Great Mage ở thế giới Harry Potter

Chương 48: Con Rồng Đen và Malfoy


Tạm biệt Harry, Thomas lần theo một hành làng bí mật và ra khỏi lâu đài. Nó đang đến Hogsmeade. Hàng hóa mà nó đặt hôm nay đã chuyển tới. Đây là đồ đạc mà nó cần trong cuộc đối đầu sắp tới với Voldemort.

Trên đường đi, Thomas gặp gỡ hai anh em sinh đôi. Chúng có vẻ đang từ Hogsmeade trở về, chiều nay hai tên này cũng không có tiết. Lên tiếng chào hỏi, George cảnh báo với Thomas rằng Gs Flitwich đang ở Hogemeade mua giấy và bút lông, hai đứa xuýt chút nữa đã bị phát hiện.

Thomas bắt đầu hối hận vì chọn lối đi đến tiệm Công tước Mật. Gs Flitwich có vẻ có quan hệ không tệ với ông chủ tiệm, họ ngồi nói chuyện cả một buổi chiều. Đến khi nhận hàng xong và trở về thì cũng đã nửa đêm. Lết trở về trong khi bụng đói cồn cào, Thomas nhìn thấy lũ bạn đang ngủ ngon lành. Cố nén dụ hoặc của cái giường, nó chui vào phòng thí nghiệm. Nó còn nhiều thứ phải làm hơn là đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trước bàn ăn. Hermione lúng túng nhìn Thomas, cô muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Chiều hôm qua khi nghe Ron nói cô đã biết mình hiểu nhầm Thomas, khi đến chỗ cái tháp theo chỉ dẫn của Harry thì Thomas đã không ở đó nữa. Theo lời của 2 anh em sinh đôi, Thomas đi có việc gì đó, có lẽ sau mấy tiếng sẽ trở về. Thế nhưng suốt buổi tối hôm đó họ cũng không gặp Thomas, Hermione nghĩ nó đang tránh mặt cả bọn, hoặc là... Tránh mặt cô.

Thomas đang nhanh chóng tiêu diệt đống đồ ăn trên bàn. Đêm hôm qua về quá muộn, trong phòng thí nghiệm thì không đủ đồ để ăn no. Kết quá là nó đi ngủ với cái bụng chỉ vừa hết đói. Sáng dậy bụng nó biểu tình ầm ĩ đòi ăn. Khi đói có bữa no quả là một hạnh phúc to lớn. Nếu như Hermione không liếc nó liên tục thì còn tốt hơn. Cứ nhìn như thế bố ai mà ăn thả cửa cho được. Đưa tay xoa mặt để đảm bảo không dính đồ ăn, Thomas hỏi:

- Mặt mình không bị dính cái gì đó chứ?

Thấy Thomas đã chủ động bắt chuyện, Hermione hít một hơi, cô nói liền một mạch:

- Xin lỗi, Thomas. Hôm qua là mình hiểu nhầm cậu. Thực xin lỗi.

Thomas đơ người, Hermione xin lỗi nó kìa, nó được Hermione xin lỗi.

Nhưng rất nhanh Thomas phản ứng lại, nó nói với Hermione;

- Không sao. Mình không có để ý.

Sau đó, Thomas quay sang hỏi Harry:

- Sao cậu ấy phải xin lỗi mình thế?

Vẻ mặt ngơ ngác cùng câu hỏi của nó khiến cả đám chắc chắn là nó không nói dối.

Nhìn bản mặt của Thomas, Hermione lần đầu thấy bản thân bị biến thành đồ đần. Thomas thực sự không để ý việc cô hiểu lầm còn cô thì phí hết công sức tìm cách xin lỗi..

Ron bất đấc dĩ, nói không để ý là cũng không để ý thiệt luôn. Có cần dứt khoát vậy không?

Hôm nay Harry xác nhận lại, Thomas đã coi Hermione là bạn thân rồi. Và như thế thì nó có bực tức cũng sẽ quên sạch ngay sau vài tiếng.

Nhưng Harry không hiểu, Thomas có vẻ để ý đến hành động của Hermione một cách hơi quá. Không dưới 4 lần Thomas nói Hermione quá kiêu ngạo và thích thể hiện, dễ đụng chạm đến người khác. Điều này thì chưa ai trong đám gặp phải đãi ngộ như thế cả. Còn Hermione, cô cũng hay phàn nàn về sự lười biếng và không có chí tiến thủ của Thomas. Rõ ràng là có đủ khả năng nhưng không chịu phấn đấu. Điểm số thì lẹt đà lẹt đẹt.

Nhưng như vậy thì cũng tốt. Dù sao thì vụ hiểu lầm không cần thiết này kết thúc càng sớm càng tốt. Nếu như phải đánh giá thì trong cái rủi có cái may, qua vụ việc này có thể thấy được thái độ chính xác của Thomas với Hermione; Còn Hermione cũng có thể hiểu hơn về cách làm người của Thomas và tin tưởng cậu hơn.

Hiểu nhầm được tháo bỏ, không khí dễ chịu trở lại với cả đám. Ron lúc này bắt đầu tò mò về việc Thomas đã đi đâu vào chiều tối hôm qua.

- Hôm qua cậu đã đi đâu vậy Thomas. Bọn này đã đợi suốt cả buổi tối mà không gặp.

Vẻ mặt Thomas trở lên khó coi. Nó chả muốn nhớ lại cái ký ức tồi tệ khi ngồi xổm gác mái chút nào.

- Hôm qua mình có đi lấy chút đồ đã đặt hàng. Tuy nhiên lại gặp Gs Flitwich. Các cậu không tưởng tượng nổi cảm giác thu lu trên gác cả mấy tiếng đồng hồ là thế nào đâu. Thật kinh dị! Cái tầng 2 đó chứa đầy bánh kẹo, nóng kinh khủng. Mùi những vật liệu chưa chế biến hỗn tạp với nhau. Mình không bao giờ muốn thử lần thứ 2.

Không cần Thomas nói thêm. Chỉ cần cái cách nó miêu tả thôi cũng khiến người ta phát ớn.

Cuối cùng cả bọn cũng biết tại sao nó về muộn. Hermione cũng nhẹ nhõm, không phải do cô thì tốt rồi.

Một buổi sáng, vào giờ điểm tâm, cú Hedwig mang đến cho Harry một bức thư nữa của lão Hagrid – ông vẫn dùng cú dù đã được Thomas tặng cho một cái UC như các Gs khác. Thư viết chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Đang nở”.

Thomas hôm nay không cùng đi ăn với cả bọn, nó đã xin Gs Sprout nghỉ tiết với lý do mạng Maginet có lỗi cần sửa gấp, vì vậy hiện giờ nó đang loay hoay trong phòng thí nghiệm.

Harry nhắn tin rủ Thomas đi cùng nhưng nó từ chối. Thomas đã biết con rồng đó là loại gì, lúc trước còn có chút hứng thú, nhưng từ lúc đến cái chòi của Hagrid thì chả biết tại sao nó lại thấy chán ngắt.

Buổi trưa hôm đó 3 đứa trở lại với gương mặt ủ rũ như gà bại trận. Chúng kể với Thomas rằng đã để Malfoy nhìn thấy con rồng. Lỗi là của 3 đứa khi để Malfoy nghe lỏm được cuộc trò chuyện khi đang ăn sáng. Thomas cũng bất đắc dĩ, ai đời chuyện quan trọng như vậy lại nói ngay giữa sảnh, mà giọng của 3 đữa này có đứa nào nhỏ nhẹ gì đâu. Có điều Thomas biết thằng Malfoy chết mê chết mệt đám rồng lên con rồng con hẳn là sẽ không có vấn đề, nhìn cái bộ bài toàn rồng và rồng của nó thì biết. Bị chơi cho răng cạp đất vô số lần nhưng điều duy nhất nó làm là đổi từ con rồng này sang con rồng khác. Thomas đang cân nhắc có lên cho nó một cái thành tựu hay không.

Ron cũng kêu la thất vọng với ngoại hình của con hắc long của bác Hagrid, nó kém quá xa với con “rồng đen” của nó. Con rồng trông giống như một chiếc ô màu đen nhàu nát. Đôi cánh gai của nó rất lớn so với thân gầy gò, cái mõm dài với lỗ mũi rộng, cuống sừng và đôi mắt mắt lồi màu cam.

Thomas cảm thấy Ron nói vô nghĩa. Con “rồng đen” mà nó sở hữu được thiết kế sao cho hợp với thẩm mĩ quan của con người. Mà dùng con mắt chủ quan của con người đi đánh giá vẻ ngoài của con rồng thì chỉ là vớ vẩn, ai mà biết trong giới rồng thì con rồng đen của bác Hagrid có phải hoa hậu hay không.

- Bác ấy không chịu thả con rồng. – Hermione bực bội, cô đã cố gắng khuyên Hagrid nhưng không thể.

Thomas an ủi cả bọn:

- Không đến mức đáng lo như các cậu nghĩ đâu. Ít nhất thì trong khoảng thời gian gần, khi vẫn còn có thể che giấu những người khác nữa thì con rồng vẫn an toàn.

- Ý cậu là Malfoy sẽ không mách chuyện này với Gs Snape? Không thể nào?

Không chỉ Harry không tin, Hermione và Ron cũng nghi ngờ tính chân thực trong suy đoán của Thomas.

- Vậy mà có thể đấy Harry! Ron. Cậu có nhận định gì về bộ MDC và phong cách chơi của thằng Malfoy?

Ron không hiểu Thomas tự nhiên nói sang cái này làm gì. Nhưng nó vẫn trả lời theo bản năng.

- Bộ bài của nó toàn bài ngon. Đầu óc chiến lược của nó cũng rất tốt, phong cách cũng rất âm hiểm vì bài nó bẫy nhiều kinh khủng.

Thomas gật đầu, nó cũng quá rõ bộ bài của thằng Malfoy.

- Còn gì nữa không.

- Nó rất hay bị thua. Bộ bài của nó rất dễ bị nhắm vào, một khi biết cách thì rất dễ làm thịt nó. Cũng vì thế mà mình mới dám chắc có thể từ tay nó cướp đi 2 lá rồng đen.

Harry bất ngờ trước nhận xét của Ron. Không như Ron, Harry chơi MDC chỉ để giải chí lên nó không bao giờ đi coi thằng Malfoy đáng chết kia chơi bài.

- Bài nó lệch hệ hả? Ngoài vụ đó thì mình không nghĩ ra cái gì khác.

Ron gật đầu, tiếp tục lời bình của nó.

- Đúng vậy, nó gần như có sự cố chấp điên cuồng với cái bộ bài đó. Cả một bộ bài chỉ toàn quái r... Khoan đã, đúng rồi. Thomas ý cậu ở đây đúng không.

Ron đột ngột phản ứng lại, nó đã hiểu ra ý của Thomas khi muốn nó nói về bộ bài của thằng Malfoy.

Thomas gật đầu cười. Dưới ảnh hưởng tích cực của nó, đồng thời phải dùng não nhiều để chơi MDC, suy nghĩ của Ron linh hoạt hơn trong chuyện mà nó đọc nhiều lắm.

Hermione chen ngang câu chuyện của hai thằng, nó thực sự không hiểu hai đứa kia nói gì.

- Từ từ. Hai cậu làm ơn nói cái gì mà mình có thể hiểu được không?

Harry đồng ý, hai thằng bài thủ kia đang trao đổi thông tin tình báo mà chỉ chúng mới hiểu.

Không để Thomas kịp nói, Ron liên thanh với giọng hưng phấn:

- Rồng! Là rồng đó Harry. Bộ bài của thằng Malfoy chỉ toàn quái rồng. Vì vậy nó rất dễ bị nhắm vào.

Thomas giải thích rõ hơn.

- Thằng Malfoy cực kỳ điên cuồng với đám bài rồng. Nó cuồng rồng! Vì vậy nó sẽ không làm gì con rồng của bác Hagrid đâu. Dĩ nhiên nếu con rồng không thể giấu được nữa thì nó sẽ không ngại mà giơ chân đạp các cậu thêm một phát. Dù sao trái với luật đã đề ra là một phương pháp không tệ để đuổi học cả đám.

Mas lần theo một hành làng bí mật và ra khỏi lâu đài. Nó đang đến Hogsmeade. Hàng hóa mà nó đặt hôm nay đã chuyển tới. Đây là đồ đạc mà nó cần trong cuộc đối đầu sắp tới với Voldemort.

Trên đường đi, Thomas gặp gỡ hai anh em sinh đôi. Chúng có vè đang từ Hogsmeade trở về, chiều nay hai tên này cũng không có tiết. Lên tiếng chào hỏi, George cảnh báo với Thomas rằng Gs Flitwich đang ở Hogemeade mua giấy và bút lông, hai đứa xuýt chút nữa đã bị phát hiện.

Thomas bắt đầu hối hận vì chọn lối đi đến tiệm Công tước Mật. Gs Flitwich có vẻ có quan hệ không tệ với ông chủ tiệm, họ ngồi nói chuyện cả một buổi chiều. Đến khi nhận hàng xong và trở về thì cũng đã nửa đêm. Lết trở về trong khi bụng đói cồn cào, Thomas nhìn thấy lũ bạn đang ngủ ngon lành. Cố nén dụ hoặc của cái giường, nó chui vào phòng thí nghiệm. Nó còn nhiều thứ phải làm hơn là đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trước bàn ăn. Hermione lúng túng nhìn Thomas, cô muốn xin lỗi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Chiều hôm qua khi nghe Ron nói cô đã biết mình hiểu nhầm Thomas, khi đến chỗ cái tháp theo chỉ dẫn của Harry thì Thomas đã không ở đó nữa. Theo lời của 2 anh em sinh đôi, Thomas đi có việc gì đó, có lẽ sau mấy tiếng sẽ trở về. Thế nhưng suốt buổi tối hôm đó họ cũng không gặp Thomas, Hermione nghĩ nó đang tránh mặt cả bọn, hoặc là... Tránh mặt cô.

Thomas đang nhanh chóng tiêu diệt đống đồ ăn trên bàn. Đêm hôn qua về quá muộn, trong phòng thí nghiệm thì không đủ no. Kết quá là nó đi ngủ với cái bụng chỉ vừa hết đói. Sáng dậy bụng nó biểu tình ầm ĩ đòi ăn. Khi đói có bữa no quả là một hạnh phúc to lớn. Vả nếu như Hermione không liếc nó liên tục thì còn tốt hơn. Cứ nhìn như thế bố ai mà ăn thả cửa cho được. Đưa tay xoa mặt để đảm bảo không dính đồ ăn, Thomas hỏi:
- Mặt mình không bị dính cái gì đó chứ?

Thấy Thomas đã chủ động bắt chuyện, Hermione hít một hơi, cô nói liền một mạch:

- Xin lỗi, Thomas. Hôm qua là mình hiểu nhầm cậu. Thực xin lỗi.

Thomas đơ người, Hermione xin lỗi nó kìa, nó được Hermione xin lỗi.

Nhưng rất nhanh Thomas phản ứng lại, nó nói với Hermione;

- Không sao. Mình không có để ý.

Sau đó, Thomas quay sang hỏi Harry:

- Sao cậu ấy phải xin lỗi mình thế?

Vẻ mặt ngơ ngác cùng câu hỏi của nó khiến cả đám chắc chắn là nó không bói dối.

Nhìn bản mặt của Thomas, Hermione lần đầu thấy Thomas bản thân bị biến thành đồ đần. Thomas thực sự không để ý việc cô hiểu lầm còn cô thì phí hết công tìm cách xin lỗi..

Ron bất đấc dĩ, nói không để ý là cũng không để ý thiệt luôn. Có cần dứt khoát vậy không?

Hôm nay Harry xác nhận lại, Thomas đã coi Hermione là bạn thân rồi. Và như thế thì nó có bực tức cũng sẽ quên sạch ngay sau vài tiếng.

Nhưng Harry không hiểu, Thomas có vẻ để ý đến hành động của Hermione một cách hơi quá. Không dưới 4 lần Thomas nói Hermione quá kiêu ngạo và thích thể hiện, dễ đụng chạm đến người khác. Điều này thì chưa ai trong đám gặp phải đãi ngộ như thế cả. Còn Hermione, cô cũng hay phàn nàn về sự lười biếng và không có chí tiến thủ của Thomas. Rõ ràng là có đủ khả năng nhưng không chịu phấn đấu. Điểm số thì lẹt đà lẹt đẹt.

Nhưng như vậy thì cũng tốt. Dù sao thì vụ hiểu lầm không cần thiết này kết thúc càng sớm càng tốt. Nếu như phải đánh giá thì trong cái rủi có cái may, qua vụ việc này có thể thấy được thái độ chính xác của Thomas với Hermione; Còn Hermione cũng có thể hiểu hơn về cách làm người của Thomas và tin tưởng cậu hơn.

Hiểu nhầm được tháo bỏ, không khí dễ chịu trở lại với cả đám. Ron lúc này bắt đầu tò mò về việc Thomas đã đi đâu vào chiều tối hôm qua.

- Hôm qua cậu đã đi đâu vậy Thomas. Bọn này đã đợi suốt cả buổi tối mà không gặp.

Vẻ mặt Thomas trở lên khó coi. Nó chả muốn nhớ lại cái ký ức tồi tệ khi ngồi xổm gác mái chút nào.

- Hôm qua mình có đi lấy chút đồ đã đặt hàng. Tuy nhiên lại gặp Gs Flitwich. Các cậu không tưởng tượng nổi cảm giác thu lu trên gác cả mấy tiếng đồng hồ là thế nào đâu. Thật kinh dị! Cái tầng 2 đó chứa đầy bánh kẹo, nóng kinh khủng. Mùi những vật liệu chưa chế biến hỗn tạp với nhau. Mình không bao giờ muốn thử lần thứ 2.

Không cần Thomas nói thêm. Chỉ cần cái cách nó miêu tả thôi cũng khiến người ta phát ớn.

Cuối cùng cả bọn cũng biết tại sao nó về muộn. Hermione cũng nhẹ nhõm, không phải do cô thì tốt rồi.

Một buổi sáng, vào giờ điểm tâm, cú Hedwig mang đến cho Harry một bức thư nữa của lão Hagrid – ông vẫn dùng cú dù đã được Thomas tặng cho một cái UC như các Gs khác. Thư viết chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Đang nở”.

Thomas hôm nay không cùng đi ăn với cả bọn, nó đã xin Gs Sp Sprout nghỉ tiết với lý do mạng Maginet có lỗi cần sửa gấp, vì vậy hiện giờ nó đang loay hoay trong phòng thí nghiệm.

Harry nhắn tin rủ Thomas đi cùng nhưng nó từ chối. Thomas đã biết con rồng đó là loại gì, lúc trước còn có chút hứng thú, nhưng từ lúc đến cái chòi của Hagrid thì chả biết tại sao nó lại thấy chán ngắt.

Buổi trưa hôm đó 3 đứa trở lại với gương mặt ủ rũ như gà bại trận. Chúng kể với Thomas rằng đã để Malfoy nhìn thấy con rồng. Lỗi là của 3 đứa khi để Malfoy nghe lỏm được cuộc trò chuyện khi đang ăn sáng. Thomas cũng bất đắc dĩ, ai đời chuyện quan trọng như vậy lại nói ngay giữa sảnh, mà giọng của 3 đữa này có đứa nào nhỏ nhẹ gì đâu. Có điều Thomas biết thằng Malfoy chết mê chết mệt đám rồng lên con rồng con hẳn là sẽ không có vấn đề, nhìn cái bộ bài toàn rồng và rồng của nó thì biết. Bị chơi cho răng cạp đất vô số lần nhưng điều duy nhất nó làm là đổi từ con rồng này sang con rồng khác. Thomas đang cân nhắc có lên cho nó một cái thành tựu hay không.

Ron cũng kêu la thất vọng với ngoại hình của con hắc long của bác Hagrid, nó kém quá xa với con “rồng đen” của nó. Con rồng trông giống như một chiếc ô màu đen nhàu nát. Đôi cánh gai của nó rất lớn so với thân gầy gò, cái mõm dài với lỗ mũi rộng, cuống sừng và đôi mắt mắt lồi màu cam.

Thomas cảm thấy Ron nói vô nghĩa. Con “rồng đen” mà nó sở hữu được thiết kế sao cho hợp với thẩm mĩ quan của con người. Mà dùng con mắt chủ quan của con người đi đánh giá vẻ ngoài của con rồng thì chỉ là vớ vẩn, ai mà biết trong giới rồng thì con rồng đen của bác Hagrid có phải hoa hậu hay không.

- Bác ấy không chịu thả con rồng. – Hermione bực bội, cô đã cố gắng khuyên Hagrid nhưng không thể.

Thomas an ủi cả bọn:

- Không đến mức đáng lo như các cậu nghĩ đâu. Ít nhất thì trong khoảng thời gian gần, khi vẫn còn có thể che giấu những người khác nữa thì con rồng vẫn an toàn.

- Ý cậu là Malfoy sẽ không mách chuyện này với Gs Snape? Không thể nào?

Không chỉ Harry không tin, Hermione và Ron cũng nghi ngờ tính chân thực trong suy đoán của Thomas.

- Vậy mà có thể đấy Harry! Ron. Cậu có nhận định gì về bộ MDC và phong cách chơi của thằng Malfoy?

Ron không hiểu Thomas tự nhiên nói sang cái này làm gì. Nhưng nó vẫn trả lời theo bản năng.

- Bộ bài của nó toàn bài ngon. Đầu óc chiến lược của nó cũng rất tốt, phong cách cũng rất âm hiểm vì bài nó bẫy nhiều kinh khủng.

Thomas gật đầu, nó cũng quá rõ bộ bài của thằng Malfoy.

- Còn gì nữa không.

- Nó rất hay bị thua. Bộ bài của nó rất dễ bị nhắm vào, một khi biết cách thì rất dễ làm thịt nó. Cũng vì thế mà mình mới dám chắc có thể từ tay nó cướp đi 2 lá rồng đen.

Harry bất ngờ trước nhận xét của Ron. Không như Ron, Harry chơi MDC chỉ để giải chí lên nó không bao giờ đi coi thằng Malfoy đáng chết kia chơi bài.

- Bài nó lệch hệ hả? Ngoài vụ đó thì mình không nghĩ ra cái gì khác.

Ron gật đầu, tiếp tục lời bình của nó.

- Đúng vậy, nó gần như có sự cố chấp điên cuồng với cái bộ bài đó. Cả một bộ bài chỉ toàn quái r... Khoan đã, đúng rồi. Thomas ý cậu ở đây đúng không.

Ron đột ngột phản ứng lại, nó đã hiểu ra ý của Thomas khi muốn nó nói về bộ bài của thằng Malfoy.

Thomas gật đầu cười. Dưới ảnh hưởng tích cực của nó, đồng thời phải dùng não nhiều để chơi MDC, suy nghĩ của Ron linh hoạt hơn trong chuyện mà nó đọc nhiều lắm.

Hermione chen ngang câu chuyện của hai thằng, nó thực sự không hiểu hai đứa kia nói gì.

- Từ từ. Hai cậu làm ơn nói cái gì mà mình có thể hiểu được không?

Harry đồng ý, hai thằng bài thủ kia đang trao đổi thông tin tình báo mà chỉ chúng mới hiểu.

Không để Thomas kịp nói, Ron liên thanh với giọng hưng phấn:

- Rồng! Là rồng đó Harry. Bộ bài của thằng Malfoy chỉ toàn quái rồng. Vì vậy nó rất dễ bị nhắm vào.

Thomas giải thích rõ hơn.

- Thằng Malfoy cực kỳ điên cuồng với đám bài rồng. Nó cuồng rồng! Vì vậy nó sẽ không làm gì con rồng của bác Hagrid đâu. Dĩ nhiên nếu con rồng không thể giấu được nữa thì nó sẽ không ngại mà giơ chân đạp các cậu thêm một phát. Dù sao trái với luật đã đề ra là một phương pháp không tệ để đuổi học cả đám.

