Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 106: Chỉ tao mới xứng đáng có nàng


Chương 106: Chỉ tao mới xứng đáng có nàng

Văn Dương không nói gì thêm, ánh mắt của hắn tràn ngập bạo lực cùng đố kị, vốn An Phùng Tiên chính là người đáng chết, hôm nay hắn càng đáng chết hơn, Văn Dương lúc này liền mong đợi thời gian qua nhanh lên một chút, bảy ngày sau, An Phùng Tiên sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này, Văn Dương thậm chí cân nhắc có nên sớm giết chết An Phùng Tiên hay không.

Kỹ thuật lái xe của An Phùng Tiên cũng không giỏi, vì chạy tới khu đường bỏ hoang này, hắn đã đụng hư hỏng một đạo hàng rào bảo vệ cùng 1 xe đẩy tay dùng để vận chuyển tạp vật, còn kém một chút đã va chạm cùng 6 chiếc xe khác, may là, người khác lái xe giỏi hơn hắn, nên đã né được, không có tạo thành tai nạn giao thông, chỉ tiếc một chiếc XK mới tinh tích đã trầy trụa đầy mình.

- Oa...

Trận đua xe thứ 5 dị thường kịch liệt, bởi vì đây là trận được đặt tiền cược nhiều nhất, do 9 đoàn xe cùng chung hùn vốn, tập hợp đến số tiền thưởng là mười lăm vạn đô la Hồng Kông, tổng số tiền đánh cược bên ngoài khả năng càng cao - đạt trên trăm vạn, đây là một khoản tiền thưởng thi đấu kếch xù, đối với một đội đua xe nghiệp dư mà nói, mười lăm vạn khối là một khoản phí duy trì khổng lồ, không ai đơn giản buông tha.

Hạ Mạt Mạt thi đấu không phải là vì tiền thưởng, trong tài khoản ngân hàng của nàng tuy rằng chỉ có hai nghìn đô la Hồng Kông, nhưng chỉ cần nàng mở miệng, Hạ Đoan Nghiễn thậm chí cả một tỷ đều có thể cho nàng. Bất quá, từ nhỏ đến lớn, Hạ Mạt Mạt chưa hề mở miệng xin phụ thân một đồng nào. Chiếc xe Yamaha màu đỏ là nàng dùng tiền thưởng của giải nhất cầu lông toàn quốc để mua, ngoài ra, nàng thậm chí không có khả năng tùy ý mua điện thoại di động mới, đây chính là lý do vì sao An Phùng Tiên tặng cho nàng một cái điện thoại IPHONE mới cho nàng sau đó, nàng cảm động tới hai ngày.

Đương nhiên, Hạ Mạt Mạt đã thành thục cũng không hoàn toàn xúc động chỉ vì điện thoại mới, mà trong thế giới tình cảm sơ khai của nàng, lặng lẽ bị một người nam nhân chiếm cứ, người đàn ông này chính là An Phùng Tiên. Ba năm trước đây, An Phùng Tiên hăng hái liền để cho Hạ Mạt Mạt chú ý, hắn hiền hoà, khôi hài, phong lưu... Hết thảy đều lưu lại ấn tượng khắc sâu cho Hạ Mạt Mạt.

Nhưng Hạ Mạt Mạt sẽ không để cho một người nam nhân bắt mình làm tù binh đơn giản, sự tình chân chính mở ra cánh cửa tình cảm của Hạ Mạt Mạt, liền phát sinh ở chỗ này, đêm hôm đó, An Phùng Tiên cứu nàng và Bối Nhị Nhị, hắn dũng cảm triệt để đã lấy được trái tim của Hạ Mạt Mạt, thế nhưng là, sau khi biết Bối Nhị Nhị cũng vậy rất thích An lão sư, Hạ Mạt Mạt đem tình cảm của mình ẩn dấu đi.

Nếu mà không phải là lần đó tại quán Du Hương Xuyên hẹn nhau ăn cơm, nếu mà không phải là An lão sư muốn mượn xe máy, nếu mà An lão sư không có hư hỏng như vậy, có lẽ tình cảm của Hạ Mạt Mạt đối với An lão sư sẽ vĩnh viễn phong bế lại.

Thế sự không có nếu con mẹ gì hết, thứ nên phát sinh chung quy sẽ phát sinh, khi An lão sư dùng hai bàn tay của hắn cầm lấy nhũ phong của Hạ Mạt Mạt thì, tình cảm của Hạ Mạt Mạt thoáng cái liền dâng lên, tình yêu của nàng giống như tính cách của nàng, mặt ngoài nhìn như bình thản, nhưng trên thực tế sóng ngầm bắt đầu khởi động, hơi có gợn sóng, lập tức nhấc lên 1 cơn sóng gió động trời.

Thế nhưng là, vì sao Hạ Mạt Mạt đột nhiên hận An Phùng Tiên như vậy đâu nè? Ngày đó tại trong phòng thể dục dụng cụ, nàng tới cùng nghe được cái gì?

Cuộc đua đang diễn ra, hầu như tất cả mọi người nhìn chăm chú vào đoàn xe chạy như bay mà qua, bất quá, Văn Dương lại phát hiện một chiếc tích XK vội vã mà đến, sau khi dừng lại, 1 người từ trên xe đi ra, thấy người này, Văn Dương trong lòng bỗng khẩn trương một cái, hắn hít hai hơi khói thật sâu, lại rất lâu không có nhả khói thuốc ra.

Hướng Cảnh Phàm không nhìn thấy An Phùng Tiên tới, hắn nghe theo An Phùng Tiên phân phó, bỏ qua thi đấu, lúc này, đang cùng thành viên đoàn xe ABC của hắn chú ý bóng xe Hạ Mạt Mạt rất mật thiết, một khi phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ sẽ toàn lực cứu hộ.

Nghe được tin tức Hạ Mạt Mạt đã lật xe hai lần, trong lòng An Phùng Tiên hầu như đều nát, tuy rằng cách Văn Dương không tới 10 mét, nhưng ánh mắt An Phùng Tiên càng không ngừng nhìn xung quanh dàn xe máy chạy như bay, hắn chỉ quan tâm Hạ Mạt Mạt, dường như Văn Dương cũng không tồn tại vậy.

Văn Dương phẫn nộ rồi, với hắn mà nói, An Phùng Tiên không nhìn hắn chẳng khác nào vũ nhục lão đại bang Đức quốc chưa bao giờ từng bị như vậy.

- Cố lên! Ờ ngon, phanh lại, phanh lại, nhanh phanh lại...

Hướng Cảnh Phàm trợn to tròng mắt, dùng kinh nghiệm của hắn, một đoạn đường đua ngắn liên tục hình chữ S nhất thiết phải sớm hãm phanh lại, bằng không sẽ không khống chế được, thế nhưng là, chiếc Yamaha màu đỏ tiến vào khu chữ S, cư nhiên không có phanh lại, tay đua xe hoặc là điên rồi, hoặc là đang liều mạng.
Vì mười lăm vạn liều mạng có đáng giá không?

Đáp án đối với Hạ Mạt Mạt mà nói là không, nhưng nàng vẫn là muốn liều mạng, nàng cũng không phải điên rồi, mà là vì phát tiết phẫn nộ khôn kể trong lòng mình, bên tai nàng ngoại trừ tiếng gió thổi hô hô, còn có một một câu trống rỗng: An lão sư là ma quỷ.

Bởi tiến vào khúc đường cong sau đó không có giảm tốc độ, xe máy tại khúc cua thứ hai tất nhiên sinh ra lực ly tâm cường đại, tay đua xe nhất thiết phải kề sát xe máy, dùng bốn mươi lăm độ hướng vào phía trong sườn nghiêng liên tục quẹo vào, tốc độ không có khả năng chậm lại, bằng không xe máy sẽ không thể khống chế được, từ đó tạo thành sự cố thảm thiết.

Trái tim Hướng Cảnh Phàm hầu như ngưng đập, lòng bàn tay của hắn tất cả đều là mồ hôi lạnh.

- Oa!

Hạ Mạt Mạt cư nhiên vậy mà vượt qua khúc S như kỳ tích, tiến vào đường đi thẳng tắp, chiếc Yamaha phát ra mênh mông động lực, trong nháy mắt biến mất tại chỗ xa, bỏ xa xe thứ hai ở sau.

- Thắng bại còn sớm, mày đừng quá cao hứng.

Ngậm một điếu thuốc thơm, Văn Dương đi tới phía sau An Phùng Tiên, khoảng cách này ngay cả thằng ngu ngốc cũng có thể một đao giết chết An Phùng Tiên.

An Phùng Tiên nhàn nhạt nói:

- Tao đâu có cao hứng, tao tình nguyện để nàng nghỉ thi đấu.

Văn Dương chậm rãi phun ra một vòng khói:

- Tao đã khuyên nàng, nàng không muốn bỏ qua, nàng là một cô gái rất đặc biệt, thế giới này chỉ có tao mới xứng đáng có nàng.

An Phùng Tiên cười khẽ:

- Phải không? Ha ha...

- --Hết chương 106---