Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 130: Tìm người thân


Chương 130: Tìm người thân

Bối Tĩnh Phương cười to:

- Không sao cả, là tôi cố ý không khóa cửa, hoan nghênh cậu, An lão sư.

An Phùng Tiên ngồi xuống bên chiếc bàn cơm hình chữ nhật:

- Xấu hổ quá, tại trước mặt Bối tiên sinh quý làm lão sư hai chữ a!

Bối Tĩnh Phương đem ly rượu đỏ mới vừa rót giơ lên lần nữa, nói:

- Khiêm tốn rồi, tôi đề nghị, vì đèn nhang của Bối gia, chúng ta cụng một chén 100%.

- Cụng ly!

Ba người đều uống một hơi cạn sạch, dường như tối hôm nay là một thời kỳ đặc thù, không có tiết chế, chỉ có đi đến đầu cùng, đi tới đầu cùng, mọi người cũng không biết đầu cùng là cái gì, mọi người chỉ đánh cuộc kết cục sau cùng nào sẽ thuộc về mình.

Bối Tĩnh Phương sinh lòng cảm khái nói:

- Nghe nói Hạ Đoan Nghiễn bị tai nạn xe hơi, tôi rất khó chịu, vốn định lần này trở về dự định uống mấy chén cùng Đoan Nghiễn huynh, đáng tiếc, ông ấy thật không cẩn thận.

An Phùng Tiên gật đầu:

- Đúng vậy, có thể giao lưu cùng Bối tiên sinh là cơ hội học tập khó có được, nghìn vạn lần không thể bỏ qua.

Bối Tĩnh Phương cất tiếng cười to, hắn tin tưởng An Phùng Tiên đã hiểu rõ Hạ Đoan Nghiễn xảy ra tai nạn xe hơi cũng không phải ngoài ý muốn, cầm lấy ly rượu ngon uống một hơi cạn sạch, An Phùng Tiên thấy thế lại lần nữa lại rót đầy ly rượu, hắn biết Bối Tĩnh Phương muốn uống rượu, có lẽ rượu cồn có thể làm chết lặng cảm giác nhục nhã, bởi vì An Phùng Tiên ngày hôm nay sẽ làm tình cùng An Viện Viện ngay trước mặt Bối Tĩnh Phương.

Là nhục nhã cỡ nào a!

Trong đầu Bối Tĩnh Phương lại lóe lên ý niệm muốn giết chết An Phùng Tiên, hắn cũng không thể chịu được một người từng làm nhục nhã mình sống trên cái thế giới này. Thế nhưng, Bối Tĩnh Phương rất thưởng thức An Phùng Tiên, hắn cảm thấy An Phùng Tiên chí ít có thể giúp hắn cướp đoạt giang sơn, so sánh với giang sơn sự nghiệp, nữ nhân là cái thá gì chứ? Có tiền rồi chơi hoa hậu, người mẫu nào mà chả có?

Bối Tĩnh Phương bỗng hăng hái lên:

- An lão sư, thầy có muốn nghe lịch sử của chúng ta Bối gia hay không?

An Phùng Tiên lập tức ngồi ngay ngắn, dùng ánh mắt sùng kính nhìn Bối Tĩnh Phương:

- Vừa lúc tôi cũng rất muốn nghe lịch sử quang vinh của Bối gia.

- Nói thật hay a! Chúng ta lại cụng ly, cụng ly vì chúng ta Bối gia quang vinh lịch sử.

Bối Tĩnh Phương từ đầu thoải mái đến chân, bởi vì An Phùng Tiên nói hai chữ “Quang vinh”, hai chữ này xứng với tổ tông Bối gia, hắn lại là đem một ly rượu vang đỏ uống cạn sạch.

- Tôi cho cậu biết nha An lão sư, cậu là thầy giáo lịch sử, hẳn là biết người lịch sử của Bát Kỳ, nhưng cậu nhất định không rõ ràng lắm Bối gia chúng tôi thuộc về Mãn tộc Đương lam kỳ, vị trí của Đương lam kỳ chính là Nguyên triều thủ đô, nguyên thượng đô, chúng tôi đều là hậu duệ của Thành Cát Tư Hãn, gót sắt của chúng ta trước đây càn quét khắp Âu Á đại lục, An lão sư cậu nói, Bối gia lịch sử có quang vinh hay không?

An Phùng Tiên ngưỡng mộ vô cùng:

- Đâu chỉ quang vinh? Quả thực chính là tôn sùng.

Bối Tĩnh Phương dũng cảm mà khua cánh tay một cái:

- Không sai, không chỉ có lịch sử gia tộc bọn ta tôn sùng, chúng ta Bối gia cũng sẽ có tôn sùng tương lai.

An Phùng Tiên giơ chén rượu lên:

- Tôi cảm giác được tương lai Bối tiên sinh nhất định bễ nghễ thiên hạ, nào, tôi mời Bối tiên sinh một chén.

- Zô!.
- An lão sư, kỳ thực, trong gia tộc của chúng tôi trước đây xuất hiện một vị nữ tổ tiên họ An, nàng vì chúng tôi Bối gia lập được công tích vĩ đại, từ sau khi tôi cưới An Viện Viện, sự nghiệp của tôi phát triển cực nhanh, cho nên, tôi vẫn cho rằng người họ An là phúc tinh của Bối gia chúng ta, nếu mà An lão sư nguyện ý, ngươi có thể tùy thời đến chúng ta Hoa Hưng ngân hàng, đãi ngộ chí ít tốt gấp mười lần so với cậu làm thầy giáo nha.

- Cảm ơn, cảm tạ Bối tiên sinh để mắt, chỉ tiếc tôi học thức kém cỏi, chỉ có thể làm thầy giáo nghèo, không cách nào đảm đương công việc to lớn a! Hay là cứ giữ chỗ lưu cho nhân tài sao?! Bất quá, tương lai Bối tiên sinh có gì cần tôi hỗ trợ, tôi nhất định muôn lần chết không chối từ.

An Phùng Tiên nghĩ thầm: Nếu người họ An là phúc tinh của Bối gia, vì sao ông còn muốn giết tôi? Có thể thấy được ông trời sinh tính tàn nhẫn, chỉ cần là ai cản trợ sự nghiệp của ông, ông thấy ai giết người đó, giống như bọn Đương lam kỳ chủ mãng cổ, cả thân sinh mẫu thân đều có thể giết, hắc hắc, loại người như ông không chết thì nhất định sẽ hại vô số người.

Bối Tĩnh Phương cũng không cưỡng bách An Phùng Tiên, bởi vì chỉ cần An Phùng Tiên làm cho An Viện Viện mang thai, chính là một công trạng lớn, Bối Tĩnh Phương cười nói:

- Cũng tốt, trước mắt An lão sư phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt a! Nghĩ đến cậu và Viện Viện tương lai sinh hạ cốt nhục của An gia so với người họ khác càng thêm chính thống hơn, tôi liền cảm thấy đặc biệt vui mừng, thực sự là kỳ diệu, lẽ nào hai người là người trong cùng tộc cho tới bây giờ cũng không nhận ra sao?

An Phùng Tiên ngượng ngùng nói:

- Tôi là người Trung Châu, đến Bắc Loan thì chỉ có mười một tuổi, ha ha, cho nên không quen biết Viện Viện tỷ.

Nhãn tình của An Viện Viện sáng lên:

- À há, nhà tôi ở Trung Châu cũng có người thân thích ohhh!

An Phùng Tiên cười cười:

- Rất như thường nha, rất nhiều người họ An ở khắp lả tả tứ phương, tôi đến Bắc Loan chính là muốn tìm người thân thích, không nghĩ tới thân đã dời đi, tôi chỉ phải tìm chỗ mà sống, dựa vào bằng hữu trợ giúp mới hoàn thành bài vở và học tập, sau cùng làm công việc thầy giáo nghèo này.

An Viện Viện hiếu kỳ hỏi:

- Cậu vẫn không tìm được thân thích sao?

An Phùng Tiên lắc đầu:

- Không tìm được, đến chỗ cảnh sát tìm đọc hồ sơ, dĩ nhiên không có người tên là Đặng Nhất Khôi này, 2 người nói xem có kỳ lạ không?...

Sắc mặt An Viện Viện đại biến, từ trên ghế đứng lên:

- Cái gì? Đặng Nhất Khôi?

An Phùng Tiên mờ mịt gật đầu:

- Đúng vậy, thế nào? Chị quen biết sao?

An Viện Viện lớn tiếng nói:

- Đó là tên trước kia của ba tôi.

An Phùng Tiên khẩn trương nhìn An Viện Viện, rất nghiêm túc hỏi:

- Viện Viện tỷ, chị đừng gạt tôi, buổi tối gạt người sẽ dẫn quỷ tới nhà đó nhé.

An Viện Viện lông mày hơi nhảy một cái:

- Tôi lừa cậu làm cái gì? Ba của tôi tên là An Bá Xuyên, trước khi trở lại Bắc Loan thì trú tại Trung Châu tòng quân, vốn vẫn dùng tên là Đặng Nhất Khôi, về sau hộ khẩu cùng thẻ căn cước một lần nữa thay đổi, ba tui mới khôi phục lại cái tên An Bá Xuyên này.

An Phùng Tiên suy nghĩ một chút, hỏi:

- Vậy vì sao cha chị tại Trung Châu lại dùng tên Đặng Nhất Khôi, mà không dùng tên An Bá Xuyên vậy?

- --Hết chương 130---

Next chapter coming soon!