Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 139: Ngày tận thế tới rồi


Chương 139: Ngày tận thế tới rồi

Càng không nghĩ tới là, Lý Vĩ vốn cao hơn An Phùng Tiên cả một cái đầu lại bị An Phùng Tiên đánh gãy cánh tay và hai cây xương sườn. Cho nên, hiệu trưởng Ân đã gặp ác mộng, mơ thấy mình bị An Phùng Tiên khí thế hung hăng chặt đứt 4 cây xương sườn cùng với hai cánh tay.

Ai! Trời đã sinh Du thế éo nào còn sinh Lượng a?

Hiệu trưởng Ân ngưỡng cổ nhìn lên bầu trời, than thở mỗi lần tính kế đều bị An Phùng Tiên đi trước một bước, mỗi lần giao chiến lúc nào cũng là Ân Đồng Danh hắn tìm đường sống trong chỗ chết, tổn thất trầm trọng, oán hận chất chứa rất nặng, ai! Vận cứt chó thế éo nào cứ bám hắn dai dẳng vậy, chẳng lẽ hắn thực sự sẽ thổ huyết chết như Chu Công Cẩn sao?

Tổng bộ ngân hàng Hoa Hưng, nguy nga to lớn, khí thế phi phàm. Hiệu trưởng Ân đi tới cửa tổng bộ ngân hàng Hoa Hưng, hắn không phải là đến giao dịch ngân hàng, mà là tìm đến Bối Tĩnh Phương, hiệu trưởng Ân kỳ vọng Bối Tĩnh Phương có thể xuất thủ cứu giúp, thuận tiện giáo huấn An Phùng Tiên một cái, dùng lực lượng của Bối Tĩnh Phương, một trăm An Phùng Tiên cũng không phải là đối thủ.

Nhưng Bối Tĩnh Phương dựa vào cái gì giúp Ân Đồng Danh hắn? Hiệu trưởng Ân đương nhiên là có rất nhiều quyền lực, nhưng hắn là một người rất cẩn thận.

Hạ Đoan Nghiễn không chết, Bối Tĩnh Phương có chút phiền não, hắn là một người làm việc làm cầu toàn, tuy rằng Hạ Đoan Nghiễn không thể nói chuyện, nhưng hắn có ký ức, còn có thể nhìn, có thể viết, cho nên Hạ Đoan Nghiễn không có khả năng lưu lại trên thế giới này.

Trong khoảng thời gian này mọi việc không thuận lợi, trò chơi mê gian thiếu nữ đã ngừng trong thời gian dài, nhìn thấy hiệu trưởng Ân, Bối Tĩnh Phương có vẻ mỉm cười:

- Hiệu trưởng Ân, “Thanh Đại Như Mi” ông có phải lại tìm ra con hàng nào mới mẻ hay không?

Hiệu trưởng Ân dâm đãng nói:

- Bối tiên sinh xin yên tâm, mấy ngày nữa nhất định có, đến lúc đó bao cho anh thoả mãn.

Trong mắt Bối Tĩnh Phương tia sáng kỳ dị chớp chớp:

- Ờ, có thì tốt rồi, ông đi về trước đi! Lão bà của tôi đang mang thai, chờ ta khoảng thời gian này qua đi, nữ nhân nhất định không thể thiếu, ông tốt nhất giúp ta dò la hàng ngon, ta sẽ không bạc đãi ông.

Hiệu trưởng Ân có chút giật mình:

- Đù! Tôn phu nhân lại mang thai à?

- Đúng vậy.

Bối Tĩnh Phương tựa hồ đối với năng lực lai giống của An Phùng Tiên có lòng tin mười phần, tối hôm qua thấy tận mắt cây côn thịt dài thòng lòng của hắn sau đó, Bối Tĩnh Phương khẳng định thê tử nhất định sẽ mang thai.

Hiệu trưởng Ân do dự một hồi, nói:

- Vậy tôi liền thay Bối tiên sinh lo lắng.

Bối Tĩnh Phương hơi giận:

- Lo lắng? Ông nói cái đéo gì vậy?

Hiệu trưởng Ân thở dài nói:

- Tôi hôm nay tới là muốn tự mình báo cáo với Bối tiên sinh một tin tức, tôn phu nhân ngày hôm qua đi tới trường học gặp em Bối Nhị Nhị, không nghĩ tới, cái tên An lão sư kia dĩ nhiên... Dĩ nhiên...

Bối Tĩnh Phương lạnh lùng hỏi:

- Dĩ nhiên cái gì?

Hiệu trưởng Ân lắc đầu, lại là thở dài:

- Dĩ nhiên đem tôn phu nhân lừa gạt vào trong phòng làm việc, sau đó, sau đó tiến hành xàm xỡ, đùa giỡn, vừa vặn tôi đi tìm An lão sư có việc, vô ý nghe được ngôn ngữ dâm uế của An lão sư, ai! Tôi vốn định ngăn lại, nhưng lại sợ nháo lên, mặt mũi của tôn phu nhân hoàn toàn sẽ mất sạch, ai! An Phùng Tiên hiện tại càng ngày càng bố láo, chẳng những không có đem tôi để vào mắt, ngay cả Bối tiên sinh cũng không để vào mắt, nghe nói An lão sư còn có ý đồ với Bối Nhị Nhị... Ngày đó, tôi đã tận mắt thấy An Phùng Tiên ôm Bối Nhị Nhị...

Bối Tĩnh Phương lớn tiếng giận mắng:
- Đừng nói nữa.

...

- Mình là gì của nhau? Tình nhân? Là bạn thân của nhau? Chắc anh éo cần...

An Phùng Tiên đang ngâm nga một ca khúc mà hầu như ai cũng quen thuộc, không phải là quá hay, nhưng ngôn từ sinh động, giai điệu bắt tai... Về nhà mẹ vợ đương nhiên phải mang theo ít đồ, An Phùng Tiên nếu nguyện ý tới cửa làm con rể, nhà của Dụ Mạn Đình chính là nhà mẹ đẻ của vợ hắn - Dụ Mỹ Nhân, lúc này An Phùng Tiên tay trái là hoa, tay phải là quà, trên người cư nhiên vác một cây gậy gỗ lớn chừng cái cán chổi.

Người mở cửa không phải là Dụ Mạn Đình, mà là An Viện Viện, cặp mắt đẹp dưới hàng lông mi thật dài của nàng dường như có thể phun ra lửa.

t r u y e n c u a t u i. v n
- Hế lô, em có mua hoa và đồ ăn nè, hí hí!

An Phùng Tiên để đồ trong tay xuống, nhưng hắn không có đặt cây gậy gỗ sau lưng xuống.

Trong phòng khách rộng không tới 10m2, năm nữ nhân xinh đẹp như hoa đang vây lại một vòng, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nằm hoặc dựa vào ghế, không ai tư thế giống nhau, đều có vẻ riêng, phong tư trác tuyệt, thứ duy nhất giống nhau là trong năm cặp mắt to xinh đẹp đều tràn đầy lửa giận.

Bầu không khí rất áp lực, An Phùng Tiên đang suy nghĩ, nếu có ngày tận thế, thì hẳn là ngày hôm nay rồi, hắn đi tới bên tấm thảm dài cạnh sô pha quỳ xuống một cái “xoạch”, nhẹ nhàng mà cầm một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, bàn tay nhỏ bé này thuộc về Dụ Mỹ Nhân đang nằm trên ghế sa lon, sắc mặt của nàng rất tái nhợt, ngay cả đôi môi anh đào ngày xưa hồng nhuận cũng đã mất đi hào quang.

- Còn đau không babe?

An Phùng Tiên ôn nhu hỏi.

- Có chút.

Dụ Mỹ Nhân liếc mắt nhìn Dụ Mạn Đình bên người, dường như đang nói cho An Phùng Tiên: Thầy quỳ em thì có ích lợi gì, mẹ mới đúng là quyết định sinh tử của thầy.

An Phùng Tiên đương nhiên biết Dụ Mạn Đình là người có quyền uy tuyệt đối ở trong gian phòng này, cho nên, An Phùng Tiên đem đầu gối xoay qua hướng chỗ Dụ Mạn Đình:

- Dụ nương, Dụ tỷ tỷ, An Phùng Tiên quả thực quá phận, ngay cả chó lợn cũng không bằng, chị hãy hung hăng đánh em đi!

- Cá Cá mới 16 tuổi, dù cho tôi đã đáp ứng đem nàng gả cho cậu, cậu cũng phải chờ nó mười tám tuổi mới có thể xoạc nhau chứ.

Dụ Mạn Đình giận không kìm được.

An Viện Viện nũng nịu một tiếng:

- Nhị Nhị cũng mới 16 tuổi, cậu liền hạ thủ được sao? Dù cho Nhị Nhị thích cậu, cậu cũng không nên đối với Nhị Nhị như vậy sao?? Nếu mà không phải là tôi ép nó đi bệnh viện kiểm tra, nó còn thà chết cũng không thừa nhận phát sinh quan hệ nam nữ với cái đồ vô lại nhà ngươi.

Thanh âm của An Viện Viện đến từ phía sau, đầu gối của An Phùng Tiên bỗng quay 180 độ về phía sau trong tích tắc thời gian:

- Viện Viện tỷ, An Phùng Tiên thẹn với chị, thẹn với Bối Nhị Nhị, em có chết chũng chưa hết tội, chị hãy dùng sức chơi.. À nhầm... Đánh em đii.

- Cậu nghĩ rằng tôi không dám đánh cậu sao?

- Hừ, đâu chỉ đánh cậu? Tôi sẽ thiến cậu.

Dụ Mạn Đình đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:

- Mạt Mạt, Nhị Nhị, các con đỡ Cá cá vào trong phòng, đóng cửa lại, không có ta đồng ý không cho phép đi ra.

- A...? Dạ... Vâng...

- --Hết chương 139---