Phế Vật Tiểu Thư: Sủng Phi Thiên Hạ

Chương 12: Câu chuyện bắt đầu


Cũng may là nàng đã biết trước rằng sẽ hết sạch mà không cần dùng thuật tương lai làm gì nên đã chuẩn bị được suất ăn cho mình riêng đề phòng rồi. Nàng đi vào bếp lấy suất của mình mang ra ăn sau khi dọn, còn lại là do ba đứa chúng nó ăn nên nàng đã giao lại trách nhiệm của mình,để cho chúng nó rửa.

#Ăn được làm được#

Ăn xong nàng lại ném cho tụi nhỏ rửa luôn sau khi chúng nó mệt mỏi vừa rửa xong đống đồ chất như núi kia. Nàng vào phòng ngồi làm những thứ đồ không có ở thể giới này. Đây lại là thế giới cổ đại không có lịch sử trên thế giới hiện đại. Các phân thân của nàng làm, còn người chính gốc chính hiệu kia đi ngủ một giấc từ lâu.

"- Thiệt không còn gì để nói hay bàn cãi gì nữa mà! Haiz..... _Tất cả lắc đầu thở dài với nàng.

Nàng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại mơ thấy An Bạch Nguyệt lần nữa. Nàng ngồi xuống trong bóng tối bao phủ xung quanh. Nàng với Nguyệt ngồi đồi diện nhau, nhan sắc không khác nhau là mấy. Hai người nhìn nhau trầm ngâm im lặng, nàng mặt lạnh vào buổi đêm vì bây giờ rất tối. Mặt Nguyệt thì tỉnh, bình thường như với mọi ngày lúc trước, xen lẫn vài nét căm thù căm hận thù.

- Sao ngươi lại có thể triệu hồi linh hồn ta về đây? _Nàng vẫn vô cùng thắc mắc, chỉ có nàng mới có thể triệu hồi nó về. Nàng là người đã được sư phụ mình dạy cho, chỉ có hai người biết.

- Ta là con lai giữa thần tiên và ma quỷ, nhưng lại có cha mẹ là con người. Ta là con nuôi, từ lúc mới sinh ra, không ai biết được thân phận của ta. Mặc dù có sức mạnh với thiên phú ngang ngươi trong tay nhưng bị phong ấn bởi mẹ ta. Bà ấy có thể nhận ra nguồn sức mạnh nhưng không biết rõ nguồn gốc của nó. _ An Bạch Nguyệt nhắc đến mẹ làm cho khuôn mặt buồn rầu.

- Bà ấy bảo vệ ta nhưng ta biết rằng, bà ấy không sống được qua 30 tuổi vì nửa kiếp này dùng để bảo vệ ta. Vốn dĩ bà ấy muốn uống thuốc độc của "em gái" ta để có thể ra đi không ai thắc mắc gì. Ta từ đó mà mọi người xa lánh ta, vốn dĩ vì bị phong ấn mà câm, không thể nói được nữa. Từ đó, ta sống đến nay, nhưng đã trót yêu người không nên yêu. _ Khuôn mặt bây giờ đang vô cùng tức giận.

- Ngươi biết là ai rồi đấy, hắn như vậy lại yêu người giết mẹ ruột của mình. Ngày trước ta yêu hắn, hắn biết, hắn biết hết, nhưng hắn hồi đó vô cùng yêu thương cả hai chúng ta. Nay, hắn biết ta mất mẹ rồi, mồ côi mẹ hắn không coi ta là gì nữa. Hắn vậy mà thay đổi, hắn yêu "em gái" ta, bỏ rơi ta. Còn "em gái", à không, Ả TA đã hành hạ ta, đánh ta, lấy cớ mà để cho hắn ghét bỏ ta. _ Nàng vừa khóc, vừa căm hận nói.

- Sau khi hai người họ thành thân, ta chỉ biết đứng ngoài và mỉm cười chúc phúc cho hai người họ. Còn hai người họ lại nhếch mép cười khinh bỉ ta, nói xấu ta với mọi người xung quanh ngay hôm ấy, tất cả đều là giả dối. Rồi ta chạy vào phòng khóc, khóc đến ngất lịm đi. _ Từ từ Nguyệt giãn cơ mặt ra.

- Rồi rồi, ta biết hết mà! Vào vấn đề chính! _ Nàng vội vàng.
- Được rồi, ta trải kiếp thần tiên, kiếp của ác quỷ. Trong ta vẫn còn kiến thức của hai thế giới đó. Và ta đang trải kiếp ác quỷ trước, biết cách để gọi linh hồn ngươi về. Lúc đó ta khi bị ngất sẽ có sức mạnh thiên phú đó trở lại, ngươi cũng khóc và ngất lịm đi, ta đi tìm người giúp mình vì không muốn đối mặt nữa, qua 18 tuổi là ta lại phải đi tới kiếp thần tiên. Ta sẽ trải kiếp thần tiên hết thôi. Ta và người một trời một vực như hai thế giới đó vậy.
- Ta và ngươi, giống nhau, mặc dù thế giới khác nhau. Hai con người chúng ta, nhân duyên mà gặp phải nhau. Còn về ngươi, ngươi kể về chuyện của ngươi đi. Ta không có như ngươi, ngươi là con của thiên thần và ma quỷ thế giới đó, nhưng lại sống không có ba mẹ. Ta không có nhiều sức mạnh như ngươi, vì ta vốn dĩ là người mượn linh hồn.

- Chuyện của ta, cũng rất giống như ngươi. Người ấy muốn ta rời khỏi nơi kinh hoàng ấy nhưng lại ở đâu, ta cũng không biết. Ta không còn có người thân nào cả ở thế giới đó. Vậy là khi ta ra khỏi được nơi ấy, nhưng ta đã tìm người ấy lâu lắm rồi, nên ta không có hi vọng gì nữa. Chỉ biết khóc, khóc mãi thôi. Ta đã làm được tất cả, không việc gì chưa làm nữa hay trải qua.

-- Chúng ta, người của thần tiên, ma quỷ và con người, người của thiên thần, ác quỷ và con người. Chúng ta, người của hai thế giới, gặp nhau. DUNG HÒA HAI PHẬN. DUNG HÒA LINH HỒN. DUNG HÒA CON NGƯỜI. DUNG HÒA THỂ XÁC. DUNG HÒA HAI THẾ GIỚI. PHẬN LÀM THẦN, QUỶ, NGƯỜI. _ Hai người hô to.

. . . . .

Nàng tỉnh dậy, thấy ba đứa đang nhìn mình chằm chằm. Nàng thấy kì lạ, liền hỏi:

- Sao vậy?

- Vừa nãy tụi em thấy tỉ đang lơ lửng...

. . . . .

~_~_~_ To be continue _~_~_~
Chương 12: End



Đăng bởi: