Quang Minh Thánh Thổ

Chương 36: Một đòn của Kết Đan


“Quá yếu” Lâm Phong nhìn thấy bọn người Tinh Du ngay cả một chiêu của mình cũng không tiếp được, phủi tay nói ra.

Tinh Du nghe được Lâm Phong khinh thường, nhém chút phun ra một ngụm máu tươi, đại ca a, là ngươi quá mạnh có được hay không, Trúc Cơ trung kỳ đánh bại Trúc Cơ đỉnh phong dễ dàng.

Nhị Tinh Thiên Tài, một tồn tại mà bọn người Tinh Du chỉ có thể ngưỡng vọng!

Nguyệt Linh đang nằm đằng xa, nhìn thấy một lũ nhân loại truy sát nàng mấy ngày đã bị đánh bại, cổ thở dài một hơi, ít ra thì giờ phút này cô cũng giữ được tính mạng.

Lâm Phong đang bước đến trước mặt Tinh Du, định bắt lấy hắn. Không ngờ Tinh Du lấy ra một lá phù từ trong túi trữ vật rồi bóp nát.

Ầm!

Một quyền huyễn hóa ra từ lá phù, quyền này to đến gần mười trượng, trên đó có những tia hỏa diễm nhảy múa, khí tức bá đạo đánh thẳng tới Lâm Phong.

“Không ổn.”

Lâm Phong theo bản năng lùi lại, nhưng không ngờ quyền đó bắn đến tốc độ quá nhanh làm hắn không kịp tránh né. Tinh Du nhìn thấy vậy, trong lòng vui vẻ, đây là một lá Kết Đan phù, ẩn chứa trong nó là một đòn của Kết Đan sơ kỳ, Tinh Du tiêu hao rất nhiều linh thạch mới mua được một lá, dùng để bảo mệnh.

“Ngươi chết chắc! Nhị tinh thiên tài thì như thế nào?”

Tiểu Hắc đứng đằng xa, bằng khả năng cảm nhận nguy hiểm của Yêu Thú, nó phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, một bước bước ra, cuồng bạo kích hoạt! Một bước tiếp theo nó đã đứng chắn trước Lâm Phong.

“Thánh Viên Phụ Thể”

Một hư ảnh khổng lồ từ Tiểu Hắc hiển hóa, thân ảnh tỏa ra ánh sáng chiếu rọi vùng trời, cảm giác bá đạo mà thần thánh từ nó tỏa ra, thân ảnh kia đánh một quyền đỡ lấy Hỏa Quyền.

Ầm! Ầm!

Quyền phong va chạm thổi bay đất cát, những cái cây gần đó bị đánh bật gốc, ngay cả bọn người Tinh Du bị làn sóng này đánh hôn mê, vết thương càng thêm nặng.

Hư ảnh kia đỡ lấy một quyền rồi bị nát thành ngàn mảnh, lộ ra trong đó là Tiểu Hắc, một bàn tay của nó đã gãy xương, máu tươi từ trong miệng chảy ra ồ ạt. Tiểu Hắc không đứng vững, thân thể ngã xuống.

“Tiểu Hắc!”

Lâm Phong nhìn thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ lấy, hắn lấy một giọt sinh mệnh chi thủy bỏ vào miệng của Tiểu Hắc, vết thương hồi phục nhanh chóng. Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong mới thở dài một hơi.

Khi nãy Hỏa Quyền đánh tới, hắn cảm nhận được sức mạnh của Hỏa Quyền kia quá kinh khủng, vượt xa Không Yên thành chủ một mảng lớn, ngay cả Không Yên thành chủ cũng chưa chắc sống sót sau một đòn đó.

Lâm Phong đổ mồ hôi lạnh, không ngờ kẻ địch lại có vật bảo mệnh như vậy, đúng là không thể khinh thường bất cứ tu sĩ nào, nhất là bọn từ trong thế lực lớn đi ra.

Những con Hắc Viên quan sát đằng xa, nhìn thấy Tộc Trưởng của bọn nó bị đánh ngất, chạy đến đỡ Tiểu Hắc vào trong dưỡng thương.

Lâm Phong bắt lấy mười tên Đà La Môn, trong đó có bảy nam, ba nữ, giờ phút này họ đều đã bị đánh ngất, thân thể chảy ra đầy máu tươi.

Lâm Phong lại đến gần Nguyệt Linh, suy tư đánh giá cô, thôi được, bắt luôn con nhỏ này, Thất Vĩ Thiên Hồ gia nhập Giáo Đình sẽ làm cho thực lực Giáo Đình tăng một mảng lớn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Nguyệt Linh nhìn thấy Lâm Phong vừa nhìn mình vừa suy ngẫm, hai mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi, chẳng lẽ hắn bị mị lực của ta chinh phục? Không được, vừa thoát bầy sói lại vào hang hổ, trời ạ, sao cuộc đời của ta quá bi thảm đi?

“Cùng ta về nhà.”

Lâm Phong nói, hắn đã quyết định thì phải làm thật nhanh, phất lên linh lực cuốn lấy Nguyệt Linh, thân ảnh lăng không bay về Ngôi Làng.

“V-về nhà?”

Tâm của Nguyệt Linh loạn hết, trời ạ, vừa mới gặp hắn đã bắt ta về nhà, ta nhớ rằng chỉ có những yêu thú tới mùa sinh sản mới về chổ ở của mình đi? Chẳng lẽ hắn muốn sinh sản? Hắn sao có thể bá đạo đến vậy?

Dù sao đã đắc tội Đà La Môn, thì triệt để làm đi, chẳng lẽ mười người môn đồ mất tích thì có thể để Kết Đan cường giả đi ra tìm kiếm?
Cho dù Kết Đan tới đây thì thế nào, cũng sẽ bị đánh thành chó chết, dù sao trong Giáo Đình có một tồn tại khủng bố.

“Tham kiến Giáo Hoàng.”

Lâm Phong đi đến Thánh Đường, thả xuống bọn người, bây giờ thương thế của họ đã được Lâm Phong sơ cứu, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau Thánh Đường có nhiều phòng, hiện giờ Lâm Phong đang đứng trước một cái trong đó.

“Có chuyện gì?”

Thanh Vũ mở cửa, nhìn thấy Lâm Phong cùng một số người lạ mặt đang ở cùng nhau, hắn hỏi.

Lâm Phong kể ra hết mọi chuyện đã diễn ra, Thanh Vũ nghe đến Tiểu Hắc bị một lá phù đánh trọng thương, hắn tức giận cùng với hiếu kỳ. Thanh Vũ quất ra một cái tát vào Tinh Du, khi hắn làm xong hắn mới cảm thấy mình quá bạo lực đi? Lần sau để người khác làm vậy!

“Ngươi là Tinh Du?”

Tinh Du bị một cái tát quất đến, khuôn mặt đau đớn làm hắn tỉnh lại, một giọng nói vang lên vào tai hắn, theo bản năng hắn giật nảy cả mình lên, quan sát xung quanh, khi nhìn thấy Lâm Phong đứng ở một bên, hắn cảm nhận được cơ thể của mình đã đến cực hạn cho nên không dám động thủ.

Nhất là Tinh Du nhìn thấy Lâm Phong thái độ cung kính với một người thanh niên, mà giọng nói đó từ người thanh niên phát ra, hắn hơi hoảng loạn nhưng lập tức lấy lại tinh thần, bởi vì hắn nghĩ đến phía sau mình có chổ dựa.

đọc truyệnvới http://truy
encuatui.net/ “Ta chính là Tinh Du! Các ngươi thật to gan, dám bắt người của Đà La Môn.”

Tinh Du quát lên, trong mắt hắn Đà La Môn đã là tồn tại mạnh mẽ không thể bị nhục!

Thanh Vũ nhìn thấy hắn như vậy, nhíu mày nói ra: “Lá phù mà ngươi sử dụng là thứ gì?”

Tinh Du ngẩn ngơ, tại sao hắn không để ý đến Đà La Môn mà hỏi tiếp? Chắc có lẽ tên thanh niên này không biết Đà La Môn mạnh mẽ đến cỡ nào, ta phải nói cho hắn mới được. Trong lòng nói một câu, Tinh Du khinh thường nói ra: “Đó là do Kết Đan cường giả của Đà La Môn luyện chế, Nhị Tinh Phù Sư, chỉ có môn phái mạnh mẽ như Đà La Môn mới có cường giả như vậy.”

Nghe được Tinh Du nói, Thanh Vụ hơi trầm tư, trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ mình có nên tạo một Phù Đường không? Tác dụng của nó khá mạnh mẽ, ngươi hãy thử nghĩ một tên Trúc Cơ kỳ lấy ra một chồng Nguyên Anh phù đuổi giết một lũ Nguyên Anh, cảm thấy thật là bá khí a!

Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng, cho dù tài sản tích lũy cả đời của Trúc Cơ kỳ cũng đừng mơ mua được một tấm Nguyên Anh phù!

Nhìn thấy tên thanh niên kia trầm tư, Tinh Du nghĩ rằng hắn đang sợ Đà La Môn, hắn đang định quát lên, nhưng nghĩ lại tính mạng của mình đang nằm trong tay đối phương, cho nên hắn cười nói ra: “Biết sợ rồi sao? Được rồi, ta không trách tội các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra tất cả tài sản thì ta sẽ cầu tình cho.”

Theo Tinh Du nghĩ, mình cầu tình cho người khác đã là đại ân, hắn phất tay lên, làm ra một bộ dáng cao thâm mạt trắc, chờ đợi đối phương quỳ liếm mình, nhưng đáp lại hắn là một cái tát của Lâm Phong.

“Ồn ào!” Lâm Phong phủi tay như đuổi một con ruồi.

“Con em ngươi!” Tinh Du mắng to, tại sao ngươi lại đánh ta a, không phải tên thiếu niên ngươi cung kính đang trầm tư tìm cách cầu tình ta sao?

Lúc này, Thanh Phong mới đi đến trước mặt Nguyệt Linh, khuôn mặt trắng noãn, làn da mềm mại, nhất là đôi mắt u oán đang nhìn Lâm Phong, Thanh Vũ cảm thấy thằng Lâm Phong này đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, cho nên liếc Lâm Phong một cái.

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này, trong lòng hô to, ta vô tội a!

“Ngươi tên là gì?” Thanh Vũ hỏi.

“Ta tên là Nguyệt Linh.” Nguyệt Linh chần chờ một chút rồi trả lời.

“Nhà của người ở đâu, cha mẹ của ngươi là ai?” Thanh Vũ dồn dập hỏi.

Lâm Phong nhém chút xỉu đi, đại ca, ngươi đang hỏi vợ cho ai đấy?

Nguyệt Linh trả lời: “Ta không có nhà, không có cha mẹ, chỉ là một con yêu thú may mắn ăn nhầm một cây dược thảo cho nên mới ở cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ này hóa thành hình người.”

Thanh Vũ nghe vậy, gật đầu, đúng là may mắn, cây dược thảo mà Nguyệt Linh nói có thể là Hóa Hình Thảo, nó không phải dược thảo quý giá gì, nhưng nó rất là hiếm thấy, nhìn thấy bảy cái đuôi của Nguyệt Linh, Thanh Vũ kiểm tra thông tin của Hệ Thống, tiêu hao một ngàn điểm tín ngưỡng để có thông tin về chủng tộc này.