Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 24: Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Chương 24


Nói đoạn rồi chàng dỡ bỏ một lớp ngói nhảy xuống và đưa Nghi Lâm an toàn ra khỏi căn nhà đó.
Thì ra Lệnh Hồ Xung bị Điền Bá Quang làm mất dấu vết, phải khó khăn lắm chàng mới tìm được
nhà của hắn, nhân lúc hắn không có nhà phải đưa nàng đi ngay mới được. Nghi Lâm vừa được
Lệnh Hồ Xung đưa ra ngoài và chạy mất thì lúc đó Điền Bá Quang cũng đi trở vào. Hắn há hốc
mồm ngạc nhien khi thấy trước mặt mình không phải là Nghi Lâm mà là một gã đàn ông lạ hoắc
xuất hiện, vai đang vác sẵ một thanh đao thủ thế. Điền Bá Quang vừa nhìn là hắn hiểu ngay
chuyện gì đã xảy ra, không nói không rằng, hắn rút thanh đoản đao trong người ra giao chiến với
Lệnh Hồ Xung, cả hai người đấu với nhau cả trăm hiệp trong căn phòng đó, tếng đao kiếm va
vào nhau leng keng cả một góc trời. Đao pháp của Điền Bá Quang thiên biến vạn hoá, ảo diệu vô
cùng, vì vậy mà chỉ sau một hồi giao tranh thì Lệnh Hồ Xung bị trúng đao, Điền Bá Quang tức
giận vì nữ nhân mà mình bắt chưa kịp hưởng thụ hết thì đã bị tên khốn này cứu mất nên tức
giận vô cùng, hắn đánh mấy chưởng vào người Lệnh Hồ Xung làm cho chàng thổ huyết, nằm im
bất động. Điền Bá Quang không giết chàng, hắn cũng không phải là kẻ giết người tàn bạo, chẳng
qua chỉ háo sắc mà thôi. Bóng Điền Bá Quang mất dạng thì lúc đó Đông Phương Bất Bại cũng đi
tới nơi, nàng nghe thấy tếng đánh nhau vang lên từ khi ở rất xa, chạy đến nơi thì Điền Bá Quang
cũng đã bỏ đi tìm Nghi Lâm rồi, chỉ còn lại một người đang nằm thoi thóp, lại gần đó nàng nhận
ra đó là Lệnh Hồ Xung đã đánh nhau với hai tên Thanh Thành để cứu nàng đêm hôm nào. Nàng
dìu Lệnh Hồ Xung dậy và truyền một chút nội lực vào người chàng. Lệnh Hồ Xung được đả thông
kinh mạch đã tỉnh táo hơn một chút:
- Đa tạ công tử.
- Ngươi làm gì mà để bị đánh cho thê thảm đến vậy
- Ta vì cứu một vị cô nương bị hắn ép làm vợ.
- Cô nương đó là bằng hữu thân thích của ngươi à.
- Bằng hữu gì đâu chứ, cô ấy là tểu sư muội phái Hằng Sơn, ta chỉ không muốn muội ấy bị chà
đạp thôi.
- Chỉ là bèo nước gặp nhau mà lại liều cả tính mạng, ta thấy ngươi thật là thiên hạ đại ngốc.
- Ê, ta trông ngươi rất quen, hình như đã găp ở đâu rồi. Đâu nhỉ, à đúng rồi, ngươi có phải là cô
kỹ nữ ở Thuỵ Hoa niên đêm nọ? – Lệnh Hồ Xung nhìn thật kỹ khuôn mặt Đông Phương
- Có phải ngươi bị đánh cho ngốc rồi đúng không, ta là nam nhân tên ta là Đông Phương. Sao
ngươi nam nữ cũng không phân biệt được vậy?
Sau đó, không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, Đông Phương dìu chàng đứng dậy rồi đưa đến một đại
phu để khâu vá và chữa trị vết thương. Rồi sau đó Đông Phương còn đưa Lệnh Hồ Xung lên
đường tới Hoành Dương, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tâm đầu ý hợp, tự nhiên nàng thấy
yêu quý anh chàng này ghê ghớm, một quân tử trong giang hồ mà bây giờ rất ít người có tính
cách phóng khoáng đến vậy. Chỉ có Lệnh Hồ Xung là không phát hiện ra nàng là phụ nữ mà thôi.
Đông Phương đưa Lệnh Hồ Xung đi thêm mấy ngày nữa, thấy sức khoẻ chàng đã hoàn toàn bình
phục, nàng đã âm thầm bỏ đi trong một đêm tĩnh lặng mà Lệnh Hồ Xung không biết. Đông
Phương cũng đi đến Hoành Dương để điều tra xem có phải Khúc Dương đã bán rẻ NNTG của
nàng hay không. Đi được một đoạn thì có một hộ pháp chạy tới:
- Tham kiến Giáo chủ.
- Thế nào, có tn tức gì không?
- Khởi bẩm giáo chủ, Khúc Dương đến rất âm thầm e là ở lại khách điếm sẽ làm người ta để ý vì
vậy đã bao trọn ca vũ phường Quần Ngọc Uyển nổi tếng nhất trong thành để trú lại, trước mắt
vẫn chưa tếp xúc với Lưu Chính Phong, phải làm thế nào, xin giáo chủ ra lệnh.
- Đi, đến Quần Ngọc Uyển.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung tỉnh giấc, nhìn quanh không thấy Đông Phương đâu chàng mải
miết gọi nhưng không thấy trả lời, chàng tặc lưỡi lên đường tếp.
Lại nói, Lâm Bình Chi sau khi được Linh San cứu đang đi lạc vào một thị trấn nhỏ, đang dò tìm
tung tích của cha mẹ, hắn thất thểu đã mấy ngày nay, không biết đi đâu, bụng đói meo mà không
có cái gì để bỏ vào miệng, đang vật vờ trên đường, đi gần tới một quán rượu, Bình Chi nghe thấy
một giọng nói quen thuộc vang lên, đến lại gần thì phát hiện ra đó chính là hai tên của phái
Thanh Thành, chúng đang bàn tán to nhỏ với nhau, vì ở rất xa nên không nghe rõ, Lâm Bình Chi
rón rén lại gần để nghe xem bọn chúng nói gì:
- Sư huynh, mấy ngày hôm nay chúng ta mệt lắm rồi, chúng ta đã vớt những gì phải vớt từ bên
trong hồ lên rồi, chỉ có một quan tài đá huynh nói xem bên trong đó có tịch tà kiếm phổ không?
- Đệ đừng nhắc nữa, vừa mở hòm ra, có bốn sư đệ bị mấy mũi tên độc trong đó bắn chết rồi, kiếm phổ đúng là có một quyển, nhưng lại là giả, vả lại vương sư đệ còn vì chuyện này mà gãy
hai tay
- Sao Lâm Chấn Nam lại làm một quyển kiếm phổ giả để hại người vậy? Thật là quá đáng.
- Sư phụ cũng vì chuyện này mà rất tức giận, có lẽ giờ này ông ta cũng đang cha tấn phu phụ Lâm
Chấn Nam, mà vị Lâm phu nhân đó xinh đẹp và mặn mà như vậy, sư phụ mà không biết hưởng
thụ thì thật là phí. Ha ha ha.
Lâm Bình Chi nghe lỏm câu chuyện bên ngoài, lòng bàn tay đã nắm chạt lại từ bao giờ. Hắn trộm
nghĩ “Thì ra Thanh Thành phái không phải vì báo thù, mà là thèm muốn Tịnh tà kiếm phổ của
Lâm gia ta, chết rồi, giờ này có lẽ cha mẹ đang bị Dư Thương Hải hành hạ, ta phải làm sao đây”
Lúc đó tại một căn nhà bí mật của Dư Thương Hải, hắn đang trói Lâm Chấn Nam cùng phu nhân
của ông tại một góc nhả trên hai cây cột hình chữ thập, rồi dùng dây thừng tẩm dầu vụt liên tếp
vào người Lâm Chấn Nam, cú nào cú nầy vang lên chan chát, đến nỗi mặt ông đỏ hằn từng vết
lên vì đòn ròi và thấm buốt vì dầu hoả ở đó. Mỗi một lần vụt hắn đều kèm theo một câu hỏi
“Ngươi để Tịnh tà kiếm phổ ở đâu? Không nói này? Cho ngươi chết…” Lâm phu nhân thấy chồng
bị đánh thảm thiết nhu vậy thì lòng xót xa vô cùng, không chịu nổi, nàng liên tục khóc lóc van xin
“Dư quán chủ, xin người thương tình tha cho vợ chồng nhà tôi, chúng tôi thực không biết bí kíp
Tịnh tà kiếm pháp ở đâu cả”. Thấy đánh đau như vậy mà Lâm Chấn Nam vẫn nhất quyết không
mở lời. Dư Thương Hải tức giận vô cùng, nhưng chưa biết phải làm thế nảo cả, chợt hắn để ý tới
Lâm phu nhân, nàng đang giàn dụa nước mắt khẩn thiết van xin hắn, trông thê tham vô cùng.
Ánh mắt hắn loé lên một ta sáng, môi nở một nụ cười đầy hàm ý, hắn đến gần bên Lâm Phu
nhân, nàng hoảng hốt, thân tâm nàng linh cảm hắn sắp sửa giở trò với mình, sống lưng nàng
thấy lạnh toát. Dư Thương Hai bước đến gần bên Lâm phu nhân, ánh mắt hắn liếc về phía Lâm
Chấn Nam và nói:
- Nếu ngươi không chịu nói đã giấu cuốn Tịch tà kiếm pháp ở đâu thì đừng trách sao ta độc ác
với phu nhân ngươi. Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đó.
Sau câu nói đó thì “Roẹt” một tếng, cả bộ quần áo của Lâm phu nhân bị hắn xé rách ra làm đôi,
cả áo yếm lẫn quần lót của nàng bị thôi tâm chưởng lực của hắn làm cho vỡ vụn ra thành từng
mảnh. Lâm phu nhân hoàn toàn trần truồng, phơi bày tấm thân ngà ngọc trắng ngần ra trước
mặt Dư Thương Hải trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn. Hắn không tn nổi ở tuổi của nàng mà
vẫn còn giữ được một thân hình cân đối cũng làn da mịn màng đến như vậy, nàng bị trói cả hay
tay hai chân, không có cách nào để che đậy những phần nhạy cảm đó khiến nó cứ vươn ra đập
thẳng vào ánh mắt rực lửa của D Thương Hải như thách thức, như mời mọc. Lâm phu nhân
hoảng hốt la lên:
- Á..a..a, khốn kiếp, ngươi định làm gì vậy, thả ta ra..
- Dư Thương Hải, ta mới là người có ân oán với người, muốn trả thù ngươi cứ nhằm vào ta đây
này, hãy thả phu nhân ta ra, đồ khốn kiếp.
- Ha ha ha, các ngươi mắng chửi xong chưa. Nếu không muốn ta làm nhục phu nhân của ngươi
thì hãy mau nói ra chỗ cất giấu bí kíp mau. – Vừa nói hắn vừa đưa tay lên xoa bóp bộ ngực trần
trụi của Lâm phu nhân. Lâm Chấn Nam hốt hoảng:
- Ta…ta nói..nhưng ngươi phải thả phu nhân ta ra và cho nàng đi trước.
- Không được, tướng công, nếu chàng nói ra, cả nhà chúng ta sẽ chết ngay lập tức mà không rõ lý
do. – Ánh mắt nàng cương quyết và như kèm theo một lời nhắn nhủ.
Dư Thương Hải thấy Lâm Chấn Nam thay đổi quyết định, không nói một lời thì tức giận vô cùng.
Một bàn tay hắn tóm lấy vú Lâm phu nhân bóp mạnh, bên còn lại hắn há miệng lớn hết cỡ ngậm
lấy núm vú rồi cắn mạnh một cái, Lâm phu nhân phát ra một tếng rên đầy đau đớn và xấu hổ.
Lâm Chấn Nam cố nhắm chặt mắt lại và tưởng tượng sang chuyện khác để quên đi những hình
ảnh vừa rồi, thật là cảnh tượng này còn đau đớn hơn bản thân ông bị tra tấn gấp trăm ngàn lần.
Lâm phu nhân thì cố gắng nhúc nhích thân thể mình để tránh khỏi những nụ hôn vồn vả của hắn
trên ngực mình, nhưng hình như nàng càng nhúc nhích người thì càng ma sát với miệng lưỡi của
Dư Thương Hải nhiều hơn, điều đó làm hắn cảm thấy vô cùng thích thú. Một tay hắn tham lam
sờ soạng vuốt ve vào vùng bẹn non của nàng, xoa xoa bóp bóp, vuốt dần lên mu *** khiến nàng
rùng mình một cái, ngón tay hắn ngoáy ngoáy vào bên trong lỗ *** nàng, thụt ra thụt vào liên
tục và nhanh như chớp. Miệng hắn vẫn luân phiên chăm sóc hai bầu vú của nàng. Hôn vú và móc
lốp chán chê, hắn đứng thẳng người dậy, bằng một động tác rất nhanh gọn, thoắt cái, hắn đã cởi
hết quần áo trên người ra, con cặc hắn đã chĩa lên hiên ngang hùng dũng, hắn mỉm cười dâm
đãng lừ lừ đi tới chĩa thẳng nó chạm vào rốn nàng rồi giật giật vài cái như mời mọc.
Đăng bởi: