Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 279: Trốn thoát


“AAAAAAAAAAAA”

Đứng lên một cách vật vả, Hình Tuyết ôm lấy đầu mình mà gào thét lên, cô điên cuồng, cô như muốn vỡ tung ra, bão tuyết màu đỏ máu như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, kể cả khi cơn đau này muốn xé toạt cô ra thành trăm vạn mảnh, cô vẫn phải làm như vậy, cô còn có thứ để bảo vệ.

Băng tuyết, thanh kiếm, và tiếng kêu gào của cô như con hung thú hung dữ khát máu, nó vùi lấp mọi hồn kỹ của đám tà hồn sư, thế nhưng mà, duy nhất chỉ có một thứ mà cô không thể cản lại.

Một mũi tên thấm đẫm máu và toát lên tà hồn khí màu tím không hề bị ảnh hưởng bởi hồn kỹ của Tuyết nhi, nó cứ thế bay xuyên qua băng giá, nơi nó đi qua không một gì có thể cản lại, mọi thứ bị nung chảy và hòa tan.

“Vèo”

“Chết đi”

Ngọc Ly lạnh lùng cười nhìn đối phương, cô không thu hồi cây cung của mình và tiếp tục sải cánh bay về phía trước, mặc kệ cho những băng giá này đâm xuyên qua người cô.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”

Những vết thương ở da ngày càng nhiều, cơ thể Ngọc Ly cũng tàn tệ đến mức phá hư, nhưng con nhỏ điên cuồng này vẫn thoải mái cười to mặc kệ cho máu cứ chảy ra.

Đau đớn càng nhiều, vết thương càng chồng chất, cơn bão tuyết này lại càng không thể cản lối cô đi, nếu như máu của cô có thể nung chảy sự lạnh giá này, vậy thì hãy điên cuồng tắm trong máu của cô đi, đắm chìm đi, trụy lạc đi...

“Ha ha hah aha ha”

Một người cười trong điên loạn, một người gào thét trong tuyệt vọng, hai con người, đây là cuộc chiến giữa những kẻ bất chấp sinh mạng.

Vì ta, vì cô, chúng ta nguyện ý đánh cược tất cả mọi thứ, kể cả là linh hồn của mình, chúng ta chỉ muốn thủ hộ cho thứ mà chúng ta trân trọng.

“Aaaaaaaahhhh, cút đi, cút đi, cút đi”

Quỵ hai chân xuống, nước mắt và máu chảy ra, Hình Tuyết thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn, băng tuyết dần lui đi, mũi tên của đối phương đang đến thật gần.

“Tuyết nhi, dừng lại đi, con không được làm liều đến vậy, con cũng sẽ chết đó!!!”

Dragonite hoảng sợ, nếu tiếp tục vượt qua giới hạn của mình, Tuyết nhi tuyệt đối sẽ trở thành một vũng máu tươi, cơ thể con bé đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi, ai đó, làm ơn hãy cứu lấy đứa trẻ này.

“Mẹ... M.. Mẹ...”

Lẩm bẩm vài từ này trong miệng, Tuyết nhi đờ đẫn nhìn về phía trước, mặc kệ cho lời khuyên cô Dragonite, cô vẫn giơ tay ra.

Như hành động của một cái xác vô hồn, như một cỗ máy bị hư hỏng, Tuyết nhi vẫn đưa bàn tay nhỏ bé đẫm máu của mình ra, cặp mắt không cảm xúc nhìn về phía mũi tên đang bay tới.

“DỪNG LẠIIIII... AAAH”

Đang gào lên điên cuồng, Dragonite rốt cuộc không thể chịu đựng nỗi nữa, Na tỷ đã ngất đi, thậm chí không biết rằng chị ấy liệu còn sống không, nhưng với tư cách là võ hồn của Hình Na, ông biết, sinh mệnh của cô chưa trôi đi hoàn toàn, sự tồn tại của cậu là minh chứng rõ ràng nhất cho việc này.

Một quất, đuôi của Dragonite đánh ngất Hình Tuyết, ông thể để con bé làm liều hơn nữa, con bé là toàn bộ kết tinh của Hình Na, tuy chưa gặp nhau bao lâu, nhưng mối liên kết bền vững và máu mủ này, nếu như Hình Na còn sống mà lại phải hi sinh Hình Tuyết, cô cũng sẽ không thể sống tốt sau này.

Coi như có chết, thì cả ba người chúng ta cùng chết, không có việc gì phải sợ, Tuyết nhi, con đã cố gắng lắm rồi, hãy để cho ta lo lắng những gì còn lại, hãy tạm thời ngủ và nghỉ ngơi đi, nếu như chúng ta còn sống, ta thề sẽ không để hai người phải chịu đau khổ như vậy, còn nếu như không, nguyện kiếp sau ta vẫn sẽ ở bên hai người.

Nhắm mắt lại, xoay người, đối diện trực tiếp với đòn đánh của đối phương, Dragonite nhìn thẳng về phía mũi tên của Ngọc Ly, nhất thế một tiễn, cây cung như muốn kết thúc sinh mạng của bọn cậu? Buồn cười, sinh mạng của chúng ta, chưa đến phiên bọn người quyết định!

“Dragon Rush”

Long thần, hình bóng của một con rồng khổng lồ xuất hiện ở sau lưng Dragonite, vị thần của các loài rồng.
Không thể tấn công, nhưng mà dùng hình bóng để chấn áp mấy người phía sau thì vẫn còn có thể, quả nhiên, Ngọc Ly, Tôn Yến và các tà hồn sư khác lập tức bị sợ ngây người,

Chưa bao giờ, chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy một thứ khủng khiếp đến vậy, tuy chỉ là một hình bóng mà thôi, nhưng mà... Dù cho không có thực lực thực sự gây nguy hiểm đến họ, cơ thể bọn họ.. Cơ thể này lại không tài nào ngừng run sợ được.

“Ha ha ha, Haaaaa, Haaaa”

Cười khinh thường, thở từng hơi thật dài và gấp rút, dù cho cơ thể này có không nghe lời và run sợ, nhưng ý chí của cô, Ngọc Ly, cô tuyệt đối không chịu khuất phục dưới một cái hình bóng chó má này.

Trợn mắt lên nhìn về phía Dragonite, cô nở một nụ cười điên cuồng, tuy tốc độ có bị giảm lại, nhưng mà, nghĩ vậy là trốn khỏi bọn cô sao???

Cặp mắt chợt lóe sáng lên rực rỡ, hàng loạt các dòng chữ màu tím xuất hiện, khác hoàn toàn so với hồn kỹ ký tự của Dạ Phong, loại chữ này là một ngôn ngữ nào đó ẩn chứa tà ác và vong linh lực, coi như là Vong linh ngôn ngữ cũng không thể khống chế, một năng lực khác, một lĩnh vực khác, một thứ đáng sợ đến nỗi các vong linh phía trên không ngừng tán loạn mà bỏ chạy.

“Xoẹt”

“Rốnggggggggggggggg”

Cuối cùng thì cũng không chặn được, dù đã xoay người và dùng uy áp chấn lại, nhưng mà mũi tên đó kéo theo một đống hồn kỹ của các Phong hào đấu la phía sau đâm thủng đôi cánh của Dragonite, cậu gào lên đau đớn.

Tuy nhiên, quá trình định vị đã hoàn thành, một luồng kim quang mau chóng bọc lại cơ thể của cả ba người, bọn họ nhanh chóng tiến vào quy luật không gian để thoát khỏi nơi này.

“Khốn nạn, không được trốn”

Các dòng chữ hiện lên cực nhanh, cơ thể toàn thân là máu, Ngọc Ly gào lên đưa hai tay ra, cơ thể cô phát sáng, những dòng chữ lập tức bám lấy vòng hào quang màu vàng kim của Dragonite, chúng gây ra một sự hỗn loạn cho quá trình dịch chuyển.

“Ầm, ầm”

“Không được phép trốn thoát”

Tuyết nhi ngất xỉu đã giải phóng cho những tên Phong hào đấu la tà hồn sư điên cuồng, bọn chúng lại có thể tự do hành động và tấn công, những cú đánh đến đập nát không khí không ngừng được chưởng ra đánh vào phía Hình Na.

“Không ổn rồi, đi nhanh thôi”

Không còn thời gian suy nghĩ, Dragonite lập tức dịch chuyển, cả ba người nhanh chóng rời khỏi thoát ra ngoài Thánh Linh giáo, cậu cũng bị tổn thương rất nặng, nhưng trốn thoát phải được ưu tiên hàng đầu.

Lóe lên một phát, 3 người rời khỏi khu vực hiện tại, các đòn đánh mất đi mục tiêu mà đập lên trên chính địa bàn của họ.

“Đi mất rồi sao, chết tiệt, đợi đấy, Cuồng sát, con rồng béo, ta sẽ nuốt chửng tụi bay, một ngày không xa”

Ngọc Ly tập trung quan sát xung quanh, quả nhiên không còn sự tồn tại hay dấu vết của ba người lúc nãy, bọn họ đã đi mất rồi, cô quay người lại vuốt khẽ mái tóc, đưa tay chứa đầy vết thương ra nhìn.

“Ngọt đấy”

Liếm lấy những giọt máu trào ra, cô lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, đã có rất nhiều tà hồn sư tử trận trong lần chiến này, thật không ngờ, một con nhỏ hồn đế lại có thể trốn thoát khỏi thiên la địa võng này.

Mặc dù cô đang tính tham gia trận tỷ thí học viện hồn sư toàn đại lục cấp cao, nhưng có vẻ tình hình này thì không ổn rồi nhỉ?

Luật lệ của trận đấu có chút khác, bây giờ các tông môn và bang phái có thể tham gia, với tư cách là thánh nữ của Thánh Linh giáo, đáng lý ra cô sẽ phải tham gia, nhưng mà giờ, cô sẽ lại ẩn mình để ngủ say một giấc.

Đúng vậy, không phải lúc này thì cũng sẽ là lúc khác, sự gặp nhau giữa hai số mệnh là điều bắt buộc, không thể cản trở, thứ đáng quan tâm ở đây là bọn họ sẽ làm gì khi gặp nhau mà thôi, Hình Na và Ngọc Ly, quang minh và hắc ám, bọn họ sẽ đối chiến lẫn nhau cho đến khi sinh mạng lụi tắt.