Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 291: Cực Hạn Môn mô phỏng


“Cực hạn môn mô phỏng hồn đạo khí? Nó là cái gì?”

Mặc Lâm tò mò hỏi, ông đã từng nghiên cứu rất nhiều hồn đạo khí, đại đa số thì chúng nó đều theo một nguyên tắc chung, nhưng đôi khi cũng có những hồn đạo sư chế tạo những hồn đạo khí cấp cao với những hình thái mà họ mong muốn.

Loại hồn đạo khí mang tên Cực hạn môn không biết là thứ gì mà có thể khiến đám thiên tài ở đây đổ hết mồ hôi nhỉ?

“Aaaaa, sư phụ, ngài đừng hỏi, nó là cả một ám ảnh đối với bọn con...”

Dạ Vũ lo sợ mà ôm đầu, loại Cực hạn môn này cần có một thời gian giới hạn mới có tiếp tục sử dụng, nhưng vấn đề lại không phải nằm ở các bộ phận hồn đạo khí, mà là nó nằm ở các hồn đạo sư.

Kể từ khi đại ca xin phép mẫu thân mang ra một vài cực hạn thạch ảo ảnh ra, đáng lý coi như là tộc trưởng cũng không được phép, nhưng không biết bằng cách nào mà đại ca có thể thuyết phục được tất cả mọi người nhỉ?

“Ám ảnh...? Có đến như vậy không?”

Mặc Lâm vẫn chưa hoàn toàn hiểu, nhưng nhìn thái độ của tất cả mọi người ở đây ai đều có một chút hoảng sợ và lo lắng, tuy bên trong cũng có sự khát khao đối với sức mạnh, nhưng không ngờ rằng mỗi người bọn họ đều đang run một khi nghe đến cái tên cực hạn môn.

“Bọn này đã đi vào cực hạn môn hai lần rồi...”

Tôn Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh mà nói lại, nhớ những lần mà anh suýt nữa tử vong, cảm giác chân thật đến từng thớ da miếng thịt bị cắt rời, thật là khó để tưởng tượng.

Đột nhiên một hơi âm truyền đến lòng bàn tay, bàn tay nhỏ bé của Tiêu Linh lập tức nắm lấy tay anh, bàn tay run rẩy nhẹ ấy.

Tôn Vũ cúi đầu nhìn xuống, đồng thời Tiêu Linh cũng ngưỡng đầu nhìn lên, cặp mắt cả hai nhìn nhau, Tiêu Linh nở một nụ cười thật tươi để động viên an ủi cho anh ta mặc dù chính bản thân cũng đang phải sợ hãi đến từ phía Cực hạn môn kia.

Mặc dù biết rằng nó có thể gia tăng thực lực của bản thân một cách nhanh chóng, nhưng mà sống và tồn tại ra khỏi đó một lần rồi, cô thật sự không muốn phải tiến lại nơi đó lần nữa đâu, thà giết cô đi còn hơn...

“Không phải là Cực hạn môn, chỉ là Cực hạn môn mô phỏng hồn đạo khí nhờ vào ảo ảnh thạch lấy từ trong Cực hạn môn thôi”

Vu Thiên rất đúng lúc ngắt lời bọn họ, cái gì mà Cực hạn môn chứ? Chỉ là mô phỏng thôi mà đám này đã run sợ đến thế này rồi.

Nhìn lại phía thiếu gia của mình, cô biết rằng ngài làm vậy là có quyết định của bản thân ngài, là một người đã chân chính vượt qua cánh cổng địa ngục thật sự đó, hơn ai hết cô biết Dạ Phong lúc này đáng sợ đến nhường nào.

Tuy thực lực của cô hơn hẳn thiếu gia một đại đẳng cấp, nhưng nếu để cô tấn công trực diện thiếu gia chưa chắc gì có thể đánh bại thiếu gia một cách trực tiếp, thậm chí cô sẽ bị các cái bẫy của thiếu gia dồn vào góc chết.

Rồi sau đó sẽ bị ngài chơi đùa như một con rối, vùng vẫy như những cái xác chết, những con cờ trong bàn tay ngài.

Thiếu gia Dạ Phong chính là con người đáng sợ đến như vậy, một khống chế hệ hồn sư có thể nắm bắt tình cảm cảm xúc con người, tính toán và đo lường mọi chuyện đang diễn ra và sẽ diễn ra, mọi người trong gia tộc đều phải cúi đầu sợ hãi trước danh hiệu mà mọi người tôn sùng cho ngài: Quang Ám chi vương, bất bại đại tướng.
Tất cả những ai từng được chỉ huy dưới tay ngài, không một ai mà không thần phục cả, đứng ở bên cạnh ngài chính là niềm vinh dự của ta.

“Hừm,.. Đã hai lần từ lúc mọi người gia nhập vào bên trong Cực hạn môn mô phỏng rồi, kể từ lần trước cơ thể của mỗi người đã thả lỏng lại được bốn tháng, khoảng lặng như vậy để cơ thể hồi phục là đã đủ rồi”

Dạ Phong mặc kệ đống cảm xúc tiêu cực của đám trẻ phía trước, anh thừa biết bọn nhóc này sẽ làm gì.

Bước đi chậm rãi tới phía Mặc Lâm rồi tiến đến phía cửa phòng mình, Vu Thiên thấy thế lập tức đi theo sau thiếu chủ, ba người đứng lại dừng ở cửa chờ đợi mấy người Tôn Vũ.

Tôn Vũ, Tiêu Linh, Dạ Vũ và Đình Bảo, tất cả bốn người trong lòng tuy còn hoang mang sợ hãi, nhưng không có nghĩa là bọn chúng không tham gia, chỉ là mỗi lần tiến nhập cái cánh cổng cực hạn luôn đem lại cho bọn họ những dấu ấn khó phai.

“Muốn mạnh không?”

Một giọng nói mang nồng đậm sự khinh thường của bậc vương giả, Dạ Phong quay lại và nhổ ra một câu như vậy.

Không một ai muốn bị bỏ lại đằng sau cả, nhất là Dạ Vũ và Đình Bảo, hai người không có ưu thế như cặp đôi Tôn Vũ và Tiêu Linh, nếu cứ như thế này bọn họ sẽ là vật cản đường cho mọi người mất.

“Muốn”

Nắm chặt lòng bàn tay, Đình Bảo lập tức trả lời, ở bên cạnh anh Dạ Vũ cũng gật đầu, cô đưa tay lên kích hoạt các hồn đạo khí của mình, cô cũng sẽ phải tham gia thôi.

Có vẻ như mọi người bị lời nói khinh thường của Dạ Phong làm cho bình tĩnh lại, không phải là một lời động viên sâu sắc hay thứ gì cả, chỉ là một câu hỏi bâng quơ “Muốn mạnh không?” Mà thôi, nhưng nó đánh động đến thứ mà bọn họ cần bảo vệ, lúc này thì những con thú hoang dã cũng bước ra khỏi cái vỏ mà bọn chúng tự tạo.

Phía Tôn Vũ và Tiêu Linh cũng gia nhập, không thể nào để thua bọn nhóc Đình Bảo được đúng không? Bọn anh cũng không muốn được lạc hậu.

“Đi thôi”

Nhắm mắt lại, Dạ Phong sau khi quan sát thái độ của tất cả mọi người chuyển biến thì anh lập tức dẫn dắt tất cả đi tới một canh phòng được mã khóa rất chặt chẽ.

Trên đường đi có rất nhiều kiến trúc hồn đạo khí mới lạ, tuy đẳng cấp không cao nhưng mà cũng đủ để làm Mặc Lâm tò mò, ông rất hứng thú với những món đồ ở đây.

Cho đến khi mọi người dừng lại, một cánh cửa cực to hai màu đen trắng đang hiện lên trước mặt họ, ngọn đèn lửa ánh lên sự huyền ảo.

“Nơi này... Là hồn đạo khí?... Nhưng. Tại sao nó không được bảo hộ gì hết vậy?”

Mặc Lâm hoàn toàn bất ngờ, loại hồn đạo khí này khác xa hoàn toàn với tất cả hồn đạo khí phía bên ngoài, đây chẳng lẽ là hồn đạo khí của riêng gia tộc Dạ Phong và Dạ Vũ sao? Làm sao mà gia tộc bọn họ lại có thể sở hữu một loại hồn đạo khí như vậy? Hơn nữa một hồn đạo khí quan trọng như vậy mà mọi người không thiết lập bảo vệ gì cho nó sao?