Phùng Kiếp

Chương 42: Phùng Kiếp Chương 42


Con dao kia sắp cứa vào cổ cô, anh lập tức xuất hiện, thật con dao ra, bế cô lên, phẫn nộ:" Anne!"

Anh quay sang cô, chân không ngừng chảy máu, cổ đã có dấu vết bị thương, đầu gối xước xác. Nhìn là biết xót cô lắm! Cô ta không có vẻ gì bất ngờ, có vẻ đã đoán qua việc anh sẽ xuất hiện. Ra hiệu tay sai rút lui. Đứng khoanh tay cười khỉnh:" Ambrose, lâu không gặp, em còn tưởng anh quên em rồi cơ chứ!"


Anh chẳng thèm nhìn cô ta một cái, chăm chăm nhìn vào vết thương trên người cô:" Xin lỗi cô, tôi vốn dĩ không có tình cảm với cô, mong cô đừng bám đuôi tôi và cũng đừng chạm tới người phụ nữ của tôi nữa, tôi chỉ coi cô là bạn."


Anh quay lưng bước đi, cô ta rút súng chĩa về phía hai người họ, gương mặt bi thương đi hẳn:" Tôi có gì không tốt chứ? cô ta có gì hơn tôi chứ?"


Anh cười:" Hơn cô ở chỗ, cô ấy là vợ tôi."


Họ vừa ra khỏi thì đúng lúc đó xe của Mai Hắc Quang đi tới, oán trách anh vài câu rồi bảo hai người lên xe. Hai người họ nhìn vết thương của Lâm Kiều Vi mà xót đứng ruột gan, hận không thể xé Anne ra thành ngàn mảnh về hầm xương. Anh lái xe, anh ta ở dưới gắp đạn ra khỏi đùi cô. Anh ta nói:" Giờ em thử dồn hết năng lượng vào bàn tay xem nào?"


Anh quay xuống chỉ trích:" Thần chết, chưa đến lúc đâu."


Anh ta không thèm để ý Vương Tam Kha anh:" Dậy trước, thuần thục trước sẽ tốt hơn. Dù gì Kiều Vi của chúng ta cũng phải biết, còn anh, chuyên tâm mà lái xe đi!"


Cô làm theo lời Mai Hắc Quang nói, quả nhiên có kết quả! Bàn tay tỏa ra một ma thuật chữa trị thành công đùi của cô. Vui mừng khoe khoang:" Xem nè! Xem nè!" Hai bọn họ nhìn điệu bộ ngốc nghếch của cô mà cười haha. Nói cười vui vẻ suốt đường về.

Anh đưa cô về trước. Lâm Kiều Vi hí ha hí hửng chạy vào nhà. Hắc Quang nói vọng vào:" Đừng dùng nó quá nhiều!"


Người trong nhà vọng ra:" Em biết rồi, hai anh cứ đi đi!"


Đưa nữ nhân về, hai nam nhân lại bàn việc chính đại. Họ đều lo lắng một ngày cô gái của họ hấp thụ quá nhiều sức mạnh, kết quả sẽ chẳng tốt đẹp là bao, toàn là thảm khốc.


Sáng hôm sau, do anh có buổi họp cổ đông nên nhờ Hắc Quang đưa cô đi làm. Trèo lên ghế sau xe anh ta, cô thích thú hỏi vấn đề thắc mắc bao lâu nay:" Hắc Quang! Anh có bất tử không?"


Anh ta cười trừ:" Đã từng, ngày ấy tôi làm chuyện phạm pháp mà bị thần cấp cao ban chết, em đã cho tôi nửa trái tim của em. Tôi sống nhờ vào nó cả. Giờ đây tôi cũng gần giống người thường, chỉ cần một con dao, một liều thuốc độc cũng có thể chết. Lúc ấy, trái tim tôi đang sở hữu trả lại cho em. Thanh kiếm vốn để dùng giết Tam Kha trở lại, việc anh ấy chết chỉ là sớm hay muộn."


Cô gương mặt không còn vui vẻ nữa:" Vậy anh đừng chết nhé!"


Một chiếc xe đi ngược chiều đâm thẳng vào xe anh ta và cô ngồi. Kính vỡ, cô đập đầu vào ghế trước. Anh ta lấy năng lượng cuối cùng của mình tạo ra lá chắn bao bọc lấy cô. Lời cuối cùng anh nói với cô:" Tôi yêu em." Mọi thứ trở nên mờ nhạt rồi chẳng nhớ gì nữa.


Tỉnh lại, cô đang ở trong bệnh viện. Bật dậy, Mai Hắc Quang đâu? Anh từ ngoài đi vào, cô hỏi anh anh ta đâu? Anh ôm lấy cô:" Mai Hắc Quang, 9h30 sáng ngày X tháng X năm X. Tử vong."

Đăng bởi: