Qủy Hoàng chu du vạn giới

Chương 1: Cuộc giao dịch


"Đây... là đâu...a..mẹ kiếp đau chết ta rồi..".Minh An xuất hiện trong kiến trúc như một cái tháp thường thấy ở các ngôi chùa nhưng rất rộng ít nhất phải tới 1000m². Xung quanh không có bất cứ vật gì ngoài hai vòng xoáy như cánh cổng trước và sau hắn, phiá trên khắc đầy những hoa văn huyền ảo đỏ tươi như kiểu chúng đc khắc từ máu vậy. Điều này làm thấy sợ nơi này nhưng chỉ chóc lác tâm trạng sợ hãi hoàn toàn bị thay thế bởi sự hận thù. Đôi mắt đỏ bừng đầy sự tàn bạo khát máu hiện rõ trên từng đường máu trong đôi mắt ấy.

"MẸ KIẾP HOÀNG HUY, TỐ NHƯ...MỐI THÙ NÀY TAO NHỚ KĨ..BỌN CHÓ CHẾT.!!!".Không gian bị phá tan bởi tiếng thét đầy sợ thù hận như tiếng gào thét của con quái thú muốn thôn phệ con mồi trước mắt của mình. Hoàng Huy là thằng bạn thân thời cấp 3 và đại học của hắn, ngay cả khi nghiên cứu cũng chung một nhóm, phải nói là đôi bạn cùng tiến mới chuẩn. Còn về Tố Như, nàng là người hắn yêu 3 năm và cũng là mối tình đầu của hắn. Có thể nói hắn là kẻ bán mạng vì tình bởi hắn là kẻ mồ côi nên một nữa gia sản đều phục vụ cho nàng ta. Nhưng Minh An lại không ngờ tới tình vì tiền mà phản bội, bạn vì danh tiếng vì thành tựu lại trở mặt đâm sau lưng hắn. Hắn nhớ in hình ảnh ấy, hình ảnh đôi cẩu nam nữ ôn nhau cười hả hê trước sự hấp hối của hắn trong mắt chỉ có sự chế nhạo giểu cợt.

"Gào thét đủ chưa ". Giọng nói từ phiá sau truyền đến là hắn hết hồn. Xuất hiện trước hắn là một ốm yếu lão già mù nhưng hắn cảm nhận đc từ cơ thể ốm yếu đó lại toả ra một khí thế yếu ớt nhưng khiến bất cứ ai củng phải qùy xuống mà rung rẩy.

" Tiền bối,tiểu bối kính chào". Minh An đứng thẳng cuối người một góc 90° để tỏ lòng kính trọng, hắn biết đây là chủ nhân nơi này. Hắn không dám bất kính dù sao cũng là người cứu mình một mạng. Lão già không đáp lời Minh An mà chỉ đứng như kho tượng khiến hắn chả giám ngẩn đầu.

"Tiểu bối tên Minh An cảm ơn tiền bối đã cứu mạng".

" Ai nói với tên tiểu tử ngươi là ta cứu mạng ngươi". Ông lão lạnh nhạt nói

"Tiền bối nói gì tiểu bối không hiểu". Minh An như bước vào sương mù, chả phải lão cứu mình sao, mà khoang dưới chân mình sao không có bóng, mình...đã CHẾT!!!.

" Phải nhưng cũng không phải ". Giọng lão vẫn lạnh nhạt, nghe xong Minh An chỉ biết mặt ngu mà nhìn.

" Theo ta". Lão dẫn hắn vào cánh cổng trước mắt, bước vào cánh cổng như bước vào thế giới khác. Khu cảnh thay đổi, hành lang rộng dài thẳng đến cánh cổng kế tiếp. Hai bên là những phòng giam giam giử rất nhiều chủng tộc khác nhau. Có xích nhân 4 tay, bọ ngựa to hơn người,
Cự nhân thạch,....cả trăm phòng giam như thế nhưng hơn nửa là xương hoặc tro bụi.Qua cổng thứ 2 vẫn khung cảnh nhà tù ngục giam nhưng phòng lại giảm còn 50. Cổng thứ 3 giảm còn 20 đặc biệt có phòng giam cả vũ khí còn có áo giáp nữa chứ. Cổng thứ 4 còn 10 phòng giam, nơi này chắc hẳn là những kẻ mạnh nhất, không cần biết còn lại là ai mà chỉ nhìn thấy thiên sứ 8 cánh bên trong thôi là hiểu cở nào rồi. Qua cổng thứ 5 khung cảnh hoàn toàn thay đổi, nơi này rất giống chính điện trong vương triều xưa chỉ khác là nơi vua ngồi không phải là ngai vàng mà phải gọi là ngai đen mới hợp. Chiếc ngai làm từ loại đá nào đó đen tuyền âm u không chút tạp nham nào. Lão bước lên những bậc thang,ngồi vào cái ghế chống tay nhìn hắn .

"Ngươi chết vì hồn ngươi đã lìa khỏi xác nhưng ngươi chưa chết vì linh hồn ngươi chưa hoàn toàn tách rời xác, ngươi hiểu chưa". Mặt Minh An vẫn ngu chả hiểu lão nói cái gì. Không gian rơi vào tĩnh lặng....
" Ta muốn cùng ngươi một cuộc giao dịch... Ta muốn trái tim và đôi mắt của ngươi đổi lại ta cho ngươi sức mạnh nắm giử tính mạng chính mình...ngươi thấy như thế nào". Giọng nói vang vọng trong không gian yên lặng này.

"Ta đồng ý". Minh An biết hắn cần sức mạnh để quay lại trả thù.

" Vậy thì đi thôi". Lão mĩm cường phất tay, một vòng xoáy phía sau nuốt chửng Minh An rồi biến mất. Nơi đây chỉ còn một lão già đang ngơ ngát nhìn vào chiếc nhẫn cũ kĩ trên tay mình.

"Ngài thật sự muốn làm như vậy sao....vẫn có cơ hội đột phá mà....". Cái của lão đột nhiên tách ra hình thành dáng người đứng phía sau lão cung kính nói.

" Haizzz.... Ảnh à, ngươi thật sự không hiểu ta sao....hàng vạn năm trôi nổi giữa tinh không này...theo đuổi sự đột phá ấy ta dường như mất tất cả ... bằng hữu, thuộc hạ..ngay cả nàng... người ta yêu nhất cũng đã rời xa ta...ngươi không thấy sao hả". Giọng lão chán chường mệt mỏi.

"Hahaha....Qủy Đế thì sao... đột phá Qủy Hoàng thì sao?!!... Haha....cuối cùng cũng không thể sống lại nàng...vậy ngươi nói ta còn cần cái cơ hội đó sao, hả?!!...trả lời ta xem Ảnh ?!!!". Lão già dường như đã điên dại, gào thét mang trong ấy đầy sự phẫn nộ hối hận lẫn cả xót xa. Ảnh đứng đó không nói chỉ lắng nghe sự gào thét đó như một hình phạt dành cho chính nó.

" Ảnh giúp ta bàn giao cho hắn....".

"Vâng...còn ngài thì sao".

" Ta sao...ta muốn về nơi đó....ta muốn gặp lại nàng...ở bên nàng...sống những ngày còn lại...". Không gian chìm vào tĩnh lặng.
____________________
Đăng bởi: