Thánh Viện

Chương 96: Thánh Viện Chương 96




Sàng sự bách vấn

Trích Thánh viện | Tô Du Bính

Hydeine đã về phòng đi ngủ, Dilin đang định lên tầng thì Bob nhẹ nhàng gọi lại, dúi cho cậu một thứ.

(*) chú thích cho ai chưa đọc Thánh viện, Bob là ông quản gia nhà Dilin

“Đây là gì?” Dilin nhìn chiếc lọ nhỏ trong tay.

Vẻ mặt Bob hơi mất tự nhiên, nói: “Lúc ông chủ phòng đấu giá đến, tôi có vô tình hỏi giữa đàn ông... Thường thức nên biết. Hắn đưa cho tôi thứ này. Tôi nghĩ, có lẽ có một ngày cậu cần dùng”

Dilin nghe ông nói không đầu không đuôi, vẻ mặt mờ mịt.

“Thực ra, không cần biết sớm thế”. Bob đột nhiên hối hận, muốn lấy thứ kia về.

Dilin nắm chặt, cười chạy lên tầng, nói: “Nếu có một ngày cần dùng, tôi cứ giữ lấy”

Trở về phòng, cậu đóng cửa lại, mở chiếc lọ ra ngửi ngửi, có mùi hương hoa hồng rất nồng, đổ ra một chút. Là chất lỏng dinh dính sền sệt, màu hổ phách nhạt, cậu nhịn không được liếm một chút, rất mát.

Giữa đàn ông... Thường thức nên biết...

Dilin chợt nghĩ đến 《Sàng sự bách vấn 》, tim giật thót một cái, thiếu chút nữa sẩy tay đánh rơi chiếc lọ.

“Chẳng lẽ đây là...” Miệng cậu há hốc, trong đầu chẳng hiểu sao lại hiện lên cảnh tượng mình dùng nó vẽ loạn lên... Nơi đó của Hydeine, toàn thân bất giác nóng ran.

Cậu bỏ chiếc lọ xuống, vọt vào phòng tắm xối nước lạnh, sau đó cứ trần như nhộng dựa tường yên lặng suy nghĩ: Tâm trạng đạo sư đang không tốt, không biết loại chuyện này có thể cải thiện tâm trạng anh ta không?

Cậu nhớ câu kết của 《Sàng sự bách vấn 》là:

Tất cả lý thuyết đều nhàm chán vô vị, cho dù chữ nghĩa bay bổng mỹ miều, cũng chỉ có thể khiến ngươi khí huyết sục sôi, hoàn toàn không cách nào giải quyết nhu cầu thực sự của ngươi. Chỉ có dùng thực tế tự mình trải nghiệm, ngươi mới có thể hiểu đó là chuyện tình tuyệt vời cỡ nào. Nga, trời ạ, ta nghĩ, tiếp theo là lúc ta phải đi thực tế đây.

...

Thực sự phải thực tế?

Cậu chạm lên bức tường, dường như muốn cảm nhận tâm trạng lúc này của người nọ đang ở phòng ngay bên.

Lát sau.

“Không đúng, đạo sư ở đầu kia”

Cậu nhảy ra khỏi bồn tắm, chọn một bộ quần áo rất đẹp rất cầu kỳ, nếu là bình thường, cậu nhất định sẽ không mặc loại quần áo lằng nhằng như vậy, nhưng lúc này, cậu thầm nghĩ muốn thể hiện một mặt tốt nhất.

Loay hoay với mớ quần áo nửa giờ, khi cài chiếc cúc cuối cùng, là lúc sắp đại công cáo thành, cậu lại chợt nhớ đến một câu trong 《Sàng sự bách vấn 》: Không nên mặc quá nhiều quá rắc rối, kích tình thiêu đốt có điểm sôi, sau khi đạt đến điểm này, nhiệt độ sẽ hạ dần. Quần áo rầy rà chỉ khiến vô cớ để vuột cảm xúc mãnh liệt, biến thành một hồi sờ mó vô nghĩa, thậm chí là tắt đèn đi ngủ luôn.

“...”

Cậu lại cấp tốc lột sạch quần áo, chạy vào phòng tắm, đổi sang áo ngủ.

“Như vậy hẳn là không vấn đề rồi?” Dilin soi gương, nỗ lực tìm kiếm sai lầm có thể phát sinh trên người mình, “Hay là, pha thêm một tách cà phê?”

(*) favorite drink của Hydeine

《Sàng sự bách vấn 》lại hiện ra trong đầu:

Không không không! Tuyệt đối không thể là cà phê. Đây là thời khắc chúng ta cần ý loạn tình mê, cà phê sẽ chỉ làm đầu của ngươi trở nên tỉnh táo, có thể là vết sẹo trên người, có thể là nếp nhăn nơi khóe mắt, nếu đều không có, ngươi cũng phải cẩn thận nó sẽ khiến người yêu của ngươi hướng sự chú ý vào số lượng sợi tóc. Cho nên, xài rượu vang đê, mùi vị ngòn ngọt, khiến cho nụ hôn của các ngươi cũng trở nên ngọt ngào. Tốt nhất còn có thể khiến cảm giác hơi ngây ngất, ngươi biết đấy, muốn làm gì thì làm là một cụm từ rất tuyệt vời.

Vừa mới kiểm tra một vòng phủ công tước xong, Bob đang chuẩn bị lên tầng chợt thấy Dilin mặc áo ngủ chạy đến, chớp mắt hưng phấn nhìn mình, “Có rượu vang không?”

Bob: “...” Có phải lúc trước ông làm sai rồi không? Nếu công tước biết... Ngô, vẫn là đừng cho ngài biết thì hơn.

“Có”. Ông nghe thấy mình trả lời như vậy.

Dilin một tay cầm chai rượu vang, một tay cầm hai chiếc ly, cứ lo lắng mà quẩn quanh mãi trước cửa phòng Hydeine.

Bob đứng ở lối rẽ cuối hành lang, tim cũng lắc lên lắc xuống theo tiếng bước chân hết đi lại về kia. Ông cũng không hiểu rốt cuộc mình mong Dilin đi vào hay là không đi vào, ông chỉ biết, đứng ở đây nghe tiếng bước chân thực sự rất tra tấn người.

Cửa đột nhiên động.

Dilin đứng trước cửa và Bob đứng ở lối rẽ đều chết sững.

Dilin thậm chí còn cảm thấy rượu vang đang bập bềnh trong chai.

Cửa mở ra một khe hở nhỏ.

Ánh đèn từ bên trong tràn ra ngoài, trải dài từ chân đến mặt cậu. Áng sáng màu cam chiếu vào mắt, khiến cậu phải híp mắt lại mới nhìn rõ khuôn mặt trước mắt.

Hydeine vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nước trượt theo đường cong tuyệt mỹ của mái tóc vàng nhỏ xuống.

Dilin hít vào một hơi thật sâu, đang muốn tìm cớ vào trong, Hydeine đã xoay người trở lại phòng, “Vào đi”

“...”

Sự việc diễn tiến có phần thuận lợi bất ngờ.

Dilin im lặng đi vào, đóng cửa, vừa vặn tránh được ánh mắt lo lắng ngóng về đây của Bob.

Gian phòng rất thơm. Hơi nóng do mới tắm xong ùa ra khỏi phòng tắm, tinh dầu thơm ngào ngạt ngập phòng.

Dilin thắc mắc nhìn về phía Hydeine.

Hydein thấy phản ứng của cậu qua gương, thản nhiên giải thích nói: “Không cẩn thận làm đổ”

“Nga”. Dilin cúi đầu nhìn chai rượu, cố lấy can đảm, nói, “Tôi muốn...”

“Giúp ta hong tóc”. Từ sau khi phát hiện ma pháp hệ thủy rất tiện hong tóc, Hydeine rất ít khi dùng loại kỹ thuật thô thiển là lấy lửa sấy tóc.

“Nga, được”. Dilin quên cả bỏ rượu xuống, cứ thế dùng ý nghĩ tách nguyên tố thủy ra khỏi mái tóc vàng.

Hydeine hài lòng nhìn mái tóc, xoay người nói: “Ngươi xuất hiện rất đúng lúc”

“... Tôi tới mời đạo sư uống rượu”. Dilin đặt rượu và ly lên bàn, trấn tĩnh lại rót đầy nửa chén.

Hydeine nhíu mày nói: “Rượu?”

Dilin nghe tim đập bùm bụp trong ngực. Cậu chưa từng thấy Hydeine uống rượu, chẳng nhẽ anh ta chưa bao giờ uống? “Là rượu vang rất nổi tiếng, tôi nghĩ đạo sư nhất định sẽ thích”

Hydeine liếc mắt nhìn qua chất lỏng màu mận chín kia, sau đó trong ánh nhìn chăm chú vừa khẩn trương vừa chờ mong của Dilin, chậm rãi cầm ly rượu lên, thoáng ngửi một chút, “Không phải rượu nho?”

Dilin cầm ly rượu uống một hớp cười nói: “Thật ngọt”

Hydeine vươn đầu lưỡi, nhấm nháp chút rượu, nâng mắt lên đã thấy Dilin đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt dục vọng xao gợn khiến hắn cảm thấy xa lạ. Hắn bình thản đặt ly xuống, “Còn có chuyện gì không?”
“Ách”. Tay Dilin vô thức nắm lấy đai áo ngủ, “Tôi muốn thảo luận với đạo sư chuyện công hội đạo tặc...” Cậu nói xong lập tức muốn cắn đứt lưỡi cho rồi, đúng là người ta đã tránh mình còn khơi ra.

Hydeine lại không tức giận như cậu tưởng, “Ta sẽ xử lý”

“Thực ra không nhất định phải là chuôi kiếm. Ách, cha tôi còn thích tranh nữa”. Dilin nói, “Ông ấy vẫn luôn rất thích tranh mẫu thân tôi”

Hydeine nói: “Ngươi mong ta mô phỏng tranh mẫu thân ngươi, hay là mong ta làm mẫu thân ngươi?”

“Đương nhiên không phải!” Dilin vội phủ nhận, lập tức ý thức được mình bị trêu chọc, mặt đỏ bừng, máu toàn thân sôi trào mãnh liệt khiến cậu sinh ra thứ ý nghĩ liều mình như chẳng có, “Kia, tôi chỉ muốn tiến thêm một bước xác nhận quan hệ tình nhân của chúng ta”

Hydeine nhướn mày.

“Anh không cảm thấy quan hệ của chúng ta vẫn cứ trì trệ không tiến sao?” Cậu liếm liếm môi. Nếu lúc này đứng trước mặt cậu không phải Hydeine, mà là bất cứ một thiếu nữ ngây thơ tuổi tác tương đương nào, có lẽ cậu sẽ không chịu áp lực lớn đến như vậy. Nhưng nếu đã lựa chọn, hơn nữa còn là hơn một lần kiên quyết lựa chọn, như vậy cậu chỉ có thể kiên trì tiếp tục đến cùng, “Tôi nghĩ, chúng ta cần đột phá quan hệ hiện nay một chút”

Hydeine duỗi tay nâng cằm cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cậu.

Động tác của hắn rất dịu dàng, dịu dàng đến đỗi khiến Dilin cảm thấy như có lông vũ lướt qua.

“Đây là nụ hôn lịch sự”. Hydeine hơi buông cậu ra, nhưng môi không rời quá xa.

Dilin nuốt nước miếng, lớn gan nhìn chăm chú vào đôi con ngươi màu lam gần ngay gang tấc kia.

“Tiếp theo là nụ hôn nồng nhiệt”. Hydeine nói xong, dùng đầu lưỡi dễ dàng nạy mở bờ môi và hàm răng cậu, bắt đầu ra sức cắn nuốt tất thảy của cậu.

Đầu Dilin hơi ngửa ra sau, bị bàn tay Hydeine ôm chặn lại, nghênh đón thế công càng thêm mạnh mẽ.

Triền miên điên cuồng khiến cậu mất dần ý thức, ngón tay thả lỏng, chiếc ly nháy mắt rơi xuống đất. Nhưng phản ứng ma pháp sư đã cứu mạng nó. Khoảnh khắc chiếc ly sắp hít đất, Dilin dùng nguyên tố phong cuốn nó lên bàn.

“Xem ra, tình nhân của ta còn chưa đủ tập trung”. Hydeine khẽ cười. Dilin chỉ cảm thấy cảnh vật nhoáng qua, thân thể đã ngã lên giường.

Hydeine không chờ cậu phản ứng, lập tức đè lên, tiếp tục cùng cậu môi lưỡi triền miên.

Âm thanh nước bọt quyện hòa dường như đánh thức dục vọng nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể.

Dilin không kiềm chế được ôm siết lấy thân thể bên trên.

Thời gian trôi qua đã không còn ý nghĩa.

Rất lâu, lại rất lâu sau.

Bờ môi đỏ ửng cuối cùng cũng rời nhau, Hydeine nhướn mày tà mị, “Như thế này có tính đột phá quan hệ?”

Dilin nhìn mái tóc rối loạn của hắn cùng đôi con ngươi màu lam rõ ràng chưa tan tình dục, đột nhiên ôm lấy tay hắn rồi dụng lực, xoay người đè lên người Hydeine, giọng nói thiếu niên trong trẻo thoáng chốc trở nên trầm trầm khàn khàn, “Còn chưa đủ”

Hydeine vẫn ung dung nhìn cậu.

Dilin cúi đầu, nhưng vị trí môi buông xuống không phải là môi, mà là cổ hắn, sau đó thuận thế kéo xuống.

Quần áo trên người Hydeine không phải đồ ngủ, cho nên tạo thành chướng ngại nhất định đối với cậu. Tuy nhiên đã tiến triển đến bước này, hơn nữa đối phương cũng không có ý phản đối rõ rệt, hoặc không làm hoặc đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp dùng tay cởi quần áo.

Mặc dù là ma pháp sư, nhưng thân thể Hydeine không gầy nhom như phần lớn các ma pháp sư, mà rất thon thả rắn chắc.

Dilin dùng đầu lưỡi phác họa từng đường nét cơ bắp thân thể.

Hydeine vịn vai cậu, để mặc cậu cắn tới cắn lui trên người mình.

Dilin một mặt nỗ lực một mặt ra sức hồi tưởng nội dung 《Sàng sự bách vấn 》. Hiện nay cậu muốn biết nhất chính là làm thế nào thuận lợi đột phá đến bước cuối cùng.

—— Cái gì là dục vọng? Chính là thứ sẽ khiến đại bộ phận người hóa thành dã thú. Đương nhiên, cũng có một bộ phận nhỏ người có thể dùng lý trí để kiềm chế, nhưng, phải nhớ, đối phương chỉ có thể dùng lý trí kiềm chế dục vọng của hắn, không thể dùng lý trí kiềm chế dục vọng của ngươi, cho nên, cuối cùng phải xem dục vọng của ngươi có thể chiến thắng lý trí của hắn hay không. Chân thành chúc ngươi may mắn.

Tay cậu đã lần tới quần hắn, liền lột bỏ chướng ngại vật kia.

Dilin hoàn toàn có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mặc dù tưởng tượng này đã diễn đi diễn lại vô số lần trong đầu cậu, nhưng chưa bao giờ chân thực như vậy.

Khi cậu thành công tiêu diệt tất thảy chướng ngại vật, hưng phấn gần như xịt khói não.

Tuy nhiên lý trí vẫn còn rớt lại trong đầu cậu.

Đúng thế, cậu còn cần vật dụng.

Lễ vật của ông chủ phòng đấu giá ngầm.

Dilin lấy chiếc lọ ra khỏi túi không gian, đang muốn mở nút, cái lọ trong tay đã bị một bàn tay khác đoạt mất. Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện đôi mắt lấp lánh ý cười của Hydeine, tim đập mạnh, lập tức thiên toàn địa chuyển, đến khi phản ứng, cậu đã lại bị đặt nằm dưới.

Hydeine mở lọ ra, đổ một chút ra tay, “Ngô. Đồ tốt”

Dilin căng thẳng, tứ chi đột nhiên giãy dụa, nhưng nguyên tố hỏa giống như xiềng xích chói trặt tứ chi cậu, khiến cậu không cách nào cựa quậy. Cậu ngưng mắt, nguyên tố thủy từ bốn phương tám hướng tập hợp lại.

Hydeine nhếch khóe môi cười.

Nguyên tố thủy vừa tập hợp lập tức bị chặn bên ngoài kết giới.

“Đạo... A”. Dilin nhíu mày.

Cảm giác mát lạnh đâm vào thân thể, khiến cậu thanh tỉnh hẳn.

Hydeine cúi đầu hôn môi cậu, “Thả lỏng”

Đôi mắt xanh thẳm tựa biển cả, mang theo ma lực trấn an con người.

Khi cơ thể Dilin hơi thả lỏng, đau đớn đột ngột lại khiến cậu căng cứng người.

“Sẽ chóng ổn thôi”. Hydeine áp sát bên tai cậu, nói khẽ khàng, “Đây là một loại hưởng thụ, hưởng thụ cực hạn. Cho nên, bất kể là ngươi thụ động hay chủ động, chỉ cần tin tưởng đối phương, để cảm giác của mình sa vào vô số tiếp xúc với đối phương”

Thật quen tai!

Dilin vừa kiềm chế, vừa hồi tưởng.

...

《Sàng sự bách vấn 》!

Sáng sớm.

Hydeine hôn Dilin đang mơ mơ màng màng, mỉm cười nói: “Ta nói rồi, ta không thích trên đời này có bất cứ chuyện gì ta không biết. Cho nên, sách trong thư viện cho dù ta chưa đọc hết, cũng từng lật qua”

Dilin nỗ lực mở mắt.

“Còn nữa, ngươi đến thư viện số 5 xem 《Sàng sự bách vấn 》, nhân viên quản lý sách đã nói với ta”. Hydeine mỉm cười nói, “Ta nói với bà ấy, lần sau có thể đề nghị ngươi cứ mượn về đọc”

“...”