Phùng Kiếp

Chương 9: người đồng hành mới


Mặt trời vừa nhô lên, sương đêm còn chưa kịp tan hết, tạo cảnh sắc mờ mờ ảo ảo. Những tia nắng yếu ớt đầu tiên xuyên qua các kẽ lá, chiếu sáng căn phòng tối tăm, lạnh lẽo kia. Nàng mơ hồ tỉnh giấc. Vương gia nhà nàng lại đi tập huấn cho mấy người lính rồi, không có tướng quân như chàng thì sơn hà cũng loạn mất thôi. Nói đến đây Lâm Kiều Vi mới nhận ra, Vương Tam Kha đây chức vụ cũng quan trọng nhỉ!


Nàng khẽ cười, đầu nẩy ra ý kiến hay, choàng áo khoác lên đường. Nàng muốn đi tìm nguyên liệu tự tay nấu cơm cho chàng một bữa. Lâm Kiều Vi đi một mình, tản bộ quanh chân núi tìm nguyên liệu bỗng nhìn thấy thứ gì đó xa xa. Tính tò mò không cho phép nàng bỏ đi mà lại gần quan sát. Là một con hồ ly nhỏ tuyệt sắc, có vẻ như nó đang bị mắc bẫy trên cây, chân nó còn vương máu. Tiếng chân đang tới gần. Lâm Kiều Vi vội tháo bẫy, rồi chuồn vội vào hang động gần đó.


Hồ ly ban đầu còn lẩn tránh nàng nhưng sau đó dần ngoan ngoãn ngồi im cho nàng sơ cứu. Xong xuôi mọi việc, Vương phu nhân rời đi, để lại hồ ly nhỏ ở lại. Hồ ly cảm động, biến thành một tiểu cô nương, chạy về phía ân nhân, quỳ xuống, nói:" Ân nhân, cảm ơn ngài đã cứu ta một mạng, mong ngài thu nhận ta làm đệ tử, ta nguyện quyết trung thành, không phụ lòng ngài!"


Nàng ngơ ngác, miệng há hốc, hết chớp chớp mắt đến véo má để xác định thực hư. Nà ní!! Đây là thật hả?!


"Con bé này là ai?"
Vương Tam Kha nhìn nàng, Lâm Kiều Vi chưa kịp trả lời, tiểu Hồ Ly đã thay lời:" Ta là Hồ Ly, Sinh sống tại Thư Li đã lâu nhưng Thư Li - nhà của bọn ta đã bị loài người các ngươi tàn phá, tộc hồ ly bị bắn giết, gia đình ta vì bảo vệ ta mà cũng bị hãm hại, may thay cô nương tốt bụng này ra tay cứu giúp ta, nếu không giờ ta cũng chẳng còn được ở đây nữa. Nên giờ ta theo ân nhân của ta về nhà thôi~ cơm đâu?? Ta đói quá~"


Vương gia đầu nổi gân đỏ, quàng tay qua eo nàng, kéo lại, đáp lời:" Ngươi đang cản trở vợ chồng bọn ta ăn cơm đó"

Lâm Kiều Vi cấu mạnh vào cái tay đang đặt không đúng chỗ:" Biến thái!"
Đăng bởi: