Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 28: Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ Chương 28


Chiếc lưỡi hắn vẫn đánh liên tục, đánh chán hắn chu miệng mút thật mạnh.."chụt..chụt" một cái
nút rồi hai cái nút, hắn nút rất đều đặn, Nghi Lâm hứng quá rên ư ứ trong miệng, quằn quại bởi
những cái nút mãnh liệt như của hổ vồ lấy mồi, mà Nghi Lâm lại là miếng mồi vừa thơm lại ngon.
Nàng ưỡn thân tấm trắng trẻo ngà ngọc của mình lên rồi hạ xuống cỏ, đầu không ngừng lăn qua
lăn lại, miệng thì không ngừng rên u ớ và tếng thở gấp gáp.
Điền Bá Quang đưa miệng mút chùn chụt hai bầu vú Nghi Lâm, hắn tham lam vì hắn thật sự rất
hưng phấn. Tay hắn xoa nắn bầu vú mềm mại như mây của nàng, cảm giác vừa mát cũng vừa ấm
mà lại còn rất phê nữa..hắn xoa dần bàn tay và di chuyển sang bụng, xoa cái bụng phẳng phiu
vừa ngoáy ngón tay vào rốn của Nghi Lâm làm nàng khoan khoái lại thở gắt, tay hắn tếp tục
phiêu diêu, bàn tay hắn đang tự do sờ vào bất cứ nơi nào trên người nàng. Đầu óc Điền Bá
Quang lâng lâng bay bổng, hắn đưa tay xoa xuống chiếc đùi trơn mịn săn chắc của nàng, cặp đùi
mà ngoài hắn ra, chưa có ai được đụng đến, hắn xoa rồi vuốt tay lên xuống trên đùi Nghi Lâm,
hắn miên mang bắt đầu lần mò ngược lên gần phía bụng, tay hắn mỗi lúc lại một gần đến vùng
đầm lầy, hắn vuốt lông mu của Nghi lâm bằng ngón tay cái, ngón cái của hắn cứ vuốt vào lông
mu ngược lên phía bụng, người Nghi Lâm run rấy, tếng thở đều đặn :" ưm..ưm..ưm" Điền Bá
Quang biết hôm nay nàng hẳn là nứng lắm, biểu hiện của nàng khác hẳn đêm nọ. Cứ thế vừa
miệng nút chụt vừa đưa tay lang thang khắp châu thân Nghi Lâm. Con cặc của Điền Bá Quang đã
căng tức lên vô cùng khó chịu, mà lại còn thấy chiếc quần hắn đã ướt hết tự lúc nào, cảm thấy
nhễu nhão đầy quần, nhưng cơ hội hiếm có ngàn năm có một này hắn phải ráng kiềm chế
lại..hắn quyết bằng mọi giá phải làm nàng sung sướng tột cùng để nàng tự nguyện trao thân cho
hắn thì thôi.
Nghi Lâm quàn quại trong đam mê, quên mất mình là một ni cô, không được phạm tới sắc dục,
để mặc cho Điền Bà Quang tha hồ hành lạc trên cơ thể mình, hắn banh rộng háng Nghi Lâm ra và
dùng tay còn lại hắn banh mép thịt nàng ra hắn thấy cái hột gì nhô to nằm phía trên cửa mình
nhìn giống hệt hạt mức sen..rồi một màu hồng tươi phủ khắp phía trong cửa mình nàng, nhìn
mà nuốt nước miếng.hơn nữa dâm thuỷ từ trong đã bắt đầu rỉ ra làm trắng đục bớt. Điền Bá
Quang dùng cả hai tay banh *** nàng ra rồi đưa cái lưỡi vào liếm hết số nước nhớt , nghe ra
tếng " sụp..sụp..chép..chép" đưa lưỡi lên rồi xuống hắn liếm và húp rất nhiệt tình. Không thể im
lặng được nữa, Nghi Lâm bật ra tếng rên lớn như muốn xé toang khu rừng:
- A..A..A…ôi…sướng..qu..á..Mạnh nữa lên đi… tên dâm tặc..kia
Đồng thời nàng dung hai tay ôm lấy đầu hắn và dí sát vào *** mình như để trợ lực. Điền Bá
Quang mặt mũi dính tèm lem nước dâm của Nghi Lâm, hắn đưa ngón cái chà lên hột đậu trắng
trên cửa mình nàng, hắn tếp theo lại đưa thêm ngón chỏ vào cả hai ngón vê lấy hột le, vê xong
hắn lại nắm kéo ra, hắn dùng miệng cắn vào hột le làm cho Nghi Lâm ngày càng khó thở hơn.
Được một lúc, toàn thân nàng co giật liên hồi, nàng quằn quại như con giun bị dìm, tếng rên hỗn
hễn, rồi nàng cứng đơ cả người, mông nàng cứ dựt dựt...Nghi Lâm đã ra ..đã chút hết nặng nhọc
trong người, dâm thủy trinh nguyên của nàng nhoe nhét trên mặt Điền Bá Quang khiến hắn sung
sướng vô cùng.
