Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 136: Đoán già đoán non


Chương 136: Đoán già đoán non

Gương mặt An Viện Viện đỏ bừng lên, bộ phận sinh dục bị đâm rất khó chịu, nàng xê dịch mông đít, kéo xuống khóa quần của An Phùng Tiên, lục lọi một hồi, móc ra một cây cự vật đáng sợ, An Viện Viện liếm liếm cặp môi đỏ mọng, quyết định tự sức mình, vụng về nhấc lên hai chân, đem cự vật đút vào mật huyệt, ái dịch lúc nãy lưu lại vẫn đủ để có thể làm trơn quy đầu, An Viện Viện nhấp vài lần, mới làm nó tiến vào đc một đoạn nhỏ, vừa định ngồi xuống một cái thật mạnh, bỗng đúng lúc đó An Phùng Tiên ngăn nàng lại:

- Chị hãy nghĩ rõ ràng rồi cắm vào trong nha, tôi không muốn làm ăn thua lỗ đâu đó.

An Viện Viện vừa thẹn vừa giận, nhịn không được lớn tiếng làm nũng:

- Ai nha, trước tiên cứ cắm vào trong đã, để người ta kiểm nghiệm một cái xem có đáng giá để được sướng hay không nha!

An Phùng Tiên trợn to hai mắt:

- Chị đều đã kiểm tra qua mấy lần rồi còn gì?

An Viện Viện ỏn ẻn mà cầu xin:

- Lại kiểm tra một lần nữa, quá tam ba bận mà.

An Phùng Tiên chỉ có thể đồng ý:

- Được rồi.

An Viện Viện đem mỹ đồn chậm rãi hạ xuống, rốt cục hoàn toàn nuốt sống cây đại nhục bổng:

- Ahhhhh, thật là sướng.

An Phùng Tiên thừa cơ vơ vét tài sản:

- Kiểm tra xong chưa cô nương?, bắt đầu trả tiền.

An Viện Viện không đoái hoài gì nữa:

- Được rồi, chị đáp ứng mà, a... Đều đâm đến bên trong rùi nè, đáng ghét quá đi mà!

An Phùng Tiên không giải thích được nói:

- Đáng ghét mà chị còn nói sướng à?

- Khanh khách...

Bên trong nụ cười duyên, An Viện Viện bắt đầu nhún động thân thể của nàng.

Đêm đã khuya, trên đường lớn trống trải càng khó nhìn thấy vài chiếc xe vãng lai chạy, tình cờ có mấy chiếc xe đi qua, tài xế đều thả chậm tốc độ xe, rướn cổ lên nhìn về phía chiếc XK đang rung rinh, bọn họ đều rất hâm mộ hệ thống nhún của xe XK cùng với năng lực tình dục dũng mãnh liệt của chủ xe...

Hạ Đoan Nghiễn sống sót, ngoại trừ vì y học phát triển ra, còn phần nhiều là do hắn có vận khí tốt, bác sĩ nói với Giang Dung, chỉ cần trễ 3 nữa thôi, là Hạ Đoan Nghiễn nhất định phải chết. Mặc dù như thế, hệ hô hấp của Hạ Đoan Nghiễn vẫn là bị cắt, hắn đã không có khả năng nói chuyện, con trym cũng đã mất, hắn sau này không có khả năng sinh hoạt tình dục nữa, nhưng không trọng yếu, hắn đã có hai con trai tư sinh và một nữ nhi.

Trước giường bệnh Hạ Đoan Nghiễn, vây đầy đám tình nhân của hắn, người nhà tình nhân cùng với con riêng đang cãi nhau, Hạ Mạt Mạt lần đầu tiên biết vì sao phụ thân mình luôn bận rộn như vậy, nàng không hận phụ thân, cũng không hận đám tình phụ, nàng chỉ hận tại sao mình sinh ra ở trong 1 ngôi nhà không trọn vẹn, không đầy đủ vừa không có ấm áp như vậy.

Bởi rất nhiều người tranh nhau chiếu cố cho Hạ Đoan Nghiễn, Hạ Mạt Mạt chờ bên giường phụ thân cả đêm sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, về đến nhà, tắm rửa một cái, Hạ Mạt Mạt ngã đầu xuống giường liền ngủ, lúc vừa cảm giác tỉnh lại, bên người nàng cũng đã bu đầy người, hơn nữa tất cả đều là nữ nhân.