T/g câu chữ đây:

1. Hôm qua khi mình đăng chương về sự hiểu nhầm giữa Thomas và Hermione, có bạn đã nói rằng mình kỳ thị cô ấy. Xin nhắc lại lần thứ 3, mình giải thích lần cuối, là mình không có kỳ thị. Thực tế khi đưa cho Hermione 1 lá 0UC cũng đồng nghĩa đưa cô ấy vào danh sách bạn thân của Thomas. Chẳng lẽ cứ phải thu mới là không kỳ thị. Theo mình cứ thích là thu mới là kỳ thị, là sỉ nhục trí thông minh của nhân vật Hermione.

2. Cả Thomas lẫn Hermione lúc này đều 11 tuổi. Nếu bạn nói Hermione lúc này “luôn đặt bản thân mình vào người khác, luôn là người thông minh nhất, tìm ra được nhiều phương án nhất, cũng là người tinh tế nhất trong dám bạn cùng lứa, hiểu rõ từng tính cách của các nhân vật khác” thì mình chỉ có thể nói bạn chả thèm quan tâm gì đến nhân vật này cả. Cái bạn quan tâm chỉ là hình ảnh xinh đẹp, tài giỏi, đầy xuất sắc được Emma Watson thể hiện khi đã lớn mà thôi. Hermione năm thứ nhất như thế nào thì những ai coi qua phim đều thấy, thích thể hiện, không lựa lời nói – cô bé làm cho Ron tức điên và nói mấy lời độc mồm dẫn tới sự kiện Hallowen. Bạn đòi hỏi một Hermione 11 tuổi phải xuất sắc như trên, một Hermione đã vào sinh ra tử vô số lần, xin lỗi – cô ấy không trọng sinh.

3. Bạn nói Thomas nhỏ nhen khi giận dỗi với một cô bé 11 tuổi (mà chính xác thì Hermione lúc này là 12 tuổi rồi, cô ấy lớn tuổi hơn Thomas). Thomas cũng 11 tuổi, ok. Hình như bạn không thèm đọc thiết lập nhân vật của mình, Thomas không phải một cao thủ nào đó trọng sinh, không phải một Long Ngạo Thiên nào đó xuyên việt, càng không phải là một ông nội tử thần nào đó teo nhỏ. Nó chỉ là một thằng bé có thời kì bạo động ma lực tương đối đặc thù. Điều đó khiến nhân sinh quan của nó rất đặc biệt, nhưng nó vẫn là một thằng nhóc 11 tuổi thôi, đến cuối năm học này mới 12. Và bạn mong một thằng nhóc 6 tuổi sẽ đột ngột trưởng thành.

4. Mình có nói dù chỉ là đồng nhân nhưng mình sẽ cố gắng xây dựng nhân vật có tâm hồn đầy đủ nhất. Cũng đã nói đây không phải văn yy. Nếu bạn không muốn đọc nữa có thể thôi mà. Mình đi làm, mấy hôm rảnh thì ra chương nhanh vậy thôi. Hôm nay 8h tối mình mới xong việc, ăn cơm tắm rửa xong rồi ngồi viết nốt chương này đây.

5. Mình sẽ không vì ý kiến phiến diện mà thay đổi tính cách nhân vật đã lên khung sẵn. Ví dụ khi bạn đọc chương này bạn sẽ thấy Thomas rất trẻ con, dễ hờn dỗi nhưng không bao giờ để bụng, quay mặt đi cái là quên mất ngay. Điều này mình đã thông qua chương 32 dưới dạng lời nhận xét của Gs Dumbledore để nói rồi.

6. Mình viết theo đam mê, lên mình nghiêm túc ngay cả trong mỗi từ mình miêu tả hay gọi các nhân vật. Ví dụ: Chương 33, mình gọi đó là giấc mơ; Vì những gì Thomas nói lúc đó chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường nói con lớn lên sẽ trở thành superman sau khi xem phim cả.

7. Xin chân thành cảm ơn những ai đã đọc những dòng này và ủng hộ mình. Đặc biệt là bạn, đã hiểu được rất rõ những ý đồ mà mình muốn miêu tả. Mình có nói ở phần thông tin nhân vật là sẽ trưởng thành dần, điều đó cũng đúng với các nhân vật khác mình viết.