Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 128: Lai lịch ảnh chụp


Chương 128: Lai lịch ảnh chụp

Đi qua phòng tiếp khách, nàng đều không thèm liếc mắt nhìn Bối Tĩnh Phương và mợ Trương đang chịch nhau, liền trực tiếp lên lầu.

Mợ Trương giật mình, cuống quít từ trên ghế salon nhảy xuống, chạy vào trong phòng của mình.

Bối Tĩnh Phương lúng túng đứng lên khỏi ghế salon, rất ung dung sửa sang lại y phục trên người. Chiếc quần tây hàng hiệu vừa người, áo trong chỉnh tề màu xám tro, Bối Tĩnh Phương thoạt nhìn nho nhã khí phái, anh tuấn cao ngất, là loại hình tượng đàn ông mà nữ nhân thích nhất, chỉ tiếc hắn đã khiến cho An Viện Viện chán ghét tới cực điểm.

Nhận được điện thoại báo Bối Tĩnh Phương sắp đến nhà, An Viện Viện liền vội vội vàng vàng trở về từ nhà của Dụ Mạn Đình gấp, trước khi đoạn tuyệt với Bối Tĩnh Phương, An Viện Viện hi vọng Bối Tĩnh Phương sẽ cảm thấy tất cả như cũ, An Viện Viện nàng vẫn là con chim nhỏ ngày xưa chỉ biết nghe lời.

Nhưng An Viện Viện đã không phải là con chim nhỏ đó nữa, nàng đã làm xong hết thảy chuẩn bị có thể làm được, chuẩn bị nghênh tiếp cái chết của Bối Tĩnh Phương, cho nên, khi An Viện Viện thấy một màn Bối Tĩnh Phương cùng mợ Trương cấu kết với nhau làm việc xấu, nàng cũng không tức giận, chỉ là kiên định hơn tín niệm Bối Tĩnh Phương nhất thiết phải chết.

...

Lý Vĩ cao 186 cm, mặc dù không thể gọi là người khổng lồ, nhưng cái độ cao này coi như là một cái cột nhà rồi, đối mặt với An Phùng Tiên chỉ cao có 177 cm, Lý Vĩ có ưu thế cao hơn ít nhất 9 cm, huống chi Lý Vĩ là thầy giáo thể dục, thường xuyên vận động thể thao, khiến cho tố chất thân thể của hắn vượt qua người thường, có người nói hắn có thể dễ dàng vác hai người trưởng thành to cao như An Phùng Tiên vậy.

- Ngăn cản tôi làm cái gì?

Lý Vĩ vừa hiếu kỳ lại miệt thị, hắn nghĩ không ra tại trên tuyến đường huyết mạch về nhà bị An Phùng Tiên cản lại.

- Đống ảnh chụp mày đưa cho Hạ Mạt Mạt là từ đâu tới?


An Phùng Tiên nhàn nhạt hỏi.

- Mày hỏi tao? Hắc hắc, tao không nói cho mày, mày có thể làm gì tao?

Lý Vĩ căn bản không có đem An Phùng Tiên để vào mắt, hắn tiếp tục bước đi, bởi vì buổi tối này có một nữ nhân xinh đẹp ước hội cùng hắn, hắn mặc kệ An Phùng Tiên, chờ 1 ngày tâm tình tốt, hắn sẽ hảo hảo thu thập cái tên An Phùng Tiên trước mắt này, hừ, khắp nơi câu dẫn thiếu nữ hả mày.

- PHỐC - PHỐC!

Chỉ hai tiếng vang lên, thân hình cao lớn của Lý Vĩ tựa như một gốc cây đại thụ bị thổi ngã, ầm ầm sụp đổ, thậm chí hắn còn không thấy rõ An Phùng Tiên là xuất thủ như thế nào thì đã ngã xuống, trong chiếc XK đậu ở xa xa, hai cô gái xinh đẹp hai mặt nhìn nhau, may mắn không có chọc giận An lão sư cường hãn này.

- Hỏi chú một lần nữa, mớ ảnh chụp là ai cho đưa cho mày.

Giọng nói An Phùng Tiên băng lãnh, không có một chút cảm tình.

- Tao, tao đứng lên sẽ nói cho mày biết.

Lý Vĩ giùng giằng muốn đứng lên, yêu cầu của hắn hợp tình hợp lý.

- PHỐC... - PHỐC!!!

Lại là hai tiếng đánh, lần này là dùng đầu gối, tuy rằng vóc dáng không có cao bằng Lý Vĩ, vóc người cũng không có cường tráng bằng Lý Vĩ, nhưng luận về kinh nghiệm thực chiến combat đánh nhau, Lý Vĩ còn xa kém An Phùng Tiên, trong lòng hắn cười nhạt: Cho mày đứng đứng lên nói? Mày nghĩ rằng tao là óc lợn sao?

- Á!

Lý Vĩ thống khổ ôm bụng dưới, cước thứ nhất, An Phùng Tiên đá trúng tỳ tạng của Lý Vĩ, cước thứ hai nặng hơn một chút, đá phải xương sườn, bằng đầu ngón chân cảm giác, An Phùng Tiên phán đoán xương sườn của đối phương chí ít đã gãy một cây rồi, đây là sự đả kích nghiêm khắc. Xa xa trong chiếc xe hơi đang đỗ, Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân theo bản năng nắm tay nhau thật chặt, chỉ là lòng bàn tay nhỏ bé của hai người đều có mồ hôi lạnh.

- Lần thứ ba hỏi anh hỏi chú, nếu chú không nói, anh đi á. Trước khi anh đi, chú sẽ thảm hại hơn gấp mười lần bây giờ.

An Phùng Tiên đưa mắt nhìn bốn phía, hắn đi ra vài bước nhặt lên một khối gạch lớn:

- Nơi này quá sạch sẽ, không có gì vừa tay cả, ủy khuất cho chú rồi.
Nói xong, An Phùng Tiên giơ cục gạch lên.

Trong xe XK, Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân ôm nhau chặt vào một chỗ, các nàng đã không dám nhìn nữa.

Lý Vĩ càng thêm không dám nhìn, hắn cúi đầu, giơ cao tay trái cầu xin:

- Đừng, đừng đập em, em nói, em nói, là hiệu trưởng Ân đưa cho em đó!

- Ờ, cảm ơn nha, chú không cần chết, nhưng trong khoảng thời gian này chú hay nhất đừng đi tới trường nữa, bởi vì tao không muốn gặp lại chú.

Nói xong, An Phùng Tiên ném viên gạch đi, lại nhanh như tia chớp bắt tay trái của Lý Vĩ, chân phải nặng nề mà đá về phía khuỷu tay trái và các đốt ngón tay của hắn, chỉ nghe “C-rack” một tiếng, đi theo, chính là tiếng tru lên như lợn bị chọc tiết vậy, thống khổ cực kỳ, tiếng kêu truyền đi rất xa, còn đưa tới không ít người qua đường dò ngó.

Màn đêm đã phủ xuống, An Phùng Tiên mang hai cô nương đã đói bụng đến mức dạ dày biểu tình ùng ục thẳng về tới nhà Dụ Mạn Đình.

- Tôi không đi lên, các em đừng chạy loạn khắp nơi ohhh, lão công chậm một chút tới tìm các em, đến, cùng lão công hôn một cái nào.

An Phùng Tiên đã tắt hỏa, quay đầu lại cười he he nhìn phía sau mông hai cô gái xinh đẹp.

Bối Nhị Nhị khá lớn mật hơn một chút, nàng đầu tiên hơi xấu hổ mà đem đôi môi đỏ mọng cong hướng về phía An Phùng Tiên, cùng miệng An Phùng Tiên vừa tiếp xúc, đã bị ôm lấy thật chặt, bóp một cái vào bộ ngực lớn, An Phùng Tiên mới buông tha cho Bối Nhị Nhị.

Bối Nhị Nhị nháy mắt mấy cái:

- An lão sư, em muốn hỏi thầy một vấn đề.

An Phùng Tiên mỉm cười nói:

- Hỏi đi nà!

Bối Nhị Nhị suy nghĩ một chút, rốt cục lấy dũng khí:

- Tay Lý lão sư có phải là đã gãy không?

- Yup!

An Phùng Tiên không đếm xỉa tới mà gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Dụ Mỹ Nhân.

Dụ Mỹ Nhân liếc mắt nhìn An Phùng Tiên, cũng vậy nhút nhát đưa lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đầu lưỡi An Phùng Tiên cuốn nhẹ, quấn lấy đôi môi nhỏ, mút vào hai cái, An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:

- Còn chảy máu sao?

Dụ Mỹ Nhân chu lên cái miệng nhỏ nhắn gật đầu.

An Phùng Tiên hổ thẹn mà sờ sờ mặt Dụ Mỹ Nhân:

- Đều là vì An lão sư rất xấu rồi, đừng giận An lão sư a! Sau khi về nhà đừng lộn xộn, có cái gì không thoải mái thì hãy nói cho mẹ em biết.

Dụ Mỹ Nhân lộ ra vẻ mỉm cười hiếm thấy, nghĩ thầm: An lão sư kỳ thực cũng không phải quá xấu xa nha!

Một bên, Bối Nhị Nhị vừa thương tâm lại đố kị, nghĩ thầm: An lão sư cư nhiên không quan tâm tới mình, tức chết mất.

- --Hết chương 128---