Phùng Kiếp

Chương 43: Phùng Kiếp Chương 43


Cô sững người, mắt nhòa đi, hi sinh sức lực cuối cùng bảo vệ người như cô có đáng không? Tim cô như thắt lại, tự trách mình mà khóc nức nở. Anh ôm cô chặt hơn, thầm thắc mắc, liệu lúc anh lìa đời người con gái này có khóc hay không? Cô chợt nhớ ra câu chuyện anh ta kể trước đó. Hai tay bám vào vai anh, lo lắng:" Sức mạnh của em sắp hoàn thiện, càng mạnh sẽ càng khiến thanh kiếm bật ra nhanh hơn. Giờ phải làm sao? Em không muốn mất anh."


Anh ôm chặt lấy tấm thân nhỏ trước mắt, biết sẽ chẳng còn cách nào khác nữa, im lặng thay câu trả lời. Cô đau xót:" Anh trả lời đi chứ! Em không muốn! Không muốn..."


Hai người đều đau lòng, không muốn lìa xa nhau. Nhưng còn cách nào khác đây? Định mệnh sắp đặt hai trái tim này không được yêu thương nhau. Số chết đã định. Cô nhốt mình trong phòng, ra ngoài sẽ hấp thụ sinh lực, không gặp anh, sợ kiếm không tim gặp địch tự khắc đâm. Nhưng ngày này rồi cũng đến. Anh quá nhờ người tình mà phá cửa vào phòng cô. Người xanh xao, gầy gò không sức sống. Thương xót cô lắm! Thôi, tự mình giải thoát cho cô vậy, anh sống đủ lâu rồi. Lấy kiếm ra từ tim cô, thanh kiếm sắp ăn sâu vào trái tim ấy, cả hai miệng bật máu. Cô ra sức ngăn cản nhưng sức đã cạn, không chặn được bao lâu nữa. Thanh kiếm thoát khỏi trái tim người con gái bé nhỏ đâm thẳng vào người con trai cao lớn. Anh bật máu cố gắng lết thân tới người con gái. Cô lết thân tới người con trai. Hai bọn họ vừa khịp chạm tay vào nhau người con trai đã tan biến vào không khí hóa mây trôi. Người con gái quá đau lòng, tim như xé thành ngàn mảnh vừa mấy bạn, vừa mất tình. Đau lòng đến nỗi khóc không ra tiếng được nữa, cảm giác không muốn sống nữa. Người quan trọng cứ thế biến mất trước mắt. Đau sao tả xiết...



Đăng bởi: