Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 286: Giao tiếp


Rốt cuộc thì năng lực của sở hữu giọng nói này là ai vậy? Những dòng chữ hiện hữu ở đây hẳn là do lời nói của cậu ta tác động vào hồn lực gây xuất hiện những hiện tượng lạ, mặc dù tu vi của ông đúng là để cho trưng thật, nhưng ông cũng là hàng thật đồ thật hồn đấu la đấy, năng lực hấp dẫn tinh thần thực bá đạo.

“Khụ khụ, bọn em vào nhé!”

Dạ Vũ ho nhẹ một tiếng rồi bấm nút mở cửa, cực kỳ hiện đại, có cả nhận diện vân tay luôn? À không, cái này nên gọi là nhận diện sóng hồn lực? Dù sao thì bây giờ cũng không có kiến thức pro đến nỗi đem cả sinh học phân tử thành quả bỏ vào đây đâu.

“Xoẹt”

Cánh cửa đột ngột mở ra, hai bên cánh cửa đẩy vào trong để lộ ra quang cảnh trong căn phòng, chính giữa có một cậu con trai đang cầm một cuốn sách đọc.

Khuôn mặt cực kỳ điển trai và quyến rũ, mái tóc màu đen thuần túy, cặp con người màu tím như pha lê giống hệt của Dạ Vũ, khí tức cao quý quá.

“Hửm? Ai vậy?”

Mặc dù biết được trước cửa phòng mình có người, nhưng bản năng cho cậu thấy rằng ông ta cũng không nguy hiểm, ngược lại là đằng khác, khí tức của ông ta khá là trong suốt và dễ chịu, không bị ô đục hay bẩn như những kẻ khác.

Thêm một mặt nữa là người đàn ông này là do chính em gái anh dắt vào, con bé sẽ không bao giờ làm điều dại dột hoặc chưa có xác định, vì vậy nên anh quyết định bình thản đợi Mặc Lâm tiến vào.

“Đại ca, đây là Hình Na sư phụ Mặc Lâm, ông là người giảng dạy kiến thức hồn đạo khí cho Tiểu Na đó, hồi còn trao đổi sinh của Sử Lai Khắc học viện, giờ thì em bái ổng làm sư phụ luôn rồi, hihi”

Dạ Vũ cười cười nói chuyện với anh trai mình, hai năm qua không phải một mình cô thay đổi, tất cả mọi người đều trưởng thành hơn rất nhiều, cô trở nên cởi mở hơn, đại ca lại trở nên trầm tĩnh và bá đạo hơn, Tôn Vũ ca và Tiểu Linh đã có thể thu liễm tính tình của mình, cả Đình Bảo nữa, tất cả bọn họ đều đã trưởng thành rất rất nhiều.

“Vậy sao? Ngài gọi là Mặc Lâm nhỉ? Hân hạnh được gặp, mà không, nếu như đã là sư phụ của cả Tiểu Na và Tiểu Vũ, chúng ta cũng coi như là gia đình rồi, Lâm sư, mời ngồi”

Bằng vào vị trí của một người chưởng khống, Dạ Phong như là vị hoàng đế, lại cư xử giống như người bạn hiền mời Mặc Lâm vào ngồi, tuy cách nói chuyện có vẻ rất bình ổn và yên hòa, nhưng thực chất bên trong, Dạ Phong vẫn đang chiếm thế chủ đạo.

Thật khó để Dạ Phong có thể hoàn toàn tin tưởng một người xa lạ vừa gặp mặt, dù cho có Hình Na ở đây đi nữa cũng không thể, tạm thời cứ xem xét cái đã.

“Được rồi, không cần phải khách sáo thế đâu”

Mặc Lâm cười nhẹ ha ha, ông tiến vào ngồi xuống ghế đối diện với Mặc Phong, thái độ của cậu bé tuy kín đáo nhưng lại không qua mắt được ông, mà... Dù sao thì điều này cũng dễ hiểu, cẩn thận và an toàn là tốt.

“Thế để em đi gọi Tôn Vũ ca và Tiểu Linh nha, cả Đình Bảo nữa, nhìn thái độ của anh hẳn là có một số vấn đề quan trọng nhỉ?”

Dạ Vũ lập tức đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, hai tay ôm lấy một cuốn sách cổ điển, nói nhẹ nhàng nghiêng đầu thật khẽ rồi cười nhẹ rời đi.
Tuy đã cởi mở nhưng để cô năng động được như Tiêu Linh thì vẫn rất khó, dù sao sâu trong con người Dạ Vũ là một con mọt sách mà, với lại tính tình hơi nội hướng nữa.

Đợi đến khi bóng lưng của Dạ Vũ biến mất, có vẻ con bé bắt đầu đi tìm kiếm các thành viên khác rồi, không biết Dạ Phong lại đang tính toán điều gì, cả cái Tinh nguyệt môn này trông thì to đấy, nhưng thực chất ngoài năm người bọn cô ra Dạ Phong, Dạ Vũ, Tôn Vũ, Tiêu Linh và Vu Thiên ra thì cũng chẳng còn ai khác, nhưng đây là ngôi nhà mà bọn cô đã hứa xây dựng với Hình Na, rồi từ từ nơi này cũng sẽ đông lên thêm thôi, chắc chắn là vậy.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu nói chuyện nhỉ?”

Gập cuốn sách lại, Dạ Phong để cuốn sách xuống bàn và bắt đầu mặt đối mặt trực diện giao tiếp với Mặc Lâm, thái độ của một vị tướng nắm bắt tất cả, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, khống chế hệ hồn sư, hồn thánh Dạ Phong.

Cặp mắt màu tím như thể muốn rút linh hồn của ông ra, Mặc Lâm có chút choáng váng khi nhìn trực diện vào đôi mắt của Dạ Phong, nhưng rất may ông đã có thể lấy lại bình tĩnh nhanh chóng, nếu không thì lại mất mặt xấu hổ trước một hậu bối như vậy rồi.

“Ừm, ta đến đây là để gia nhập Tinh Nguyệt Môn, tiến vào hồn đạo khí khu vực của bang phái này, Tiểu Na là người giới thiệu ta tới nơi này”

Đối diện trực tiếp với Dạ Phong không hiểu sao lại làm cho Mặc Lâm cảm thấy căng thẳng, như thể đang nói chuyện với mấy ông sếp cấp cao hơn ông vậy, cảm giác thật đáng sợ, đây có phải là một cậu nhóc mới 19 tuổi hay không đây? Không phải Tiểu Na nói cậu nhóc Dạ Phong này hơn cô có hai tuổi thôi sao, sao giống như là lão cáo già nào đang nhập vào người cậu ta để nói chuyện vậy?

“Ồ, theo như ta biết thì ngài hẳn là người của Nhật Nguyệt đế quốc đi? Tại sao ngài lại muốn tham gia vô Tinh Nguyệt Môn chúng ta?”

Đi thẳng vào vấn đề, Dạ Phong trực tiếp hỏi điều quan trọng nhất.

“Chuyện này a, các ngươi hẳn cũng biết Nhật Nguyệt đế quốc cao tầng đang âm mưu thao túng toàn đại lục, đổi tên Đấu La Đại Lục này thành Nhật Nguyệt đại lục, tuy việc phát động chiến tranh không được người dân ủng hộ, nhưng mà... Cậu biết đấy”

Nói tới đây ông dừng lại đợi Dạ Phong nói tiếp

“Người cầm đầu có quyền, chỉ cần viện vài lý do để làm cho người dân chấp nhận, bọn họ sẽ là động lực và tài nguyên lớn nhất để đế quốc phát động chiến tranh, tiền bạc của cải mà người dân làm ra sẽ được sử dụng cho việc sản xuất công cụ chiến tranh, mồ hôi nước mắt của họ đánh đổi lại chỉ được nhận lại là nhà tan cửa nát, thảm họa và hậu quả của chiến tranh, kẻ có tội lớn nhất không ai khác là những người đứng đầu”

Trực tiếp kết nối câu chuyện của Mặc Lâm, Dạ Phong rất ăn ý kể tiếp câu chuyện ra.

“Và những công trình mà các hồn đạo sư chúng tôi nhận được nào là hình người hồn đạo khí, các loại hồn đạo pháo hủy diệt, các cỗ máy giết người khổng lồ.. Những thứ như vậy đi lệch với mong ước của bản thân ta, nên ta từ bỏ Nhật Nguyệt đế quốc, từ bỏ việc làm một con rối mà muốn sải cánh bay, tiện thể cản trở việc xâm lược của đế quốc Nhật Nguyệt, và tiểu Na chính là người giúp ta sở hữu đôi cánh này”

Vừa nói vừa nhắm mắt, đây là những lời nói chân thật nhất của ông từ tận đáy lòng, ông không muốn tiếp tục nghiên cứu vào những thứ chém giết người nữa, tha cho ông đi.

Nhìn vào biểu cảm của Mặc Lâm, thấy được rằng những cảm xúc này không hề giả tạo, Dạ Phong tạm thời im lặng một lát, để cho cảm xúc của Mặc Lâm hồi phục lại thì bọn họ lại tiếp tục nói chuyện