Hoàng Hậu Thế Kỉ XXI - Thị Trà

Chương 2: Hoàng Hậu Thế Kỉ XXI - Thị Trà Chương 2


Mộc Tiểu Du đứng trước cánh cửa rộng lớn của Mộc gia đang đóng kín, cô mỉm cười nhạt nhẽo nhìn quang cảnh mang vẻ giàu có kia mà không khỏi khinh miệt.

Bản thân là đại tiểu thư từ khi nào trở về mái ấm của mình lại cảm thấy như bị hắt hủi như vậy? Chính mình lại đi nhấn chuông cửa nhà mình, đúng là nực cười làm sao.

"Ai vậy?" Tiếng nói được phát qua chiếc loa nhỏ bên cạnh chuông cửa mang theo vẻ khó chịu.

"Mộc Tiểu Du." Cô lạnh nhạt đáp, giọng nói kèm theo chút chán nản.

Sau vài phút im lặng cánh cửa rộng lớn của Mộc gia cũng tự động từ từ mở ra để Mộc Tiểu Du đi vào, cô nuốt khan một cái, thầm nghĩ nỗi ám lực nào khiến nguyên chủ lại run rẩy khi bước vào chính nhà của mình chứ? Là sợ hay cảm thấy đau lòng.

Còn mải mê đưa mắt ngắm nhìn kĩ lại cảnh vật xung quanh, chợt có tiếng nói ngọt như mật rót vào tai mang theo chút chễ giễu ẩn sâu trong đó, làm Mộc Tiểu Du khẽ rùng mình chuyển mắt sang phía phát ra.

"Chị Tiểu Du, về sao không gọi em tới đón, em nhớ chị quá đi.." Cô gái từ phía ngôi biệt thự chạy nhanh lại chỗ Mộc Tiểu Du đang đứng.

Trong mắt của Mộc Tiểu Du bây giờ chính là cô gái nhỏ Mộc Tiểu Lãng, người em gái cùng cha khác mẹ được ba cô đem về sau lễ tang một trăm ngày của mẹ cô và cùng với người phụ nữ bên ngoài của người cha cô vốn từng rất kính mến nhưng giờ thì đã không còn như trước.

Theo như ký ức của nguyên chủ, nữ chính Mộc Tiểu Lãng là kiểu người ngoài nai tơ trong cáo già, trước mắt các nam chủ thì như mèo nhỏ nhưng trước mắt mấy nữ phụ mong đoạt được nam chủ giống như Mộng Tiểu Du trước kia thì nữ chính này chính là một con rắn độc, phải nói vô cùng độc.

Kể ra nữ phụ phản diện như Mộc Tiểu Du không hẳn là kẻ xấu ngược lại nữ chính thì chắn hẳn không phải một "Bách Liên Hoa" chính hiệu.

Nhưng dù sao cũng không liên quan đến Mộc Tiểu Du hiện tại, cô hiện tại duy nhất cần một chữ "Sống", người từng chết mới cảm thấy cuộc sống này quý giá biết bao, cô tốt nhất nên tránh xa "Bạch Liên Hoa" này thì hơn.

"Chị Tiểu Du, Em còn tưởng chị sẽ không tỉnh lại nữa cơ, sợ rằng chị vĩnh viễn phải ở đó, em còn lo không gặp được chị." Mộc Tiểu Lãng giọng điệu ngọt ngào nhưng lời nói hàm nghĩa bao nhiêu, vừa lấy che mặt tỏ vẻ đau buồn nhưng nhìn đôi môi đang nhếch quá nửa của Mộc Tiểu Lãng cũng biết được bao nhiêu giả dối.

Nếu phải Mộc Tiểu Du trước kia sẽ lao ngay vào tát cho Mộc Tiểu Lãng vài cái bạt tai, rồi buông những lời đay nghiến để rồi nam chủ hoặc "người cha kính yêu" nhìn thấy sẽ dành cho cô bao nhiêu lời nói đau lòng gấp bội cùng ánh mắt thất vọng, khinh thường,  
hơn nữa là muốn phanh cô ra nghìn mảnh của người mẹ ghẻ.

Chỉ có điều đó là trước kia, Mộc Tiểu Du bây giờ cần sống hơn bất cứ thứ gì.

"Thật phiền đến Tiểu Lãng tiểu thư quan tâm, tôi vẫn còn sống." Mộc Tiểu Du cười như không cười đôi mắt nâu điềm tính dò xét biểu cảm của Mộc Tiểu Lãng.

Đúng như cô nghĩ gương mặt ấy sốc đến khó tả, đôi môi giây trước còn nhếch lên đắc ý giây sau đã cứng đờ lại, chỉ có đôi mất mở to nhìn người đối diện.

"Chị, sao,.... Chị..." Mộc Tiểu Lãng lắp bắp không nói nên lời cô không tin Mộc Tiểu Du có thể kìm nén ngọn núi lửa trong lòng được chứ.

Mộc Tiểu Du cười khuẩy một cái, tiếng đến sát tai của Mộc Tiểu Lang, thì thầm: "Sao? Không thấy tôi tức giận nên thất vọng à?"
Dứt lời nhận thấy bả vai Mộc Tiểu Lãng đã run lên vì nén cơn tức giận, cô chẳng thèm nhìn lấy gương mặt chán ghét kia thẳng chân bước vào biệt thự Mộc gia.

Không gian bên trong hẳn khác so với căn phòng bệnh viện chật hẹp sặc mùi sát trùng mà cô phải nằm và bầu không khí đó trong một tháng theo như lời Mạc Duệ nói, đúng là một trời một vực.

Cách bày trí xa hoa, toàn những đồ vật xa xỉ nhưng chưa mấy quý giá so với hoàng cung báu vật chất đống kia, với Mộc Tiểu Du bây giờ những thứ này căn bản không đáng để vào mắt.

"Chị sao thế? Cảm thấy xa lạ sao?" Mộc Tiểu Lãng từ lúc nào đã đứng trước cửa ra vào, gương mặt lại giương giương tự đắc, có lẽ đã qua cơn sốc vừa rồi.

"Nhà của tôi có gì phải xa lạ." Đôi mắt nâu không gợn sóng trực tiếp nhìn Mộc Tiểu Lãng thách thức, cô dường như quên đi mục đích cách xa nữ chính của mình lúc đầu.

"Chị...." Mộc Tiểu Lãng lúc này hận không thể một tay bóp chết cô, trách sao được gieo gió thì gặp bão.

"Ba tôi đâu?" Mộc Tiểu Du vẫn chăm chú nhìn chiếc đèn lưu lý quý giá đặt trong kệ tủ, miệng vu vơ hỏi như không quan tâm.

"Ba và mẹ đi nghỉ mát hai tháng mới về." Mộc Tiểu Lãng cố nhấn mạnh chữ mẹ như thường vẫn hay làm, khi đó Mộc Tiểu Du sẽ nổi đoá lên và chửi rủa lên xuống nhìn chẳng ra gì.

"Hạnh phúc thật." Mộc Tiểu Du nhàn nhạt, lại lần nữa làm "cô em gái" của mình thất vọng tràn trề, đáy mắt hằn lên vai tia cam chịu, lẫn nghi ngờ dành cho Mộc Tiểu Du.

Vẫn không chịu bỏ cuộc trong công việc đả kích Mộc Tiểu Lãng, giọng điệu ngọt ngào pha chút hạnh phúc giả  dối nhìn cô thương hại lên tiếng: "Mai anh Thất Lăng đưa em đi chơi, chị có muốn đi cùng không?"

Mộc Tiểu Du nghe đến cái tên Thất Lăng không khỏi cười khinh miệt, Hàn Thất Lăng nam chủ thứ nhất trong dàn hậu cung của Mộc Tiểu Lãng cũng như nguyên nhân khiến cô phải nằm viện một tháng trời, chết tâm với những lời lẽ không bằng dành cho gái điếm.

Mộc Tiểu Du dừng bước chân ở giữa cầu thang, quay xuống nhìn cô em gái đang đắc ý ra mặt kia cười nhẹ như gió thoảng: "Hai người đi chơi vui vẻ nhé, nhớ mua quà cho tôi."

Dứt lời cô đi thẳng lên phòng của mình không cần nhìn cũng biết Mộc Tiểu Lãng "thảm hại" thế nào, mới nghĩ Mộc Tiểu Du đã cảm thấy tức giận thay cho cô ta.

"MỘC TIỂU DU CHỊ GIẢ VỜ CÁI GÌ? LẠNH LÙNG MỘT TÝ NGHĨ LÀ ANH THẤT LĂNG SẼ QUAY VỀ VỚI CHỊ SAO, ĐỪNG CÓ MƠ."

Nghe những lời nói to như bò rống của Mộc Tiểu Lãng hiện giờ không biết các nam chủ sẽ như thế nào? Mộc Tiểu Du đôi môi nhếch lên nửa. Châm chọc nói vọng xuống.

"Mộc Tiểu Lãng coi trừng giọng khàn như ngan cái."

                        ~*~

Wattpad: ThTra143
Đăng bởi: