Phùng Kiếp

Chương 32: Phùng Kiếp Chương 32


Phòng cô tổ chức đi dã ngoại 2 ngày một đêm ở núi Thư Li một chuyến, tiện thể làm quen với trưởng phòng, phó phòng mới. Cô báo cho anh biết, anh đòi theo đi, Tiểu Vi nhất quyết không cho anh theo, nói nếu anh theo, cạch mặt anh ra. Cuối cùng anh không cho cô đi xe của cùng văn phòng mà tự mình chở cô tới đó, đợi tour của cô tới rồi mới đi về.


Mọi người cùng nhau làm việc, người thì đi nhặt củi, người dựng lều,... ai ai cũng chăm chỉ, cô nghĩ mình cũng nên làm gì đó thì hơn. Lâm Kiều Vi đi nhặt củi ở rừng cây lá rộng ở chân núi. Mai Hắc Quang vốn không yên tâm với việc cô một mình đi tới nơi mà kiếp trước từng tới, sợ cô gặp nguy hiểm liền đi cùng cô. Đi hồi lâu thì lạc vào đẩu đâu, cả hai mất phương hướng. Dạo này mây mưa bất thường, trận mưa rào lại đột ngột tới, mưa như trút nước. Anh ta kéo cô trú trong một hang đá. Cả hai người ướt sũng, hang đá lạnh lẽo gió lùa, kiểu này chỉ có cảm lạnh. Cả người cô run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau liên hồi, mặt tái đi một chút. Anh ta không ngần ngại cởi áo khoác, khăn choàng trên người mặc cho cô rồi ôm chặt lấy cô. Lâm Kiều Vi giật mình:" Anh làm gì vậy?"



Anh ta đáp, hơi ấm phả vào tai cô khiến cô run lên:" Tôi sưởi ấm cho em."


Hơi ấm của anh ta phả vào người cô, thân nhiệt cô dần ổn định, rồi ngủ mất tiêu từ hồi nào. Anh ta không tự chủ được liền xoa xoa mái tóc mềm của cô, chợt cười:" Kiếp trước yêu em, kiếp này nguyện yêu em lần nữa."

Sáng hôm sau, mọi người tìm được họ, anh cũng ở đó. Tối qua gọi cho cô, cô không nghe máy. Trong đêm, phóng xe tới Thư Li, chỉ huy mọi người đi tìm họ, trên tay anh may thay vẫn còn cầm định vị vòng cổ của cô, sáng nay nhìn thấy cô ngủ ngon lành trong vòng tay người khác, một phần tức giận nhưng mười phần cảm thông, anh biết là do bất đắc dĩ, không làm thế có mà chết cóng! Anh đi tới kéo cô vào lòng siết chặt. Cô tỉnh dậy, vẫn còn lơ mơ, nhìn thấy anh, vùi đầu vào gáy anh ngủ tiếp. Từ khi cô rời khỏi vòng tay anh ta, Mai Hắc Quang đã tỉnh dậy, đứng lên, lạnh nhạt nhìn anh rồi rời đi.


Tour phải hoãn lại, phó phòng Hồ Ly trực tiếp xin lỗi mọi người. Anh vừa bế cô, vừa vất vả xách vali của cô. Đi có hai ngày, có cần mang nhiều đồ như vậy không? Ném vali vào ghế sau, đặt cô xuống ghế phụ rồi anh lên xe. Anh lái chậm, bật nhạc dễ ngủ, như một thói quen vậy, lúc nào đón cô đi, đưa cô về đều đi rất chậm, bật nhạc cô thích, cùng cô chuyện trò. Thường thường đều là cô kể, anh nghe. Cô kể rất nhiều, nào là phàn nàn về cấp trên, đồng nghiệp, nhiều lúc lại khen thưởng anh mấy câu, trò chuyện như vậy anh thấy rất vui, quãng đường về nhà như ngắn lại. Tới trước cửa nhà cô, anh lay lay người cô, cô nhăn nhó:" Bà chủ, để con ngủ thêm chút nữa đi, con đã thức trắng hai đêm rồi~"


Anh là bà chủ sao?! Nam tử hán như anh lại là bà chủ nhà cô sao?! Được rồi, ta khắc cốt ghi tâm! Anh ghé vào tai cô" Thu tiền nhà!!"


Cô bật dậy, thờ như trâu. Tức giận nhìn anh:" Anh trêu em?!" Rồi đập bùm bụp vào lưng anh, anh thì cứ cười khúc khích mãi.
Đăng bởi: