nở như cánh hoa hồng nhỏ giãn ra, đường vào trong hoa không ngừng chảy róc rách, ướt hết cả hai ngón tay anh.
"A..." Ngón tay vừa dài vừa thô thăm dò đường vào cẩn thận, ma sát với lớp thịt mẫn cảm bên trong, nhanh chóng rút ra cắm vào, mỗi lần đều thỏa mãn cảm giác như có nước chảy lan đến tứ chi, chảy qua tim, khiến cho tâm hồn sâu thẳm rung động.
"Huyệt nhỏ chặt quá, ướt ghê.” Lại thêm một ngón tay được đút vào, hai ngón tay khép lại, đồng loạt ra vào, không ngừng đẩy mở cái miệng nhỏ hồng hào bên ngoài, đánh phá làm cho bọt nước văng tung tóe.
Diệp Thư không thể kiềm chế cảm giác thỏa mãn, cô phát ra tiếng rên rỉ, mềm mại uyển chuyển, lọt vào tai Khương Nhạc khiến anh giật mình. Thắt lưng đã tê rần cả đi, anh bỗng dưng rút ngón tay ra, “Mẹ nó, kêu như vậy sẽ hấp dẫn ông đây mất! Xem anh dùng gậy thịt lớn giết chết em đây!”
Đầu gậy với kích cỡ to bằng quả trứng ngỗng nhắm thẳng vào nơi trắng nõn nà, đẹp đẽ đáng yêu. Nơi ấy đầy mật dịch, anh khẽ hạ thắt lưng xuống, đâm vào nơi ấy một cái, tuy rằng gian nan, nhưng anh vẫn có thể đẩy đầu gậy thẳng vào trong.
"Không cần... Không cần... Mau đi ra..."
Thô quá, to quá, căng quá, huyệt nhỏ bị xé rách rồi!
Cô giãy dụa hết sức, nhưng làm sao có thể chống lại sức mạnh của người đàn ông?
Gậy thịt lớn dùng tốc độ khác thường, thong thả để xâm nhập từng chút một vào huyệt nhỏ. Cây gậy cường tráng đưa đẩy huyệt nhỏ mềm mại, nhồi đầy cả đóa hoa, không chừa một khe hở, đỉnh đầu tiếp xúc với tâm hoa non mềm rồi mà vẫn không buông tha, tiếp tục luồn lách vào bên trong.
Diệp Thư cắn chặt môi, nắm lấy drap giường, cố gắng thả lỏng người, thừa nhận gậy thịt của Khương Nhạc đang xuyên qua tâm hoa, công chiếm tử cung mềm mại. Đã lâu rồi không chịu sự kích thích như vậy, cô dang thẳng bắp đùi, thân thể run lẩy bẩy, run cho đến khi lên đỉnh lần thứ nhất.
"Mẹ nó chứ cái khe vừa rộng vừa phập phồng, mới cắm vào mà đã ‘lên’ rồi.”
Huyệt nhỏ đang lên cao trào, nước dịch thuận lợi chảy ra, từng lớp thịt bên trong co rút mạnh mẽ, kẹp chặt khúc gậy đang nhảy nhót hưng phấn ở bên trong, ngay cả phần thịt non mềm hấp dẫn ở bên trong cũng sinh động khác thường, giống như một cái miệng nhỏ nhắn dịu dàng hôn lên chiếc môi hình trụ, an ủi từng sợi dây thần kinh một cách tinh tế, an ủi đầu gậy với những vết rãnh khắc sâu chằng chịt như kênh rạch, không gì sánh kịp, khó có lời nào thốt ra đủ để khuây khỏa, xâm nhập vào cõi lòng.
Gân xanh trên trán Khương Nhạc lúc ẩn lúc hiện, mồ hôi túa ra cực kỳ nhiều. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén khoái cảm kịch liệt trong người mình.
Khương Nhạc bắt lấy đôi bầu ngực căng đầy để trừng phạt, anh vừa xoa nhẹ vừa thô bạo, “Mẹ nó, lúc nãy bị gậy thịt lớn đâm lâu như vậy, sao có thể ‘lên’ nhanh thế được? Ông đây không tin đâu, nhất định phải giữ mãi không buông cái khe rộng đó! Đến đây, dang hai chân ra một chút, đổi tư thế để gậy thịt rút ra khỏi chỗ đó của em.”
Mấy lời phóng đãng, xấu xa và khó nghe của anh khiến Diệp Thư phản cảm, nhưng cô cũng chẳng còn sức lực để tranh cãi vô vị với anh. Huống hồ, huyệt nhỏ của cô còn “chứa” đồ của anh, cô có thể cảm nhận được hoa huyệt mẫn cảm của mình đang run rẩy, cắn lấy gậy thịt từng chút từng chút một. Miệng tử cung cực kỳ đói quát, cắn đầu gậy xong liền hút nó vào bên trong, nước dịch tiết ra không ngừng, giống như nước nóng cọ rửa thân gậy.
Trong tình thế này, nếu cô còn dám mở miệng, ắt hẳn Khương Nhạc sẽ khiến cô nhục nhã đến mức không ngẩng đầu lên được.
Thân thể nhỏ bé, mềm mại yếu ớt của Diệp Thư bị Khương Nhạc lôi kéo không được dịu dàng cho lắm. Tư thế bị đổi, cô dựa lưng vào đệm lót sofa, xương trên người sớm đã mềm cả đi, hai chân tê đến mức dang thẳng không đổi, dưới mông được lót một cái gối để đẩy nơi đó lên. Diệp Thư nhìn thoáng qua một cái liền quay đầu đi, quá phóng túng rồi, xấu hổ muốn chết được!
Khương Nhạc cử động phần eo cường tráng, vừa ra vừa vào. Gậy thịt của anh cứ “bịch, bịch, bịch”, tiến tiến ra ra, phối hợp với hoa huyệt nhỏ vô cùng nhịp nhàng, cắm thẳng vào chỗ non mềm, đỏ hồng. Cái miệng nhỏ ướt át tựa như thưởng thức, tham lam ngậm chặt, nuốt cắn đến mức đáng yêu; lúc anh rút ra ngoài, phần thịt nơi đó liền giữ chặt gậy lại như tơ quấn, không cho anh đi, nếu anh rút mạnh ra thì trên gậy thịt sẽ có mấy mạch máu đỏ tươi.
Chặt quá, hút chặt quá, quả thật rất kích thích.
Hai mắt Khương Nhạc đỏ đậm cả lên, đồng tử màu đen tựa như sáng rỡ. Anh nhìn chằm chằm vào chỗ ấy của cô, cảnh tượng phóng túng không kìm được đã thổi ngọn lửa cuồng bạo lên gấp mấy lần, hai bàn tay to như chiếc kìm sắt của anh bắt lấy eo nhỏ của Diệp Thư, bắt đầu cử động điên cuồng. Khương Nhạc hung hăng xuyên vào huyệt nhỏ mềm mại, xuyên một lần lại đâm thêm một lần. Thân thể người thiếu nữ trắng như tuyết cứ lắc lư theo động tác của anh. Dáng vẻ của cô cực kỳ hoàn mĩ, không có áo ngực trói buộc mà bầu ngực cũng không phân tán, bao nhiêu nhịp đập cứ tụ lại một chỗ rồi run lên, phập phồng, nhấp nhô như sóng sữa, bầu ngực hồng hào lẫn nhũ hoa đẹp không sao kể xiết. "Ngực em nảy cao như vậy, nảy cao đến thế, nghịch ngợm quá phải không? Đợi lát nữa, anh đâm vào mấy cái là khỏi chê.”


Hẳn là Khương Nhạc đã xem hàng trăm bộ phim (phim gì tự hiểu nha...) mới biết cách làm tình thế này, anh cứ nói mãi không nghỉ, “Ngực Thư Thư lớn quá đi, đẹp quá đi, cảm xúc thật là tuyệt diệu, phải dùng pháo đại bác bắn một phát mới hợp.”
"Khương... Khương Nhạc, anh... anh đừng nói nữa...” Diệp Thư thật sự không nghe nổi, cô liếc anh một cái, ánh mắt nhẹ nhàng như nước chảy, sóng mắt mềm mại dịu dàng, chẳng những không có lực sát thương mà còn khiến Khương Nhạc ngày một trầm trọng hơn.
"Bị anh đâm tới mức này mà còn không cho anh nói? Huyệt nhỏ thích ăn gậy thịt to, không cho nói này, không cho nói này, không cho nói này!” Bàn tay to của anh chuyển lên phía trên, nắm chặt lấy bầu ngực nhấp nhô cao vút; ở phần eo, anh khéo léo dùng lực để đẩy đầu gậy sát chặt vào tâm hoa, liên tục không ngừng nghỉ, cấp tốc dồn dập, dùng đủ góc độ để đè ép, nghiền nát nơi non mềm nhuyễn mịn của Diệp Thư, một lần, hai lần, ba lần...
Tâm hoa non mềm, mẫn cảm bị đầu gậy vừa nóng rực vừa cứng rắn ma sát, sâu trong huyệt nhỏ có cảm giác giống như ngàn vạn con kiến đang di chuyển, rỉa từng thớ thịt. Thói quen được “đâm” khiến cho tử cung mềm mại cũng cảm thấy trống rỗng không tả nổi. Dục vọng tăng vọt đến mức chưa từng có, Diệp Thư bắt lấy đệm lót dưới thân một cách khéo léo, đầu cô không ngừng lắc lư, hơi nước trong mắt nhanh chóng tích thành nước mắt chảy xuống: “Tôi van anh... Đừng chà xát nữa... Tôi van anh... Hu hu...”
Hướng thụ cảm giác thỏa mãn khi tâm hoa mút lấy mút để đầu gậy, Khương Nhạc nheo đôi mắt hẹp dài, khóe mắt lẫn đuôi mày đều lộ rõ ý cười. Ngón tay thô ráp của anh vỗ về, chơi đùa ở thắt lưng yểu điệu của cô: "Tại sao không chứ? Chẳng lẽ em không thoải mái sao? Chậc... còn dám cắn anh một cái, huyệt nhỏ của em hẳn là thích lắm ấy.”
Hốc mắt cô ẩm ướt, vừa sợ hãi vừa tự thương mình, hệt như một cành hoa lê màu trắng như tuyết. Chóp mũi cô hơi hồng, thở đến mức ngay cả mũi cũng run lên: “Không... Khó chịu... Thật sự rất khó chịu... Đừng chà xát nữa.” Nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Khương Nhạc, cô càng uất ức, nước mắt cứ trào ra: “Ngứa... Ngứa lắm... Đừng chà nữa được không?”
"Ngứa? Huyệt nhỏ bị ngứa rồi hả? Không phải em muốn gậy lớn của anh đâm vào đó chứ?”
Diệp Thư khó xử, cau mày lại, cánh môi run run, không nói gì cả.
Thấy cô do dự, Khương Nhạc hạ thắt lưng xuống, đầu gậy càng nghiền nát tâm hoa mẫn cảm kịch liệt.
"Á... a... ngứa..." Tiếng thét chói tai, cao vút khiến bầu không khí đang tụ lại được giãn nở, đồng thời cũng phá vỡ phòng tuyến dè dặt trong tâm lý của Diệp Thư. Thân thể cô run rẩy không ngừng như bị điện giật, hai cánh hoa nổi đầy gân máu bên dưới đóng mở liên tục, hút lấy cây gậy cường tráng. Sự khao khát mãnh liệt đã khiến thần kinh và lý trí của cô bị tê liệt, ngay cả tiếng nói phát ra cũng tràn đầy dục vọng và ham muốn: “Đừng chà... Muốn... động đậy... động đậy...”
"Mẹ nó, ai lại kêu là động đậy? Không dám nói à? Hả? Anh dạy em thế nào?”
Diệp Thư hoàn toàn bị lạc trong sương mù dục vọng, cô vừa khóc vừa la lên: “Muốn... Muốn gậy lớn đâm vào... đâm vào huyệt nhỏ...” Nói xong câu đó, cô ngượng đến mức nhắm chặt mắt, không dám liếc nhìn Khương Nhạc một cái.
Khương Nhạc nở nụ cười lạnh. “Bụp bụp”... Anh vỗ mạnh hai cái vào bầu ngực mềm mại của Diệp Thư: “Giả bộ hả? Mở mắt ra nhìn cho kỹ, nhìn xem huyệt nhỏ phóng túng của em bị gậy thịt lớn đâm như thế nào.”
Trước sự bức bách mạnh mẽ của Khương Nhạc, Diệp Thư không thể không mở đôi mắt đẹp đẽ đầy vẻ mông lung. Sóng mắt cô khẽ chuyển động, nhìn đến nơi hai người đang dính chặt lấy nhau mà cảm thấy xấu hổ. Còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng ra sao, gậy thịt lớn đã phá vỡ tâm hoa của cô, đầu gậy trực tiếp xông thẳng vào trong. Sự xuyên sâu lẫn xâm chiếm hoàn toàn đó khiến đôi mắt cô đờ ra trong chốc lát, nhanh chóng giảm bớt sự sợ hãi. Vật cứng của ai kia ra vào mạnh mẽ ở nơi cửa huyệt, lúc rút ra cắm vào đã có vô số bọt nước bắn ra tung tóe.
"Đâm chết em, đâm chết em, đâm đến khi huyệt nhỏ phóng túng của em lật chuyển!”
Đầu gậy cường tráng, dữ tợn nhét đầy vào huyệt hoa bé nhỏ, mềm mại. Mới đó mà huyệt nhỏ đã sưng đỏ lên, cửa huyệt đúng là không biết liêm sỉ, ăn lấy ăn để gậy thịt của người ta như hổ đói sói nuốt, quắp mãi không muốn nới ra, sợ có người khác tranh đoạt.
Quá phóng túng! Khuôn mặt Diệp Thư trở nên khiếp sợ, cực kỳ hổ thẹn, nhưng sự ngượng ngùng và tiếng nói đâu đó trong đầu đã kéo cô quay về, hấp dẫn cô, khiến cô trầm luân trong bể dục vọng. Bầu không khí phóng đãng làm sao, lồng ngực cô hưng phấn, nổi lửa, sức nóng tỏa ra kịch liệt, kích động sự nhiệt tình của cô. Cánh tay vốn xụi lơ của cô chợt chống thẳng lên, vòng eo giống như dương liễu hưng phấn trong gió xuân, cô phối hợp với động tác của Khương Nhạc, lắc lư hết sức.
"Đâm vào, thẳng tiến vào.”
Khương Nhạc cũng không cam lòng yếu thế, mông anh lên lên xuống xuống giống như dã thú đến kỳ động dục, giữ lấy huyệt nhỏ của cô, vừa kịch liệt vừa tùy ý, tình cảm mãnh liệt đến mức mồ hôi không ngừng chảy ra, rơi vãi vào trong không khí, rớt xuống ngực của Diệp Thư. Anh nuốt nước bọt để làm trơn ướt yết hầu khô khan, hầu kết ở cổ như hạt châu không ngừng lăn lộn, môi mỏng khẽ nhếch lên, hơi thở gấp gáp, khêu gợi được phun ra, phối hợp cùng tiếng động va chạm không ngừng giữa hai thân thể.
Dịch mật tràn đầy trong huyệt khiến chỗ ấy trơn nhẵn như tơ lụa. Dưới sự phối hợp của Diệp Thư, Khương Nhạc rút ra cắm vào trong trạng thái nhẹ nhàng, vui vẻ. Mồ hơi đầm đìa, rơi xuống như mưa, mỗi một khối cơ trên lưng đều nở ra và chứa đầy lực chờ phát tiết, đường cong thân thể cũng lên xuống dập dìu tạo nên tư thế đẹp đẽ mà khêu gợi.
"A a a..." Diệp Thư sớm đã không kiềm chế được cơn rên rỉ, cô cũng chẳng muốn đè nén bản thân, vì thế mà bật khóc nức nở, gò má nhuộm một màu hồng hoa đào, đôi mắt đầy nước long lanh muốn hợp mà lại chẳng muốn hợp. So với thẹn thùng e lệ thì trạng thái này của cô càng kích tình hơn, thân thể càng phóng túng hơn. Eo nhỏ dùng sức rất nhiều, vặn vẹo trên phạm vi lớn một hồi, mỗi khi gậy thịt xuyên vào thì vòng eo ấy lại căng ra để đón chào, làm sao cho cây gậy kia xuyên qua nơi sâu nhất của hoa huyệt vào đến tử cung thần bí, từng lớp thịt non mềm cứ cuốn lấy chiếc gậy, bụng lại co rút để giữ chặt đầu gậy to to vào trong.
"Đúng là trời sinh phóng túng, huyệt nhỏ thích ăn mau học cách hầu hạ người khác đi nào.” Đây chính là cảm giác mất hồn ăn sâu tận xương, khoái cảm tuyệt vời đánh thẳng vào linh hồn rồi lại lẻn ra, lủi tới từng góc thân thể khiến người ta như phiêu lãng bềnh bồng. Khương Nhạc thở gấp vì kích động, đôi mắt anh sáng ngời hẳn ra, bàn tay to run run chống thẳng ở hai bên đỉnh đầu Diệp Thư, tốc độ mà anh rút ra đâm vào cũng đột ngột nhanh hơn.
"Chậm một chút... A a a... Chậm một chút... Chậm một chút... Nhẹ chút... Quá nặng rồi..." Dẫu sao thì thể lực nam nữ cũng có sự chênh lệch, Diệp Thư lại hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, cô đành thả lỏng thân mình cho mềm đi rồi giương thẳng chân để Khương Nhạc tùy ý thảo phạt nơi hoa huyệt mềm mại và đầy nước của cô.
Hàng mày nhỏ nhắn cau chặt lại, dường như cô đã không còn biện pháp nào nên đành phải thừa nhận sự xâm chiếm của anh, nước mắt vòng quanh mi nhưng chẳng thể khóc, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn muốn cầu xin tha thứ. Ngón tay Khương Nhạc khẽ giật, anh nắm chặt lấy ghế sofa, hơi thở cuồng nhiệt dần dần khuếch tán vào không khí, phà lên khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến dây thần kinh cô bị kích thích.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, ý cười xen lẫn vẻ sủng nịch và dịu dàng, tuy rằng ngoài miệng anh vẫn cứ nói năng bậy bạ: “Anh có ý tốt để huyệt nhỏ của em được ăn gậy lớn mà còn khóc à? Có phải chê anh cho ăn không ngon không?”
"A... Không phải... Quá nặng rồi... Muốn nhẹ một chút... Chậm một chút..." Diệp Thư còn đang đắm chìm trong biển dục vọng, đầu óc cô trống rỗng chẳng thể suy xét, làm sao có thể nhận ra Khương Nhạc đang cố ý nói đùa, cô chỉ biết phản bác như một bản năng.
"Nói dối, huyệt nhỏ cắn gậy nhanh như vậy, em nhất định là chưa ăn no! Không sao, đừng ngại, anh sẽ đút cho nó ăn thật tốt.” Vòng eo cường tráng hưng phấn của Khương Nhạc lại hạ xuống, kích thích trước sau, tiến thẳng vào huyệt mà chẳng hề mỏi miệt.
"Đừng... Chậm một chút...."
Gậy thịt ở trong huyệt nhỏ đánh thẳng về phía trước, đầu gậy đầy rãnh len lỏi vào lớp thịt mềm mại và buộc dịch mật thơm ngọt phải tiết ra, đánh phá trộn lẫn cho tất cả trở thành bọt ngay tại chỗ. Hai cánh hoa thấm đẫm dịch mật bỗng trở nên non mềm, trông qua hình dáng thật là xinh đẹp, cứ thế mà bị gậy thịt đẩy ra đẩy vào. Cửa huyệt sưng đỏ nổi gân máu đã không chịu nổi gánh nặng nữa, làn da xung quanh bị kéo căng thành một lớp mỏng manh khiến Diệp Thư lo lắng chẳng biết hoa huyệt nhỏ có bị “làm” đến mức hư luôn hay không.
Diệp Thư nức nở rất nhỏ, nước mắt chảy xuống theo từng lần va chạm mạnh mẽ của người đàn ông tên Khương Nhạc. Cánh tay chống đệm lót sofa của cô khẽ động, cô giống như không còn sức nữa, đành để bản thân ngập trong khoái cảm. Khoái cảm cứ như một cơn thủy triều tưới xuống mình cô, cô lâm vào trạng thái thở khó khăn, đành phải mở miệng hít ra hít vào. Diệp Thư hiểu cơ thể của mình, nó đã gần sát cực hạn rồi. Cơn cao trào nổi cũng đã lâu, huyệt nhỏ nóng lên rất lạ thường và kèm theo cả sự run rẩy. Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên đạt tới trạng thái sung sướng nhất, nhịn không được mà thét ra một tiếng chói tai.
"Lên... lên đỉnh rồi..."
Vù vù - -
Khương Nhạc cũng cực kỳ kích động, eo anh giống như được trang bị mô tơ điện cường lực hoạt động không biết mệt, anh càng đánh phá vào chiếc động thần bí bên trong, nhưng huyệt nhỏ đến cao trào đã lùi lại rất nhanh. Tuy rằng dịch mật tràn đầy hiếm, lớp thịt bên trong còn động đậy, đưa tới đưa lui nhưng lại giống như muốn đẩy cây gậy ra. Anh cúi đầu mắng một tiếng, bàn tay to nắm lấy eo Diệp Thư và đẩy nó lên, gậy thịt lại hung hăng đâm vào huyệt nhỏ, đầu gậy xông thẳng vào thịt mềm trong tử cung, đáng phá đến mức chiếc bụng bằng phẳng của cô cũng lộ hình dáng của cây gậy.
"A... Quá sâu rồi... Sẽ hư mất..." Đôi mắt mê man của Diệp Thư chợt mở to, cô vặn vẹo thân thể, tay đánh “bốp bốp” liên tục vào ngực Khương Nhạc: “Cũng bị đâm xuyên vào... Đừng... Mau ra đi...”
Khương Nhạc đè cô xuống, lại rút ra đâm vào: “Huyệt nhỏ thấy đủ rồi nên chẳng thèm ăn gậy thịt nữa, sao lại có chuyện tốt thế được? Im miệng lại! Ông đây còn muốn “làm” em đấy!”
"Cầu xin anh... Khương Nhạc... Hu hu... Thật sự không chịu nổi nữa rồi...”
Diệp Thư kêu khóc xin tha, nước mắt ngắn dài, hai bắp đùi giơ thẳng ở hai bên hông của Khương Nhạc, đôi chân trần như ngó sen trắng nõn cứ đạp đá lung tung, mười ngón tay hồng hồng cấu chặt vào vai anh và không ngừng cào thành những dấu vết màu đỏ tươi.
"Van cầu anh... Khương Nhạc... Đừng vào nữa... Huyệt nhỏ sẽ hư mất... Hu hu..." Cô cảm thấy như chìm xuống nước, tình cảm mãnh liệt tựa dòng nước không ngừng đổ vào tai và mũi cô, cảm giác chết đuối xen lẫn sợ hãi khiến cô giãy dụa không ngừng để trốn thoát, nhưng sự kháng cự của cô lại chẳng có chút tác dụng nào. Gậy thịt vẫn đâm vừa sâu vừa mạnh để tàn phá, cửa huyệt sưng đỏ bị căng đến mức khép mở khép mở như đóa hoa hồng kiều diễm.
Khương Nhạc nhìn dáng vẻ đáng thương của cô: mắt mũi đỏ hoe, gò má thấm đẫm nước mắt, mấy sợi tóc đen bị bết lại. Anh thấy buồn cười, dùng sức ở phần eo ở xoay tròn gậy thịt ở bên trong huyệt non mềm: “Bảo bối, ăn nhiều một chút, ăn đến khi no bụng thỏa thích.”
"Không... Đừng... sẽ hư mất... Khương Nhạc... Anh tha cho ta đi..."
"Chậc chậc, huyệt nhỏ phóng túng đã đáng thương đến mức thế này rồi.”
Đăng bởi: