Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 116: Chừa chút khí lực cho buổi tối


Chương 116: Chừa chút khí lực cho buổi tối...

Hạ Mạt Mạt mặc một thân đồng phục học sinh màu phấn hồng nhấp miệng một cái:

- Hừ! Hắn không ở đây, lẽ nào tự chúng ta không về nhà được sao?

Dụ Mỹ Nhân mở cặp mắt to:

- Mạt Mạt, cậu thật giống như đột nhiên rất ghét An lão sư sao á, xảy ra chuyện gì vậy?

Bối Nhị Nhị cũng tràn đầy đồng cảm:

- Có đúng là vì An lão sư cũng tặng cho chúng tớ điện thoại di động iPhone X, nên cậu đố kị phải không?

Hạ Mạt Mạt lắc lắc mái tóc thật dài về phía sau:

- Hừ! Tớ mà thèm đố kị sao?

Dụ Mỹ Nhân cười âm nhu, thần bí hỏi:

- Có đúng hay không An lão sư động thủ động cước với Mạt Mạt?

Bối Nhị Nhị kiều nộ, giành trước mắng to:

- Thúi chết cá nói bậy, An lão sư mới không hư hỏng như vậy, An lão sư chưa từng động thủ động cước với tớ nha.

Hạ Mạt Mạt cười nhạt:

- Vậy thì các cậu đã bị hắn lừa, An lão sư chẳng những xấu xa, còn là một tên đại sắc lang, tớ không muốn để cho đại sắc lang này hộ tống nữa, sau này tớ tình nguyện ngồi xe bus.

Trong lòng Bối Nhị Nhị khẽ động, mở to hai mắt:

- Mạt Mạt, cậu nói An lão sư là đại sắc lang? Không đúng ohhh, lần trước thế nhưng là chính cậu nói, An lão sư là người tốt, người thành thật ohhh!

Hạ Mạt Mạt thấy Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân đều là thần sắc hoài nghi, nàng dậm chân, lớn tiếng nói:

- Chúng ta đều bị An lão sư lừa, hắn chính là một tên đại ma quỷ, tớ sẽ cho các cậu xem An lão sư có bao nhiêu xấu xa, tớ có chứng cứ.

Dụ Mỹ Nhân vội hỏi:

- Chứng cứ ở đâu?

Hạ Mạt Mạt nói:

- Tại ngăn kéo trong phòng tớ, hừ, tớ bảo đảm các cậu xem xong sẽ bị dọa cho giật mình thật to.

Bối Nhị Nhị đương nhiên không tin lời Hạ Mạt Mạt nói, nàng trừng mắt Hạ Mạt Mạt:

- Vậy bây giờ đi xem xem.

Dụ Mỹ Nhân lắc đầu:

- Không được, mẹ đã dặn dò, mấy ngày nay nhất định phải để An lão sư tự mình đưa ba người chúng ta về nhà, chỗ nào cũng không thể đi, sau này ba người chúng ta người liền ở cùng một chỗ với nhau.

Bối Nhị Nhị cũng nhớ lại lời căn dặn nghiêm nghị của An Viện Viện:

- Đúng rồi, đúng rồi! Thiếu chút nữa quên mất, mẹ tớ cũng nói như vậy.
Hạ Mạt Mạt nháy nháy cặp mắt to, vẻ mặt mờ mịt:

- Tớ... Tớ không biết.

Dụ Mỹ Nhân nói:

- Chúng ta ở chỗ này chờ An lão sư sao?!

Bối Nhị Nhị cong lên cái miệng nhỏ nhắn:

- Không bằng trở về trong phòng học chờ, đứng lâu mỏi chân quá nè.

Dụ Mỹ Nhân gật đầu, một bên lôi kéo Hạ Mạt Mạt hỏi:

- Mạt Mạt, An lão sư thật sự là ma quỷ sao?

Bối Nhị Nhị cũng hỏi:

- Là quỷ hút máu hay là cương thi?

Trên chiếc ghế sa lon mềm mại, An Viện Viện thừa nhận áp lực toàn thân của An Phùng Tiên, dương vật của hắn đã bắn tinh, lại vẫn như cũ có thể cương cứng căng ra, cắm sâu vào nhục huyệt, khiến An Viện Viện âm thầm buồn cười, nàng một bên giúp An Phùng Tiên chà lau mồ hôi trên lưng hổ, một bên ôn nhu vuốt ve lông mi đen đặc của hắn:

- Ta xem cậu chính là một con đại sắc lang, bằng không Hạ Mạt Mạt sẽ không nói cậu như vậy, cậu nhất định có cái nhược điểm gì đó rơi vào trong tay Hạ Mạt Mạt rồi.

An Phùng Tiên dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn chiếc cổ trắng thiên nga của An Viện Viện:

- Tôi có thể có nhược điểm gì chứ? Cây ngay không sợ chết đứng, lời của cô gái nhỏ có thể tin sao? Tôi không phải là đại sắc lang, nhiều nhất là một con quỷ hút máu thui... Chụt chụt... An Viện Viện tựa cười như không cười mà trừng mắt một cái:

- Cậu hiểu rõ các nàng là tiểu hài tử thì tốt rồi.

An Phùng Tiên biết tâm tư của An Viện Viện, vừa rồi nhất thời xung động, bại lộ thế giới nội tâm của An Phùng Tiên, hắn hối hận không thôi, đương nhiên cũng sẽ không thừa nhận, hắn một bên nhào nặn cặp nhũ phong no đủ, một bên liếm mút lấy nụ hoa tươi mới phía trên đó:

- Viện Viện tỷ đừng đa tâm, vừa rồi tôi nói đùa thôi, không nên cho là thật, tôi đối với Nhị Nhị không có hứng thú.

- Phải không? Nhị Nhị đã nói với ta, bạn gái cậu trước kia chính là 1 tiểu cô nương, nghe nói nàng đã đi nước Mỹ trị bệnh, có phải là vì cần tiền, cậu mới đáp ứng với Bối Tĩnh Phương giúp ta mang thai hay không?

An Viện Viện bán tín bán nghi, nhớ tới An Phùng Tiên vừa rồi thời điểm phấn khởi gào thét tên Nhị Nhị, nàng liền run như cầy sấy, nghĩ thầm: Lẽ nào An lão sư có ý đồ với Nhị Nhị?

An Phùng Tiên lập tức thẳng thắn:

- Bối Tĩnh Phương quả thực có cho tôi một khoản tiền, nhưng nếu như nói tôi chỉ là vì tiền mới tiếp cận Viện Viện tỷ, vậy thì là lừa mình dối người, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Viện Viện tỷ, liền đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, có thể làm cho chị mang thai, là phúc khí tôi đã tu luyện mấy đời mới có.

An Viện Viện bật cười phốc xích một tiếng, nhất thời tâm hồn thiếu nữ cực kỳ vui sướng, trên mặt mày sinh ra vô hạn phong tình:

- Hừ! Lời ngon tiếng ngọt quá ha, đêm qua cậu đối với tôi hung ác như vậy, lại không sợ tôi khó chịu sao?

An Phùng Tiên hôn lên đôi môi đỏ mọng như anh đào kia, nói:

- Tôi nhất thời tức giận mà thôi, thời điểm trở về thay quần áo, không phải là tôi đã xin lỗi chị sao? Nếu không phải là vội vã gặp mặt cùng Bối Tĩnh Phương, tôi nhất định giống như bây giờ, sẽ chịch chị 3 lần liên tục để bồi thường.

Cảm giác trong âm đạo lại sưng lên mãnh liệt, An Viện Viện hờn dỗi nói:

- Hình như lại vừa cứng rồi, đừng làm nữa! Mạn Đình đang ở nhà chờ chúng ta đây nè! Sau khi cơm nước xong, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng để cho Mạn Đình quấn quít lấy cậu, chừa chút khí lực buổi tối mà... Mà cưỡng hiếp tôi đi! Tôi cũng muốn xem cậu làm như thế nào thuyết phục được Bối Tĩnh Phương, Hì hì...

- --Hết chương 116---