Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 27: Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Chương 27


Hắc Báo vừa dứt lời thì một tếng nổ vang lên, bức tượng phật bằng đất ở ngay đó phóng vút ra
một bóng người, rồi hành động nhanh như chớp, dùng khinh công loáng một cái đã chạy qua
mấy tên kia rồi dừng lại, chỉ thấy trên mồm Mộc Cao Phong đầy máu, còn bọn kia mỗi tên bị một
vết cắn ở cổ rồi gục ngã xuống đất chết không kịp kêu lên một tếng. Hắc Báo thấy vậy, hoảng hốt
kề kiếm vào cổ Lâm Bình Chi rồi kéo hắn lại gần, lúc đó hắn mới dám lên tếng:
- Ngươi chính là Mộc Cao Phong? Có thề hóa thân thành mộc thạch, quả nhiên công phu rất cao.
Nhưng tôn tử của ngươi đang nằm trong tay ta, ta xem ngươi có thể làm cách nào. – Thì ra do
Lâm Bình Chi đeo pháo nổ trên lưng trông nhìn giống một người gù làm cho Hắc Báo lầm tưởng
hắn là con cháu của Mộc Cao Phong
- Tôn tử của ta?? Ngươi nói tên tểu tử này sao? Ha ha, ta còn không biết ta có tôn tử khi nào
vậy?
- Đừng giả vờ với ta, nếu hắn không phải là tôn tử của ngươi, vậy ngươi đến đây làm gì???
- Ngươi và thuộc hạ của ngươi tự dưng chạy đi loan tn khắp nơi nói là đã bắt được tôn tử của ta
làm lão phu ta cảm thấy nực cười nên ta ra chơi với các ngươi, chờ chơi chán rồi ta sẽ tễn các
ngươi đến gặp diêm vương gia.
Mộc Cao Phong dứt lời, Hắc Báo cũng buông Lâm Bình Chi ra và lao vào rút kiếm tỉ thí với Mộc
Cao Phong, tếng kiếm và gậy va vào nhau vang khắp ngôi chùa, đánh nhau được chừng mấy
chục hiệp thì Hắc Báo bị Mộc Cao Phong đánh cho ngã song soài trên nền nhà, Mộc Cao Phong
khoái trí cười ha hả đang định kết liễu cuộc sống cua Hắc Báo thì đột nhiên thấy kinh mạnh trong
người đảo loạn, mất hết chân khí, đến đây Hắc Báo bật cười và đứng dậy nói:
- Ta biết lão già đáng chết như ngươi thích uống máu người nên đã bôi Phúc xà Huyết vào cổ
mấy người ngươi vừa cắn chết, một khi chất độc đó gặp máu sẽ phát tác bây giờ lão già đáng
chết ngươi còn không ngoan ngoãn chịu chết đi.
Hắc Báo lạnh lung vung đao lừ lừ đi đến, Mộc Cao Phong không cách nào trống trả được, cảm
thấy cái chết đang gần kề thì đúng lúc nguy cấp đó, lâm Bình Chi không biết bằng cách nào, đã tự
cởi trói được cho mình và lao ra với cái tay nải đựng đầy pháo cùng với một ngọn nến trên tay:
- Dừng lại, nếu không tất cả chúng ta sẽ cùng chết.
Hắc Báo hoảng hốt, hậm hực lùi lại
- Khốn kiếp, không ngờ tểu tử ngươi còn có chiêu này
Thấy hắn không dám manh động, Lâm Bình Chi lên tếng: “Mộc lão tền bối, chúng ta đi”. Và hai
người từ từ lùi ra khỏi ngôi chùa, mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Hắc Báo,
hắn cũng từ từ tến theo hai người. Ra đến cổng, bất ngờ Mộc Cao Phong cướp lấy ngọn đèn cầy
của Lâm Bình Chi và châm luôn vào ngòi pháo của hắn khiến Lâm Bình Chi tròn mắt hoảng sợ,
chưa kịp định thần thì Mộc Cao Phong cướp luôn tay nải chứa đầy pháo đó và ném vào trong, rồi
quay ra túm lấy Lâm Bình Chi nhảy ra một đoạn khá xa, một tếng nổ kinh thiên động địa vang
lên, có lẽ Hắc Báo đã tan thành tro bụi cùng với mấy cây pháo oan nghiệt. Lâm Bình Chi thấy vậy
lên tếng:
- Mộc Lão tền bối, sao ông rat ay độc ác vậy?
- Ngươi không nghe hắn nói sao? Hắn không bỏ qua cho ngươi đâu, hôm nay không phải hắn
chết, sau này ngươi sẽ là người chết.
- Nhưng tôi đã hứa với hắn, thân là người hiệp nghĩa, tôi…
- Tên ngốc kia, trên giang hồ này, chỉ có ngươi chết ta sống hoặc ngược lại, làm gì có ai nói đạo lý,
hơn nữa chỉ có ngươi là người hiệp nghĩa mà thôi, còn ta không phải.
Nói xong, Mộc Cao Phong quay đầu đi mất, Lâm Bình Chi vội vàng chạy theo sau:
- Dừng lại đã Mộc lão tền bối, xin ông hãy nhận tôi làm đồ đệ.
- Tại sao ta phải thu nhận ngươi?
- Thân phụ mẫu của vãn bối rơi vào tay kẻ xấu, không biết sống chết ra sao, nguy hiểm cận kề,
xin người hãy thương tình. – Hắn thành khẩn.
- Kẻ gian mà ngươi nói là ai?
- Chính là đạo sĩ thối của phái Thanh Thành tên Dư Thương Hải.
Mộc Cao Phong ngẫm nghĩ một hồi khá lâu, Mộc Cao Phong vẫn không chịu nhận. Lâm Bình Chi
không còn cách nào khác đành phải kể lại đầu đuôi sự việc, và nói Dư Thương Hải hại cả nhà hắn
tất cả là vì Tịch tà kiếm phổ. Đến đây, Mộc Cao Phong thay đổi thái độ, mềm mỏng lên tếng:
- Thôi được, nể tình ngươi đã cứu mạng ta hôm nay, ta sẽ giúp ngươi một lần, từ giờ tốt nhất
ngươi nên theo ta, nửa bước cũng không được rời. - Rõ, thưa sư phụ.
Lại nói Nghi Lâm sau khi được Lệnh Hồ Xung cứu thoát khỏi Điền Bá Quang, nhưng lúc đó nàng
sợ bị bắt lại nên ra sức chạy thục mạng đi thật xa nên mất hẳn tung tích với Lệnh Hồ Xung, bây
giờ thì nàng đang ở Hoành Dương rồi, nhưng không có cách nào để tìm ra Lệnh Hồ Xung cũng
như sư phụ Định Dật của mình cả, nàng đi lang thang trên đường và nghĩ thầm: “Chết rồi, thành
Hoành Dương rộng lớn như vậy, biết tìm sư phụ ở đâu đây, đúng rồi phải đi tìm Lưu Chính Phong
sư thúc trước”. Nói rồi nàng rảo bước đi tếp trên con phố, đến một đoạn đường vắng vẻ, ít
người qua lại thì bỗng có một tếng giọng nói mà nàng không thể quên vang lên làm Nghi Lâm
giật bắn người:
- Tiểu nương tủ, nàng đi tìm ai vậy?
- Ngươi, tên cẩu dâm tặc, tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta vậy?
- Ta đã nói nàng không thể chạy thoát khỏi bàn tay ta mà, tên khốn kia dám cả gan cứu nàng đã
bị ta đánh cho một trận tơi bời rồi.
- Ngươi…ngươi đã làm gì Lệnh Hồ sư huynh?
- Nàng làm gì mà cuống lên vậy, nàng lo cho hắn à, hắn không chết được đâu, đã có người cứu
hắn rồi.
Nghi Lâm thở phào nhẹ nhõm, nàng định quay đầu chạy, hắn tếp tục lên tếng:
- Tiểu nương tử, nàng vẫn có ý định chạy trốn khỏi ta hay sao? Nàng nghĩ là sẽ có người cứu
nàng thoát à?
- Ngươi…ngươi…
- Nếu bây giờ nàng bước đi, mỗi bước chạy ta sẽ cởi một thứ trên người nàng xuống, nếu nàng
muốn trần truồng giữa phố thì cứ việc?
- Khốn kiếp, tại sao ngươi cứ nhất quyết bám theo ta vậy. – Nghi Lâm uất ức
- Hãy đi theo ta
Dứt lời, hắn dung khinh công lao vút tới Nghi Lâm, chưa kịp định thần thì Nghi Lâm đã cảm thấy
cơ thể mình nhẹ phỗng, thì ra hắn đã ôm ngang eo nàng và lao vút lên không, chỉ vài ba cú nhảy
theo đà, Điền Bá Quang đã đưa nàng ra khỏi thị trấn nhỏ đó đi vào một khu rừng vắng vẻ. Đến
nơi, hắn đặt nàng xuống một bãi cỏ trống rội ném phịch một bộ quần áo nữ xuống chân nàng:
- Ngươi…ngươi lại có ý đồ gì vậy? – Nghi Lâm thắc mắc
- Nếu nàng muốn người ta dị nghị một ni cô đi theo một nam nhân trong thị trấn thì nàng có thể
không phải thay quần áo. Ta là muốn lo nghĩ cho nàng thôi. Để ta tự tay thay đồ cho nàng nhé.
- Ta…ta không thể.. – Nghi Lâm sự hãi lùi lại.
- Có gì mà không thể chứ, thân thể nàng có phải ta chưa thấy bao giờ đâu, hơn nữa khu rừng này
vắng vẻ. không có ai ngoài hai chúng ta đâu, nên nàng không cần phải lo.
Nghi Lâm còn đang ngần ngại thì Điến Bá Quang đã tến đến, hắn từ từ cởi nút thắt lưng của
Nghi Lâm ra, nàng cũng không còn nghĩ ngợi gì nữa, vì biết mình không thể thoát khỏi tay hắn,
mà giờ này chắc có lẽ cũng không hy vọng gì có người cứu nàng rồi, thôi đành phó mặc số phận
vậy, Nghi Lâm từ từ nhắm mắt...
Cởi thắt lưng của Nghi Lâm xong Điền Bá Quang nhanh tay cởi chiếc áo ni cô thùng thình của
nàng ra khỏi người, cặp vú núng nính tròn căng, rung rinh, trông mềm mại vô cùng. Rồi hắn đưa
2 tay kéo tuột cái quần nặng nề của Nghi Lâm xuống, không phải nói nhiều, đám lông đen nháy
nằm sếp phủ lên cái mu của nàng như đám rêu xanh bám vào bức tường màu trắng tnh khiết
khiến tm hắn như muốn ngừng đập. Nghi Lâm cảm thấy thân thể trần trụi của mình bị hay cánh
tay rắn chắc bế thốc lên, nàng bang hoàng mở mắt: “Điền Bá Quang, sao…huynh nói..chỉ thay
quần áo cho ta thôi mà” Điền Bá Quang đáp lại “Tiểu nương tử, nàng đẹp quá, hãy chiều ta
thêm lần nãy nữa thôi” Giọng nói như van xin, cầu khẩn của hắn khiến Nghi Lâm mềm lòng, nàng
không đáp trả mà đỏ mặt quay đi chỗ khác. Hắn thấy Nghi Lâm không phản đối thì sung sướng
đặt nàng nằm xuống cỏ. Hắn hấp tấp đưa miệng ngoạm lấy núm vú của Nghi Lâm mà mút chặt,
dù là miễng cưỡng nhưng Nghi Lâm cũng không thể che giấu cảm xúc đang ập lên người mình,
bằng chứng là hai núm vú của nàng đã cương cứng lên như hai hạt đậu đỏ vậy, hắn thèm thuồng
đưa cái lưỡi rê xoắn xung quanh cái núm vú cương cứng đó, còn cái tay ở không Điền Bá Quang
liền dùng để xoa bóp một chiếc bánh bao còn lại, phải nói bàn tay hắn rất dẻo dai và điêu luyện,
Nghi Lâm đã không còn nằm yên được nữa, cơ thể nàng quàn quại theo từng hành động của
hắn.
Đăng bởi: