Phế Vật Tiểu Thư: Sủng Phi Thiên Hạ

Chương 3: Thanh lâu


Sáng hôm sau, nàng mặc một bộ của nam nhân, hóa trang của nàng không ai phát hiện ra. Khuôn mặt mỹ miều ngang sắc ai đó. Các cô nương đi qua cũng ghen tị Tiểu Ngoa, làm cho Tiểu Ngoa giật mình. Trông hai người nam sắc, nữ đáng yêu, như đại ca với muội muội.

- Nguyệt tỉ, chúng ta ra ngoài có việc gì vậy ạ?_ Cô ngẫu nhiên hỏi.

- Tỉ muốn ra ngoài hóng gió mát tí thôi._ Thực ra là nàng muốn đi xem có gì hay, hiểu biết thêm thế giới này. Thật sự thì cũng không cần đến cái ký ức đau đầu đó kia.

- Sao tỉ không đi bằng xe ngựa ý?_ Cô đang rất tò mò.

- Thôi muội đừng hỏi nữa._ Nàng thấy hơi phiền.

- Vâng ạ!

- À đúng rồi, muội học tới đâu rồi?_ Bất ngờ hỏi chuyển sang chủ đề khác.

- Dạ thì em học được một nửa quyển đầu tiên rồi._ Không ngờ tới cô lại có thể học nhanh như vậy.

- Vậy còn cải tạo đến đâu rồi?_ Nàng đang có tâm trạng nên hỏi rất nhiều.

. . . . .

Nàng đi được một vòng quanh trung tâm kinh thành rồi vào một khách quán ngồi nghỉ. Nhưng không hiểu sao nàng lại vào trong thanh lâu. Nàng lên tầng cao nhất, dù sao đây cũng là thanh lâu lớn trong kinh thành, trong Tam Quốc thì chỉ xếp thứ hai nên nàng chọn tầng 5.

Thanh lâu này thì mỹ nhân hạng xoàng đang ở dưới đón tiếp các khách. Tất cả mỹ nhân thì ở dưới hết rồi. Còn trên này thì ở đây là nơi đặc biệt có giá rất cao nên mỹ nữ rất đẹp, đẹp nhất trong cái thanh lâu này. Nhưng tầng này thì cũng có một đống mỹ nam nhưng không bằng huynh đệ nàng được.

- Con bé đáng ghét đang ngồi với công tử đẹp đến hiếm kia.
Con đấy thiệt sướng mà.

- Thằng oắt kia đang ngồi với bé dễ thương kia đẹp thì cũng công nhận nhưng sao lại ngồi với bé kia cơ chứ.

- - Sao đó không phải là mình nhỉ._ Hai cái thể loại phái mạnh phái yếu kia ngầm ra câu đồng lòng kia.

- Nguyệt tỉ, có hai loại ánh mắt đáng sợ và nổi da gà kia đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy._ Cô run run bẽn lẽn nói.

- Thôi kệ bọn họ, để chị xử lí nha._ Nàng không chần chừ nói mà ra khỏi bàn tiến tới bọn nữ nhân kia.

- Ta sẽ giết chết các cô nếu còn nhìn nữa._ Bọn mỹ nữ đang sung sướng vì 'chàng' đang tiến gần rồi lại run sợ vì câu nói lãnh lẽo hơn mùa đông lạnh nhất. Trên tay nàng là những cây châm sắc nhọn, chưa gì đã phải dùng đến cái con người này rồi.
Còn bọn mỹ nam kia khi nghe thấy đã thấy run sợ rồi. Dù sao thì trong đấy cũng có cao thủ võ lâm rồi, nên ra thách thức với nàng, nhưng đã lầm, đụng phải tổ kiến lửa rồi:

- Có bản lĩnh thì đấu với tất cả chúng ta, những cao thủ võ lâm đại đường cũng có vài người đây._ Một tên điên đứng dậy nói làm cho các mỹ nam giật mình. Dù sao đây cũng là tầng có phòng rộng hơn mấy thước nên đấu luôn được.

- Đây là ỷ mạnh hiếp yếu rồi, không lẽ mấy tên các ngươi sợ chết vậy sao? Vậy thì xin thỉnh giáo, nhẹ tay rồi._ Nàng nhìn mấy tên võ lâm đại đường bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, nhếch mép cười. Võ công nội công nàng đều tốt, chỉ ngang bằng người nào đó.

Sau câu nói ấy, bọn ngồi kia giận dữ xông vào chiến. Vây quanh nàng, chĩa kiếm vào nàng. Nhưng cũng có mấy người run lẩy bẩy.

- Nhường ngươi ba chiêu._ Tên điên đó lại tự đắc, nghĩ rằng tầm này người có thể đánh được 'chàng'.

- Được thôi, một chiêu thôi cũng được chứ nhỉ.

Bọn người kia giật mình:

- Cũng được thôi.

Sau câu nói ấy, nàng không cần dùng kiếm, tay xuất hiện những cây kim độc. Đây là cây kim tìm mồi, độc rất cao, nhưng đối với nàng thì không. Độc này chỉ cần chạm phát vào người,.....chết ngay đến sủi bọt. Đối với nàng thì không bị làm sao, cây kim châm này do ai làm ra sẽ không sao. Không ai biết làm cây kim này đâu, kể cả thời hiện đại nữa, vì đây do nàng tự chế.

Sau khi hai tay phi ra những cây kim châm ấy, dù có trốn chạy đằng trời nào cũng sẽ chết thôi. Mỗi tên mồm sủi bọt rất ghê, trừ tên điên kia. Tên kia thì phải dùng ba cây tê tê, rồi cho từ từ hưởng thụ tê tê tới chết thì thôi. Dù sao nó cũng tới một canh giờ thôi nhưng cũng đau đớn lắm đấy.

Bọn hầu hạ nơi này lôi mấy tên này ra ném vào nơi để rác. Còn mấy mỹ nam, nữ kia thì run sợ nhìn nàng. Còn Tiểu Ngoa thì thầm phục chị mình, thiệt là 'nam nhân đại trượng phu' mà.

- Tỉ... Ca ca thiệt giỏi mà, phải cho muội đánh cùng với chứ._ Cô không quen với cách gọi này cho lắm nhưng dù sao cũng đang cải trang mà.

- Muội còn đang học, nhưng biết thế huynh cho muội thử sức chứ nhỉ?!!! Hì hì, xin lỗi nha!_ Nàng cười đùa với cô làm mọi người trong phòng đều cảm thấy đáng sợ mà.
Bọn họ động vào tổ kiến lửa thật rồi.

Cũng may là chuyện này sẽ không lan ra ngoài nên không lo lắng cho lắm. Vì nàng đã làm cho bọn họ quên sạch hết những gì xảy ra rồi mà.

. . . . .

~_~_~_ To be continue _~_~_~
Chương 3: End


Đăng bởi: