Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 222: Điều không thể nói và điều muốn nói


Không phải là Hình Na nói quá lên về mọi chuyện, nhưng sự thật hoàn toàn có thể là như vậy, dự án chế tạo con người từ tế bào gốc, nếu như còn là ở Trái Đất, pháp luật còn được công nhận và mọi hành động của mọi người đều phải chịu hạn chế thì mọi thứ sẽ không vượt tầm kiểm soát.

Tất nhiên là sẽ có những nhà nghiên cứu bác học điên cuồng lén lút làm các sự kiện hay dự án như nhân bản con người, đọc bản đồ DNA để giữ nguồn gen tốt, lấy các con người nhân tạo làm thí nghiệm súc vật, hay thậm chí coi người nhân tạo là động vật hoặc công cụ,...

Tuy những điều trên nói chỉ là điên cuồng và giả thuyết, nhưng chắc chắn ai cũng biết tại một góc nhìn mà mình không thấy được, sẽ có những người điên bỏ hết tiền bạc của cải để làm nó.

Nhưng may sao ở Trái đất mọi thứ không đi quá đà, hoặc là nói, họ sẽ không đi quá đà được, năng lực của con người ở đây không đủ để làm những điều phi lí hay vượt quá giới hạn của đám đông.

Chỉ cần một nhận định được phán là dị đoan và bị tất cả xã hội tẩy chay, không một nhà khoa học hay một nghiên cứu chính thức nào có thể thành công chế tạo một thứ mà không ai quan tâm hoặc thậm chí là phản đối cả.

Điều khác biệt ở đây chính là nơi Hình Na đang sống lại không phải Trái Đất, nơi này là Đấu La Đại Lục.

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như mơ, ai cũng biết rồi đấy, đây là một thế giới lấy vũ lực và trí tuệ làm tất cả, chỉ cần ngươi mạnh, mọi người đều phải cúi đầu trước ngươi.

Một người có thực lực dù họ có làm sai, chỉ cần họ nói rằng họ làm đúng, thì tất cả đám đông phải nghe theo, không có một ai dám phản đối.

Đó chính là sự khác biệt lớn nhất làm Hình Na không muốn nói về dự án chế tạo con người từ tế bào gốc tổng năng cả, quá nguy hiểm, nhưng nó lại là một thành tựu đáng trân trọng và hệ thống đánh giá dự án này rất cao.

Nếu hoàn thành dự án thì lượng kinh nghiệm Hình Na nhận được cho hồn đạo hệ thống sẽ cực cao, cô có thể trực tiếp nhảy vọt từ hồn đạo sư cấp 5 lên hồn đạo sư cấp 7.

Như vậy thì Dragonair sẽ có thể trực tiếp nhảy vọt lên cấp 70, vượt qua đẳng cấp cần thiết để tiến hóa và trở thành Dragonite, thành pokemon chuẩn thần mà ở một thế giới nơi mà lấy pokemon làm chủ lực thì ai ai cũng khao khát.

Chỉ cần động não nghĩ một tý mà xem, nếu có một Phong hào đấu la hiểu biết và muốn chế tạo con người nhân tạo từ tế bào gốc, sẽ phải có bao nhiêu người lầm than vì vấn đề này.

So với việc xuất hiện của các tà hồn sư, dự án của cô là một thứ còn kinh khủng hơn cả mối đe dọa lớn nhất của Đấu La Đại lục nếu như nó bị lan truyền ra, vì vậy nên, sư phụ, xin lỗi nhưng con không thể nói cho người biết được quá trình chế tạo này, sau khi hoàn thành xong con sẽ lập tức đập nát tất cả mọi thứ và không để lại một chút kiến thức nào liên quan đến vấn đề này về sau.

“Hầy, biết rồi, Thiên Lam, con cứ như là mẹ ta ấy”

Mặc Lâm thở dài, mặc dù ông không muốn tiếp tục cái dự án chế tạo robot khổng lồ có thể điều khiển ngu xuẩn ấy, nhưng mà là một con dân của Nhật Nguyệt đế quốc, ông có không muốn thì cũng phải làm thôi.
Là một người có niềm đam mê sâu sắc với kiến thức, phải nói rằng đối với Mặc Lâm không có thứ gì ngoài Hồn đạo kiến thức có thể làm ông mê mẫn, ông đã viết rất nhiều thứ để lại cho các đời thế hệ sau về kiến thức mà ông sở hữu.

Nếu nói cho một người như vậy, dù biết là nếu như kêu ông im lặng và giữ kín bí mật thì cũng không an toàn bằng để một mình Hình Na biết, chỉ cần một chút sơ sẩy thì mọi chuyện sẽ đổ bể, thay vào đó cô phải bóp nát mọi nguy hiểm khi nó còn ở trong trứng, đó là châm ngôn của cô.

“Được rồi, sư phụ biết rồi, đừng nhìn sư phụ như vậy nữa, muốn chế tạo cái gì thì đi chế tạo đi, chỉ cần không làm phiền là được đúng không?”

Mặc Lâm thở dài, rốt cuộc là ông đã thu trúng con quái thai gì thế này, không những có lối suy nghĩ bá đạo mà hành động của cô cũng cực kỳ bá đạo, có ai thấy đệ tử đối xử với sư phụ của mình như vậy không?

Biết là Hình Na sẽ không làm gì xấu, nếu kiến thức mà cô đang làm là một thứ mà đến chính ông cũng không thể biết, vậy ông sẽ không đi hỏi, bất cứ ai cũng có một bí mật của mình, dù có là sư phụ và đệ tử, thì đến chính mẹ con hay vợ chồng còn phải giữ cho nhau một khoảng cách nhất định, tại sao ông phải đục mất cái khoảng cách đó đi chứ?

Đột ngột Hình Na cúi đầu xuống quỳ dưới chân của Mặc Lâm làm cho ông bất ngờ, ông hoàn toàn không tính đến việc cô gái cao ngạo này quỳ gối trước mặt của ông, thật là bất ngờ a.

“Sư phụ, cảm ơn ngài đã tin tưởng con bấy lâu nay, thật sự thì con có lý do để không nói cho ngài về điều mà con sắp làm, nhưng con sẽ không gây điều gì có hại cho xã hội này, thậm chí tương lai con sẽ cố gắng góp một phần ngăn cản chiến tranh thế chiến diễn ra, trong hơn 1 năm vừa qua, ngài đã giúp con rất nhiều, có biết bao nhiêu là kiến thức và tình cảm mà ngài đã trao cho con, con xin trân trọng tất cả những điều đó”

Thoát khỏi hình thái lạnh lùng như ban đầu, Hình Na quỳ hai gối xuống đất, hai chân đập lên mặt sàn lạnh, cô cúi đầu mà nói với sư phụ của mình.

Hơn một năm đã trôi qua, và cô lại phải dùng khoảng thời gian còn lại cho dự án của riêng mình, một khi thời hạn 2 năm đến, cô sẽ phải chia tay với vị sư phụ này.

“Ây, Thiên Lam, con không còn phải làm như vậy đâu, thực ra thì ta cũng không có dạy con được bao nhiêu mà, đừng làm vậy, mau đứng lên đi”

Mặc Lâm hoàn toàn bối rối trước hành động của cô, không ngờ một Thiên Lam mạnh mẽ và kiên cường hằng ngày giờ lại cúi đầu và nói ra những lời như vậy, nói thật chứ, ông cảm thấy xúc động quá, thật sự là ông muốn khóc quá, nhưng là một vị sư phụ hơn 50 tuổi, ông phải giữ hình tượng với đệ tử của mình thôi.

“Còn một điều mà con muốn nói nữa, một bí mật mà con đã giấu tất cả mọi người khi đến nhập học tại Nhật Nguyệt đế quốc học viện”

Hình Na quyết định nói ra một bí mật khác, cô đã hoàn toàn tin tưởng và kính trọng vị sư phụ này, nếu tiếp tục lừa dối ông thì quả thật là Hình Na quá cặn bã rồi