Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 271: Hình Tuyết nổi giận


Chết tiệt, không còn cách nào khác nữa rồi, đành phải chiến đấu ngay thôi, nếu cô mà tiếp tục diễn tiếp vở kịch này, vậy thì sinh mạng chính là thứ mà cô đang đem ra đánh cược với con điên này, điều này tuyệt đối là điên cuồng a!

Trong cặp mắt lu mờ của Hình Na, một trận sóng xung kích khác xuất hiện và đánh bật sóng điều khiển của Ngọc Ly, ý thức quay trở lại, khát vọng cầu sống của Hình Na được khơi lên mãnh liệt, hồn lực đang bắt đầu tập trung lại lên trên cơ thể.

“Oành, oành oành oành”

Một tiếng nổ vang lên kinh hoàng, một lượng linh hồn xung kích đi lan tỏa khắp mọi nơi, những kẻ yếu đuối ngay lập tức chịu không nổi phun ra một lượng máu thật lớn, não một số người thậm chí còn bị phá hư.

Đây chính là uy lực đến từ hồn kỹ đầu tiên của Ngọc Ly ư? Tím, tím, tím, tím, đen, đen, đen, 7 hoàn hồn thánh Ngọc Ly tà hồn sư, một con nhỏ đáng sợ đến cực đại, nơi mà cô ta đi đến luôn gieo rắc nỗi khiếp sợ và sự tra tấn đến tận cùng.

“Aaaaaa”

Đau đớn và ôm đầu, ngay khi Hình Na vừa định tiếp xúc và khởi động hồn đạo khí vũ trang toàn thân mặc lên cho mình bộ giáp, một lượng tà hồn lực khác đang đánh theo hướng ngược lại, nó bao phủ và che chở cho Hình Na.

Đúng vậy, người ra đòn bảo vệ cho Hình Na không ai khác chính là Đường Nhã, cô gái này đúng là cực kỳ cứng đầu, dù biết rằng năng lực bản thân không mạnh bằng Ngọc Ly, nhưng những gì mà con nhỏ này muốn, cô ta không muốn buông ra.

“Giam cầm”

Một cái ngục tù được làm bằng Tử vong lam ngân thảo nhanh chóng được tạo thành, một hồn kỹ chuyên dùng để vây bắt đối phương nay lại được sử dụng như một cái khiên để bảo vệ Hình Na.

Mùi máu tanh vẫn lan ra, Hình Na tiếp tục ho ra máu, cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến như vậy, tuy nhiên, nếu Đường Nhã đã ra tay cản trở cho cô lần này rồi thì hai thánh nữ chính thức đứng ở hai phương diện khác nhau, chí ít cô sẽ không còn là tiêu điểm chú ý nữa.

“Confusion + Psyshock”

Lợi dụng cặp combo skill hệ tinh thần mà mình hay sử dụng, mất đi võ hồn có nghĩa là các hồn kỹ cô sử dụng sẽ yếu hơn bình thường rất nhiều, dù đã cố chặn lại cặp mắt của Ngọc Ly nhưng cô vẫn nhịn không được đau đớn và gào lên, điều này góp phần làm cho cô trở nên tầm thường và không có gì đặc biệt.

Ngọc Ly lập tức nhíu mày, chả lẽ cô thật sự nghĩ sai rồi? Thậm chí dù có sắp phải đối mặt cái chết thì cô ta vẫn không quay lại đấu tranh, cô ta liệu có thật sự khác lạ giống như bản thân mình nghĩ hay không?

Đòn đánh lúc nãy của Ngọc Ly như là một sự đánh cược 2 bên toàn vẹn, nếu như Hình Na phản kháng lại, vậy điều đó có nghĩa rằng suy đoán của cô là đúng, cô hoàn toàn có thể tiếp tục moi móc thông tin từ Hình Na ra. Còn nếu như Hình Na không phản kháng lại, thì có nghĩa rằng suy đoán của cô là sai, từ khi sở hữu cặp mắt màu tím này, đây là lần đầu tiên cô nhìn nhầm một người đấy, mà,.. Coi như con nhỏ kia có chết thì cô cũng chả mất mát gì, tại sao cô lại không cho nó một tiễn vào đầu nhỉ?

Nhìn sang phía xung quanh, có rất nhiều người chịu không nỗi một cái hồn kỹ của cô, đại đa số đều trực tiếp phun máu và đau đớn gục ngã, kể cả Hình Na dù được Đường Nhã bao bọc vẫn khó chịu và gục ngã xuống đất.

“Na tỷ, Na tỷ, tỷ không sao chứ...”

Song tử lo lắng và hoang mang đến tột cùng, tình trạng này không ổn rồi, Na tỷ sẽ bị giết chết mất, chết tiệt, nếu như bọn họ có thể kèm luôn cả phần Hình Na cả phần của Eim để thực hiện võ hồn dung hợp kỹ, triệu hoán hình bóng của Arceus thì mọi chuyện có khi khác rồi, nhưng bây giờ Dragonite vẫn chưa trở về, Hình Na không có võ hồn thì làm sao sử dụng dung hợp kỹ được???
Tại một phía xa xa, sau khi mang Mặc Lâm và Tuyết Nhi rời đi, hai người đã đến được một nơi khá an toàn, Dragonite nhanh chóng quay trở về muốn tiếp cận và cứu trợ Hình Na.

Hình Tuyết cực kỳ muốn đi theo, đến bây giờ nó mới cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến với mẹ nó, một hồn hoàn của Hình Na là do Hình Tuyết mang lại, sự sống còn và hơi thở của cô nó cảm nhận được, không được, nó muốn cứu mẹ nó, nó tuyệt đối phải đi...

“Dragonite, mang ta đi theo với, ma ma đang gặp nguy hiểm...”

“Tuyết nhi đừng nháo, con biết ma ma đang nguy hiểm tại sao lại còn muốn đi theo, giờ con còn không thể giúp cho ma ma đâu!”

Mặc kệ trước lời cầu xin của Tuyết nhi, Dragonite kiên quyết từ chối, họ đã cất công mang theo cả Mặc Lâm và cả Tuyết nhi rời khỏi nơi này rồi, không thể để bọn họ một lần nữa quay trở lại khu vực Nhật Nguyệt đế quốc được nữa.

Mất đi một vị hồn đạo sư cấp 8, có lẽ giờ này Nhật Nguyệt đế quốc đang cật lực tìm kiếm tung tích của ông, dù sao thì Mặc Lâm cũng là một người tham gia một vài dự án quan trọng trong Nhật Nguyệt đế quốc, giờ trở về mang hai người bọn họ khác gì chui đầu vào rọ.

“Không được,.. Không được,.. Ta muốn đi..!!!”

Tuyết nhi nổi cáu, một cơn lạnh lẽo và băng giá nổi lên, lần này thì đến cả Dragonite và cả Mặc Lâm, hai người đều bị sự nổi giận tức thời của Tuyết nhi làm cho khiếp sợ, cặp mắt của con bé sáng lên, sau lưng hiện ra hai cái hồn hoàn màu đen, kế tiếp đó một sự khủng bố tiếp theo diễn ra.

Không cần bất cứ ai trợ giúp, không cần đánh giết hồn thú và hấp thu hồn hoàn, một nguồn hồn lực vĩ đại đang chui vào trong cơ thể Hình Tuyết giúp cô thức tỉnh một thứ năng lực nào đó, mở mắt ra một lần nữa, Tuyết nhi tuyệt không giống một đứa bé mà nhìn Dragonite.

“Mang.. Ta.. Đi.. Mau!!!!”

Sau lưng hiện thêm hai cái hồn hoàn màu đỏ máu, đen, đen, đỏ, đỏ, 4 hoàn hồn tôn, một sự áp chế đến đáng sợ, sự nguy hiểm đang tiếp cận đến mẹ mình làm con bé phát điên.

“Nhưng...”

Dragonite đang tính nói điều gì đó, nó chảy mồ hôi khiếp sợ trước cơn áp lực từ phía Hình Tuyết phóng ra, dù cho có là Phong hào đấu la bình thường thì nó cũng không sợ hãi, nhưng Hình Tuyết với uy áp của một con 70 vạn năm hồn thú kèm theo huyết mạch của Hình Na, con bé uy áp trực tiếp ảnh hưởng đến cả Dragontie và cả Mặc Lâm.

Biết rằng hiện tại mình không giúp được gì nên Mặc Lâm đành im lặng, nếu ông có năng lực mạnh hơn thì có thể giúp cho Hình Na nhiều hơn, tiếc là ông chỉ là một tên cuồng hồn đạo khí.

“Ta có thể giúp cho ma ma, mang ta đi”

Trực tiếp và ngắn gọn, Hình Tuyết thả người vào cơn gió bắc, bước lại gần về phía Dragonite, cô gật đầu và nói một câu nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa sự uy nghiêm và mãnh liệt không cho phép chối từ.