Phùng Kiếp

Chương: Quá khứ (1)


Hai vị thần uy lực trên cao vui vẻ đón nhận một quý tử hết sức đáng yêu! Đặt tên Vương Tam Kha. Thằng bé từ nhỏ đã lanh lợi, hoạt bát, ai ai cũng yêu quý cậu bé! Ba mẹ Vương Tam Kha thân quen với một gia đình thần, lúc ấy anh mới 9 tuổi, ba mẹ anh đi vắng, nói là đi đón con của gia đình kia chào đời. Anh ở nhà cũng chán, liền lẻn xuống trần gian. Trần gian đẹp mê hồn, bao vật kì lạ! Anh vô cùng thính thú với điều này! Ba mẹ anh nói:" Trần gian hiểm ác, không biết có bao loại người, con không nên xuống đó đâu con yêu của ta."


Anh tự hỏi, sao cha mẹ lại cấm chứ! Ở đây đẹp biết bao! Thú vị biết bao! Sao có thể!


Anh càng ngày càng lẻn xuống nhiều hơn, thậm chí còn quen biết bao người mà không hề nói cho cha mẹ. Một hôm trời chẳng nắng, chẳng mưa, anh dạo quanh các ngóc ngách. Chợt nhìn thấy một người đàn bà, thân hình béo ú đánh đập một cậu nhóc gầy gò. Cậu ta như sắp chết, toàn thân lấm lem máu đỏ. Anh biết, mình không thể để lộ sức mạnh nhưng cậu là thần! Sao lại để như thế được!? Anh chạy tới, huýnh bà ta sang một bên, bà ta đập mạnh vào tường, bất tỉnh. Nhìn sang cậu bé kia, thân thể nhỏ thoi thóp, anh dùng sinh lực cứu lấy mạng sống cậu ta sau đó chạy vào đám đông trở về nhà.


Sáng hôm sau, anh lại thức dậy như thường lệ. Trước cửa phòng anh, ba mẹ anh đứng đó, gương mặt không như khi, đượm buồn. Mẹ anh nhẹ nhàng nói:" Có phải con lẻo xuống trần gian không?"


Anh ngỡ ngàng, họ biết rồi sao? À.. chắc do anh đã can thiệp vào mạng sống của con người. Hôm phản xử, thần tối thượng nói anh mới chỉ 15 tuổi, anh bị đầy xuống trần gian ở trên núi Thư Li sinh sống. Vương Tam Kha nghĩ, thôi thì thế cũng được, không sao đâu! Hôm cuối anh xuống trần gian, anh nhớ những con đường 6 năm qua anh đi qua, từng ngóc ngách, con đường đến cả quán bán bánh bao, trang sức. Anh ngồi trong quán mì, mặt không vui cho lắm. Một cô bé tầm 6 tuổi đi tới trước mặt anh, ngồi xuống đối diện:" Anh trai! Anh có chuyện gì không vui sao?"

Anh cũng gật đầu. Không nhìn cô bé.

Cô bé cười:" Anh là thần phải không?" Anh sững người, cô bé này biết thân phận của anh?! Anh ngẩng mặt nhìn cô, cô bé này nhìn cũng dễ thương, xinh đẹp có phần giống mẹ anh. Nghe cô tâm sự mới biết cô cũng là thần nhưng là bán thần bán người, nghe cô kể anh thất tâm trạng khá hơn. Anh... "say" cô bé này rồi thì phải... nhưng trong tình cảnh này không thể được rồi. Anh nhìn thời gian, sắp tới giờ về rồi, anh mải vội hỏi:" em tên gì?" Cô bé nói:" Em tên Lâm Kiều Vi!" Chưa kịp hỏi lại tên anh, anh đã biến mất, Lâm Kiều Vi thở dài, có vẻ đã bị triệu tập về rồi.


Đăng bởi: