Phế Vật Tiểu Thư: Sủng Phi Thiên Hạ

Chương 5: Vào cung


Nàng chỉ vào cung một chuyến mà như địa ngục vậy. . . . .

Bước vào cung thì cung nữ từ đâu xuất hiện, binh lính thì bảo vệ nàng. Một hàng cung nữ và binh lính từ ngoài cửa cung vào tới sâu bên trong. Vào tới bên trong thì đệ đệ ra ôm nàng, quấn quýt không có ý định thả nàng ra. Trông cậu nhóc 16 tuổi này mà cao hơn nàng ghê dữ. Nàng năm nay 18 cách đệ đệ có 2 tuổi thôi mà. Ca ca thì cao hơn nữa, may mà cha cao hơn nàng có mỗi tí. Nhà toàn người cao lớn, mà nàng 1m75 rồi mà. Thật không thể tin nổi.

- Nguyệt tỉ tỉ, nhớ tỉ quá à~!!!_ Tiểu Đạt chu môi lên mà đáng yêu quá. Chiều cao nàng khiêm tốn nên nhìn như phu thê vậy.

- Đúng đấy muội à, ca cũng nhớ muội lắm chứ bộ._ Minh huynh sao trẻ con vậy nè. Lúc đầu nhìn ca "thư sinh mặt điềm tĩnh" mà đã thành Tiểu Đạt rồi. Đúng là hai anh em mà.

- Con gái à, ta cũng nhớ con lắm đó, hu hu!!!_ Cha nàng cũng chạy ra ôm nàng. Bản tính di truyền đây mà. Mặt còn nghiêm túc mà thành người khác rồi.

Ba con người to lớn này ôm nàng đến nghẹt thở. May mà còn tự ý thức được mà cố gắng rời người khỏi nàng. May là nàng đại công nội lực nên không ảnh hưởng. Thật là không thể tin nổi mà.

- Con gái, ngủ lâu như vậy làm ta sợ lắm đó, trông con suy yếu gầy hẳn đi rồi này._ Gia Gia mếu máo. Người cha của cái thân thể này thật là vui tính mà.

- Ca cũng thương muội lắm, sao muội lại ngủ tận một tuần vậy?!!!_ Đại huynh quay lại dáng vẻ ban đầu. Cái con người này đa nhân cách hay sao vậy.

- Tỉ à, đệ sợ tỉ ngủ lâu như vậy lắm nên đừng thế nha?!!!_ Tam đệ còn đang khóc làm ầm lên.

. . . . .

Sau một hồi tra hỏi, nàng khô hết nước bọt. Tất cả đều đã vào trạng thái đầu, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra nên đành phải dùng tới kĩ năng cơ bản này thôi: Thuật Xuyên Tâm. Hóa ra là việc trọng đại, nàng không có hứng thú nhưng lại là chiến tranh xung đột với nước Dương Hàn lừng vĩ hùng danh. Nàng căn bản kệ đời nhưng với nước mạnh như vậy cảm thấy thú vị, nhếch mép cười nhẹ nhàng.

- Nếu là cử người cầm quân đi đánh quân nước Dương Hàn thì con biết đấy._ Nàng chợt nói, làm cho cả ba người giật mình.

- Sao con lại... Sao con lại biết chuyện này?!!!_ Gia Gia lắp bắp hỏi, giật mình.

- Con nghĩ vậy._ Nàng không muốn nói gì hơn, mặt đang lạnh dần lạnh dần.

- Vậy là người nào, người nào đủ can đảm đến thế?_ Minh huynh và Tiểu Đạt đồng thanh nói cùng lúc không hề suy nghĩ.

- Muội!!!_ Mặt nàng lại biến hóa. Vẻ mặt lười biếng thản nhiên nói ra không chần chừ.

. . . . .

Cả không gian im lặng sau lời nói được phun ra từ nàng. Vẻ mặt trầm ngầm của ba người đàn ông đang từ từ xuất hiện.

"Hình như có mỗi An Bạch Nguyệt trong này thôi chứ còn có ai?!!!"_ Dòng suy nghĩ không đợi mà xuất hiện cùng lúc. Cả ba người đều võ nội giỏi, dù kém hơn nàng nhưng đủ nhanh mà lục khắp trong không gian này.
- Là An Bạch Nguyệt muội!!!_ Nàng vẫn lười biếng nói ra lần hai. Trông mà cảm thấy chính mình quyền cao chức trọng quá.

- Sao lại là muội?!!!

- Sao lại là tỉ?!!!

- Sao lại là con?!!!

Ba câu nói được phun ra từ ba cái miệng của ba con người trong cái không gian này.

- Nếu không tin có thể tỉ thí. _ Nàng đệ nhất thiên hạ thì không thể thua ai.

- Ta phải kiểm tra kĩ năng của muội nhỉ?!!!_ Ca thở dài.

- Ca đừng nương tay, muội có thể đánh huynh trọng thương mà mất mạng. Muội sẽ cố gắng nương tay._ Nàng gượng cười, nương tay đối với nàng có hơi khó khăn vì nàng quen tốc chiến tốc thắng.

. . . . .

Cả không gian im lặng và gió thổi qua nhè nhẹ qua kẽ lá làm ồn. Im lặng đang dần bao trùm lâu hơn, nàng ho nhẹ.

- Khụ, nhưng muội quên mang đồ rồi, đấu tay không thôi vậy!!!_ Nàng vừa sực nhớ ra, thở dài...

- Được rồi, ca chấp nhận!!!_ Ca cười khổ, ai ngờ con bé lại như vậy.

Nàng đứng im đợi ca xông tới, như thế này sẽ có lợi hơn. Ca cũng biết vậy nhưng lại phải xem kĩ năng của nàng nên đành xông trước. Ca đánh một, nàng đánh mười, rất nhẹ nhàng nhưng phải cố gắng nương tay nên làm thương ca nhưng không tới mức trọng thương. Ca đánh cố gắng, thân là cao thủ đứng thứ năm đã là vô cùng cao trên đại lục này mà lại bị thương thì cũng không ngờ. Ca giật mình hốt hoảng, chạy khỏi nhưng nàng chạy còn nhanh hơn gấp mấy lần. Nàng chạy, đuổi - không ai hơn, người bằng chắc chỉ có hắn.

- Thôi được rồi mà, ca bị thương rồi đây, sắp thành trọng thương đến nơi rồi!!!_ Ca vội vàng nói chứ không thành trọng thương mất.

- Vâng, muội sẽ thôi._ Nàng mặt lạnh dần xen lẫn với cái sự lười biếng, không hề tốn tí sức nào. Còn hai người kia thì giật mình, họ cũng chả ngờ tới đăng nàng lại học võ công đâu ra.

- Bây giờ cho con làm người cầm quân được chưa ạ?_ Nàng bây giờ đã thật sự vừa lạnh còn lười.

. . . . .

~_~_~_ To be continue _~_~_~
Chương 5: End


Đăng bởi: