Phùng Kiếp

Chương 39: Phùng Kiếp Chương 39


Anh không chịu nổi nữa, xuyên vào phòng cô. Lúc ấy, cô đã ngủ say rồi, anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn lên. Anh rất thích ngắm cô khi ngủ, gương mặt tựa thiên thần. Ngắm cô kĩ hơn mới biết lông mi cô cũng dài đó chứ! Môi chúm chím. Gương mặt tự nhiên không son phấn. Ghé vào tai cô, thì thào:" Tôi xin lỗi."


Cô bật dậy, không có ai trong phòng. Sao cô lại có Vương Tam Kha rồi. Chuông điện thoại reo, là anh. Lâm Kiều Vi bắt máy:" có chuyện gì?"


Đầu dây bên kia đáp:" Tôi vừa hơn tuổi em, vừa là cấp trên của em. Đáng ra em nên dùng kính ngữ."

Anh không nhận ra cô đang ghen sao! Cô đang khó chịu, sao đủ suy nghĩ để dùng kính ngữ chứ!:" Không có chuyện gì thì tôi cúp máy."

Đầu dây bên kia hơi hoảng loạn nhưng vẫn vẫn giữ được sự kiêu ngạo của mình:" Chờ đã, Tôi đang ở dưới nhà em, mau thay đồ rồi xuống đi. Không nhanh sẽ trễ giờ đấy." Rồi anh cúp máy.


Thôi thì cũng sắp tới giờ đi làm, trễ thì sếp sẽ trừ lương mất! Cô cấp tốc chuẩn bị rồi ngồi vào xe anh. Anh lái xe, bầu không gian lặng thĩnh. Bỗng anh cầm một hộp bánh, đặt vào tay cô:" Tiểu thư, sáng em chưa ăn gì, mua cho em một cái bánh bông lan ăn nhẹ buổi sáng."


Mở hộp ra, là một chiếc bánh to bằng bàn tay cô, bánh được phủ một lớp chocolate lắng mịn phủ kín bánh. Cắt ra, nhân chocolate chảy xuống. Bánh vừa cho vào miệng đã tan ra, để lại vị ngọt lịm ở đầu lưỡi. Loại bánh ngon nhất cô từng ăn! Ăn xong hơi luyến tiếc. Anh nhìn sắc mặt của cô hiểu tâm trạng:" Nếu em thích, ngày nào tôi cũng có thể mua cho em, chỉ cần em nói."


Dù thế cô cũng chưa nguôi giận, kiểu này là muốn dỗ ngọt cô mà. Đúng lúc tới nơi. Lâm Kiều Vi, cảm ơn rồi đi vào công ty mà không thèm chờ chủ tịch. Giờ ăn cơm, mọi người bất ngờ khi tổng tài xuống ăn cơm cùng nhân viên. Xếp hàng đầu tiên lấy thức ăn còn lất hẳn hai khay. Tiểu Vi đi cùng hai Dương Ni và Hồ Ly ăn cơm.

"Tiểu thư!"
Nghe giọng nói quen thuộc liền quay lại, nhưng không chỉ mình cô quay lại, anh gọi lớn tới mức tất cả mọi người quay lại nhìn. Anh cầm trong tay hai khay thức ăn, cười tươi rói gọi cô. Vì xấu hổ, cô chạy tới cầm hai khay cơm đặt xuống bàn, ấn anh xuống. Cường Vĩ lúc nào cũng đi theo anh, nhìn thấy người yêu Hồ Ly lập tức bỏ bạn mà theo cô ấy.


Hôm nay khác mọi hôm, thay vì bỏ đồ ăn sang cho cô mà tận tay xé thịt gà bỏ vào khay của cô. Kiều Vi nói đi mua nước ngọt, Tam Kha liền đứng lên tự động đi mua, mang về bật nắp rồi mới đưa, xong lại tiếp tục xé thịt gà. Mọi ánh mắt dồn vào mình cô, ngại ngùng quá, cô nói:" Không ăn thịt gà nữa, anh đừng xé nữa."

Anh dừng tay:" Tiểu thư, vậy tôi gọi thịt bò riêng cho em nhé? Hay em muốn thịt lợn?"


Cô đứng dậy:" Tôi không ăn nữa, cảm ơn anh vì bữa cơm." Rồi đi mất.


Vừa lên phòng đã đụng mặt trưởng phòng. Anh ta vừa nhìn cô đã cười thành tiếng, cô ngơ ngách hỏi tại sao? Anh ta kể lại mọi chuyện, vừa nghe tới đoạn hành động ấu trõ của cô, cô ngại ngùng ôm mặt mà bỏ chạy. Anh ta nhìn tấm thân nhỏ nhỏ còn lùn lùn chạy lon ton hận không thể cắn vào cái má bánh bao đó!


Hôm nay cô xin về sớm, người đột nhiên mệt mỏi. Vừa xin đã cho về, phó trưởng phòng có ý đồ gì đây? Xuống dưới sảng đã thấy anh đón. Bết ngay là có ý đồ! Anh gọi cô vào. Đằng sau xe bao nhiêu là hoa hồng, phải tới 100 bông! Cô há hốc miệng. Anh không quan tâm tự trọng gì nữa, ôm chặt tay cô làm nũng:" Tiểu thư tốt bụng, tha cho tôi đi mà! Do bất đắc dĩ mới phải theo cô ta, em tha cho tôi đi~"


Cô mềm nhũn người rồi, màng nhĩ mỏng, vừa nghe lời đường mật đã ngã gục rồi:" Tha cho anh lần này!"


Trêm đường đưa cô về lướt qua một chiếc xe. Cô ta - Mị Kiều nhìn thấy hai bọn họ. Đau lòng mà nhất thời hồ đồ, quay ngược đường lại, đi lên phía trước xe anh chặn đầu xe. Hai xe húch mạng vào nhau. Cô hoảng loạn nhìn sang anh, anh bình tĩnh hơn cô nghĩ nhiều, buông tay lái, một tay ép đầu cô úp vào ngực bảo vệ. Tay kia phóng ra sức mạnh gì đó, những mảnh kính vỡ bỗng lơ lửng trên không trung, anh đưa tay xuống, kính rơi hết xuống. Cô ngỡ ngàng không tin sự việc trước mắt. Anh cười:" Tôi không giấu em được nữa rồi."
Đăng bởi: