Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 103: Đừng đâm mạnh quá


Chương 103: Đừng đâm mạnh quá

Đây là tiếng rên rỉ tiêu hồn không gì sánh được, mang theo nhõng nhẽo, mang theo thống khổ, lại bao hàm sung sướng sâu đậm, hết thảy đều mỹ diệu đến tự nhiên như vậy.

- Viện Viện tỷ...

An Phùng Tiên vặn xoa xoa một viên đầu vú, càng chà càng cứng ngắc, hắn lại cúi đầu, liếm mút đầu vú, đầu vú càng cứng hơn.

Hai cánh tay An Viện Viện chống sau bàn công tác, giơ cao bộ ngực hoàn mỹ:

- Gọi em là phu nhân... Đii

Đại nhục bổng của An Phùng Tiên từ từ thâm nhập, nện vào:

- Phu nhân, anh yêu em. Anh muốn đụ chết em... An Viện Viện cả người như nhũn ra, kinh ngạc nhìn chăm chú vào cây đáng sợ cự vật này chiếm giữ hạ thể mềm mại của nàng:

- A... An lão sư, của anh... Đây là cái gì? Thật đáng sợ, oh... Vẫn chưa có đâm hoàn toàn vào hết sao?

An Phùng Tiên Đắc ý hôn lên cặp môi thơm của An Viện Viện, nút cái đầu lưỡi giảo hoạt, nuốt nướt bọt hương vị ngọt ngào, thừa dịp An Viện Viện đi vào trong đó, An Phùng Tiên kìm chế eo thon, hung mãnh đâm vào, đem nửa đoạn dương vật vẫn còn nằm ngoài mật huyệt hoàn toàn đâm vào trong huyệt đạo, nơi đó so với âm đạo của thiếu nữ còn phải chặt hẹp hơn, chẳng những chặt hẹp, còn có hấp lực cường hãn, An Phùng Tiên rất là ngạc nhiên mừng rỡ, hắn thậm chí cảm giác được mật huyệt đang mút quy đầu mình, thực sự là nữ nhân cực phẩm a.

- Ôi chao... A... Ah... Oh... An Viện Viện thấp giọng kinh hô, hai cánh tay nàng ôm chặt An Phùng Tiên, móng tay dài bấm vào trong bắp thịt của An Phùng Tiên thật sâu, cách quần áo, An Phùng Tiên vẫn như cũ cảm giác được có chút đau đớn, hắn đột nhiên rút dương vật ra đến miệng huyệt, lại một lần nữa dũng mãnh mà đâm vào, An Viện Viện thét chói tai một tiếng:

- Aaaaa! Lão công, dừng... Dừng một chút đã...

An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn chẳng những sảng khoái toàn thân, còn có cảm giác chinh phục mãnh liệt, An Viện Viện là không giống người thường, cùng Dụ Mạn Đình hoàn toàn khác nhau, mai lan tranh tươi đẹp, có hương thơm, có ý nhị. Phấn khởi, An Phùng Tiên càng kéo con cặc ra đến miệng huyệt, sau đó lại đâm vào thật mạnh.

- Ưh... Á... Anh đừng đâm mạnh quá...! Nhaaa...

- Oaaa! Các người nhìn xem kìa.

Dụ Mạn Đình đột nhiên chỉ vào màn hình tinh thể lỏng? Tăng lớn tiếng kinh hô, An Phùng Tiên cùng An Viện Viện lại càng hoảng sợ, đều nhìn về màn hình, lúc này trên màn hình đổi thành một hình ảnh khác, vẫn còn là ở phòng khách lầu dưới, vẫn là Bối Tĩnh Phương cùng Hạ Đoan Nghiễn, chỉ là nữ nhân đổi từ mợ Trương đổi thành một người thiếu nữ ngây thơ mê man, thiếu nữ ăn mặc đồng phục học sinh, lại bị Hạ Đoan Nghiễn từng tầng một cởi ra, lộ ra thân thể tươi mới, mà Bối Tĩnh Phương đã cởi sạch y phục trên người, ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

An Phùng Tiên liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ mặc đồng phục học sinh chính là nữ sinh THPT Bắc Loan, vật liệu may mặc màu hồng, cổ áo màu trắng cùng khăn quàng. Xuất hiện biến hóa, biểu tình An Phùng Tiên đột nhiên cứng ngắc, đầu hắn một trận nổ vang, bởi vì hình ảnh thiếu nữ kia dĩ nhiên là Hình Ái Mẫn, trời ạ! Thật là Hình Ái Mẫn.

Tại sao có thể như vậy? Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, An Viện Viện cường liệt mà cảm giác được An Phùng Tiên biến hóa sinh lý, côn thịt hắn kịch liệt héo rũ, trợt ra mật huyệt tiêu hồn, khiến An Viện Viện ngơ ngác nhìn An Phùng Tiên, ôn nhu hỏi:
- Có biết cô nữ sinh này không?

An Phùng Tiên cắn răn, nhìn chằm chằm màn hình gật đầu:

- Đúng vậy, nàng là học trò của tôi.

- Xin lỗi... Tôi chỉ là muốn cho cậu xem những thứ này.

Trong mắt An Viện Viện tràn ngập thống khổ, nàng giang hai cánh tay, ôm lấy An Phùng Tiên thật chặt:

- Kỳ thực, tôi cũng vậy đoán ra cô gái này là nữ sinh của THPT Bắc Loan, đồng phục học sinh của nàng cùng Nhị Nhị giống nhau như đúc, kiểu đồng phục học sinh này còn là do tôi thiết kế, tôi thật không thể tin được Bối Tĩnh Phương sẽ làm ra loại chuyện này, cho nên Bối Tĩnh Phương nhất thiết phải chết, bằng không, còn có thể có nhiều thiếu nữ hơn bị hủy trong tay hắn.

- Chúng ta lập tức báo cảnh sát.

Dụ Mạn Đình dùng răng cơ hồ đem đôi môi cắn bể.

An Viện Viện bi thương mà cầu xin:

- Không... Đừng báo cảnh sát, nếu mà báo cảnh sát, cái nhà này liền triệt để phá hủy, tôi cùng Nhị Nhị cũng chỉ có thể rời đi nơi này, đi xa tha hương, cuộc sống của ta sẽ mất đi ý nghĩa, không có thân nhân, không có bằng hữu, không có Mạn Đình, cũng vậy vĩnh viễn không được thấy An lão sư.

- Trách không được Viện Viện tỷ gấp như vậy vội vã mà hi vọng Bối Tĩnh Phương chết, tôi vốn còn tưởng rằng chị chỉ là nhất thời phẫn nộ, hiện tại tôi đã hiểu, tôi có thể nói cho Viện Viện tỷ biết, Bối Tĩnh Phương chết chắc rồi, có cơ hội, tôi sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn.

Kỳ thực An Phùng Tiên muốn nói cho An Viện Viện, thiếu nữ trên màn hình không chỉ có là học sinh của hắn An Phùng Tiên, còn đã từng là tiểu tình nhân của hắn.

An Phùng Tiên lạnh lùng chỉnh lý y phục trên người, hắn làm nhiều lần cũng không có cài xong cúc áo, bởi vì hắn tay đang phát run, tức giận phát run; An Viện Viện ngạc nhiên nhìn An Phùng Tiên, nước mắt như nước sông vỡ đê, lao nhanh xuống, nàng từ trên bàn làm việc trượt xuống, vươn hai tay, muốn giúp An Phùng Tiên cài cúc áo, nhưng An Phùng Tiên lại phất đi hai tay của An Viện Viện.

- Từ khi nào nào chị thấy cái này?

Ánh mắt An Phùng Tiên như điện, hắn hiển nhiên đã giận chó đánh mèo với An Viện Viện.

- --Hết chương 103---