- Sao mình lại ngủ ở nơi này? Rõ ràng mình đã về nhà, Dụ nương, Bối Nương, 2 người vì sao nhìn con như thế? Có đúng ba ba đã xảy ra chuyện gì hay không?

Hạ Mạt Mạt từ trên giường ngồi dậy, nàng đương nhiên có thể nhận ra căn phòng màu hồng này thuộc về Dụ Mỹ Nhân, mà không phải thuộc về nàng Hạ Mạt Mạt.

An Viện Viện mỉm cười giải thích:

- Ba con không có việc gì, là An lão sư được vị hôn thê của ba con đồng ý, đem con ôm tới nơi này.

Hạ Mạt Mạt xoa xoa ánh mắt nhập nhèm, hỏi:
- An lão sư? Vì sao? Tại sao lại ôm con tới nơi này đâu nè? Ta ở trong nhà không được sao?

- An lão sư nói như vậy không tốt.

Dụ Mạn Đình ôn nhu nói tiếp:

- Vị hôn thê của ba con đang nháo lên với đám tình nhân của ông ấy, họ tới thẳng nhà con nháo sự, khiến cho hiện tại loạn cào cào. Mà An lão sư nói con cùng Nhị Nhị, Cá cá ở cùng một chỗ là hay nhất, mọi người chiếu ứng lẫn nhau, cho nên sau này con liền ở nơi này, coi như ta cùng Bối nương là mẹ con, có nguyện ý hay không?

Hạ Mạt Mạt lại dụi dụi con mắt, chỉ là lần này, nàng muốn khóc:

- 2 người vốn chính là mẹ của con.

Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đều yêu thương Hạ Mạt Mạt, nàng quả thực rất thương cảm, nhưng rất được yêu thương, Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đều tranh nhau ôm nàng.

- Ha ha, Mạt Mạt nhiều lời để nói, sau này mọi người phải để ý nhiều tới Mạt Mạt, nàng là nhỏ tuổi nhất trong số các con ohhh!

An Viện Viện tiếp theo khen lớn:

- Nhưng là Mạt Mạt của người ta rất hiểu chuyện, nàng là Phó chủ tịch hội học sinh, quán quân cầu lông, đội trưởng đội bơi đội, ai, chị xem Nhị Nhị nhà chúng ta, vừa nghịch ngợm, lại tham ngủ, tôi tình nguyện để Mạt Mạt làm nữ nhi của tôi, không cần Nhị Nhị.

Bối Nhị Nhị lần này cư nhiên không tức giận, không làm nũng, mà là dương dương đắc ý nói:

- Không muốn cũng không cần, con chỉ cần có An lão sư là được.

- A?

Dụ Mạn Đình, An Viện Viện, Hạ Mạt Mạt đều thất kinh.

Bối Nhị Nhị thẹn thùng vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, An lão sư đâu rùi nè? Ngày hôm nay đi học đều không phát hiện ra thầy ấy.

An Viện Viện nhíu mày một cái, lo lắng nói:

- Hắn vừa rồi lúc đi nói là đi vườn trò chơi Lục Thảo Môi, hừ! Ngay cả lớp cũng không đi dạy, thần thần bí bí, cũng không biết đi tằng tịu cùng nữ nhân nào rồi.

Nhãn thần Dụ Mạn Đình lóe lên, nghĩ thầm, không phải là đi tìm lão đầu coi bói tính sổ chứ?

Dụ Mỹ Nhân cùng mẫu thân thần giao cách cảm, thấy sắc mặt mẫu thân tối tăm, Dụ Mỹ Nhân sâu kín an ủi:

- An lão sư chỉ là đi một mình thôi mà.

Hạ Mạt Mạt vội hỏi:

- Làm sao cậu biết hắn là đi 1 mình?

Dụ Mỹ Nhân một bộ hình dạng vô tình, yếu ớt nói:

- Rất đơn giản nha, ngày hôm nay cũng không phải cuối tuần, An lão sư không có lý do gì đi Lục Thảo Môi chơi cả, hắn đi Lục Thảo Môi nhất định có nguyên nhân khác.

Bối Nhị Nhị lắc lắc đầu nhỏ, hỏi:

- Rất khó nói ohhh, vạn nhất có một vị mỹ nữ đẹp như tiên nữ hẹn hắn đi chơi thì sao nè?

Vấn đề của nàng cũng là câu mà mọi người đều nghi vấn, chỉ là những người khác đang ngại hỏi ra lời mà thôi.

- --Hết chương 136---