Hắn Đứng dậy giờ mới bắt đầu cởi hết quần áo trên người ra ra..mắt hắn vẫn chăm chú lên thân
thể căng đầy nhục dục của Nghi Lâm. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ lửng và mê mẫn, hai mắt nhắm
nghiền thỏa mãn, Nghi Lâm cảm thấy có một đầu tù khá to đang len lỏi vào trong *** mình, nó
khá to và làm nàng đau rát mặc dù nàng đã tết ra khá nhiều nước nhớn, đoán biết hắn định làm
gì, như tỉnh cơn mê, Nghi Lâm hét lớn “ Không…không được” Rồi nàng chồm dậy, co quắp mình
ngồi thu vào một góc, toàn thân run lên “Ta xin lỗi ngươi…nhưng ta không thể”. Bị cắt ngang sự
sung sướng giữa chừng, Điền Bá Quang tức giận vô cùng, hắn hét lớn:
- Như vậy là sao? Sao nữ nhân các người ai cũng dị ứng với Điền Bá Quang ta vậy? Rốt cuộc ta
phải làm thế nào thì các người mới đơn gian hơn một chút hả? - Điền Bá Quang, có…có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? – Nghi Lâm hoản hốt khi thấy hắn tức
giận thật sự
Điền Bá Quang ngồi phục xuống, mắt hắn lim dim hướng về quá khứ, miệng hắn lẩm bẩm:
- Chuyện xay ra đã mười năm rồi…
Mười năm trước Điền Bá Quang cũng là một hiệp khách chân chính trên giang hồ, một người hết
long trượng nghĩa, luôn cướp(hoặc ăn trộm) của nhà giàu chia cho dân nghèo, trong một lần
dừng chân tại một khách điếm, hắn đã phải lòng một cô gái lầu xanh có tên là A Hoa với sắc đẹp
như hoa như nguyệt, hắn yêu A Hoa hết lòng, đến nỗi đáp ứng mọi yêu cầu về của cải vật chất
cho nàng không để nàng có được một cuộc sống no đủ không thiếu thốn, kể cả trên giường,
Điền Bá Quang cũng là một chuyên gia tình dục, lần nào hắn cũng làm cho nàng phải hét lên hét
xuống với đầy đủ các kỹ thuật làm tình điêu luyện của mình. Sau một thời gian lang bạt qua các
nhà hào phú để kiếm chuộc thân A Hoa a khỏi lầu xanh cùng với những món nữ trang xa xỉ mà
hắn mang về tặng cho nàng. Điền Bá Quang hí hửng vui mừng vì hắn tn rằng từ đây, A Hoa sẽ là
của riêng hắn, và hai người sẽ có được cuộc sống êm đềm hạnh phúc như vậy bên nhau. Thế
nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, ngày hắn trở về lại là ngày A Hoa chuẩn bị lên xe hoa với
một người đàn ông khác. Hắn sững sờ đến nỗi để rơi toàn bộ số nữ trang trên tay cùng với ngọc
ngà châu báu vỡ loảng xoảng:
- Hoa Hoa…nàng..nàng như vậy là..khong phải nàng hứa sẽ lấy ta hay sao? - giọng hắn run run
- Ta nói ngươi là kẻ ngốc thật không sai, ngươi chẳng qua chỉ là thứ vui têu khiển của ta nhưng
lúc thiếu thốn mà thôi. Lấy một kẻ long bong như ngươi ta làm sao mà có một cuộc sống sung
túc được. Lưu đại gia đây mới chính là người ta yêu. Nào, tránh ra cho ta đi.
- Hoa hoa…hoa hoa…
Điền Bá Quang long đầy cay đắng nhìn A Hoa lên kiệu hoa đi theo người đàn ông đó, long hắn
chứa đầy rẫy những câu hỏi tại sao? Tại sao hắn yêu A Hoa như vậy mà nàng lại bỏ hắn, tại sao
hắn luôn làm nàng lên đỉnh mỗi lần làm tình, khiến nàng phải van xin hắn mới thôi mà nàng lại
nhẫn tâm như vay? Tại sao? Tại Sao…Đêm đó Điền Bá Quang đã lẻn vào phòng tân hôn của A
Hoa, nơi hai tên cẩu nam nữ đang trần truồng du hí với nhau. Với thanh đoản đao quen thộc
trên tay, mắt hắn đẫm lệ khi phải kết liễu mạng sống của người phụ nữ mà hắn yêu mến nhất
trên đời cùng lão Lưu đại gia khốn kiếp kia. Kể từ đó, Điền Bá Quang biến thành một con người
hoàn toàn khác, hắn chuyên tìm kiếm bám theo các cô gái xinh đẹp cũng như những người đàn
bà đã có chồng nhưng có nhan sắc đễ hãm hiếp, cưỡng đoạt họ bằng vũ lực của mình, hắn tự
hào vì chưa có người không bị khuất phục bởi con cặc vĩ đại của hắn, có người sau khi bị hắn
hãm hiếp còn mong chờ hắn đến để làm cái việc giữa giống đực và giống cái đó. Đã mười năm
trông qua, Điên Bá Quang chưa từng thất bại rước bất kỳ cô gái nào dù tểu thư đài các hay
những phu nhân tôn quý. Vậy mà hôm nay Nghi Lâm đã lần thứ hai cự tuyệt hắn khiến cho quá
khứ hiện về làm hắn tức giận. Kể xong câu chuyện mà bờ vai hắn vân run run tức giận, hình như
hắn vẫn còn rất yêu A Hoa, nhưng càng yêu thì hắn càng hận nàng. Nghi Lâm bùi ngùi thông cảm
với câu chuyện của hắn:
- Điền Bá Quang, huynh đừng như vậy nữa, chẳng qua tình yêu huynh đặt không đúng chỗ thôi,
ta tn có một ngày huynh sẽ tìm được người mình thực sự cần.
Điền Bá Quang quay lại, Nghi Lâm đỏ mặt, nàng nhớ ra mình đang trần truồng trước mắt hắn,
giờ đây đầu óc nàng hoàn toàn tỉnh táo, không mụ mị vì nhục dục nữa nên không ngại sao được.
Điền Bá Quang đứng dậy, hắn mặc quần áo lại cho nàng và cho mình rồi dắt nàng đi vào trấn
nhỏ. Nàng không còn ghét hắn như hồi đầu nữa, nhưng yêu hắn thì chưa, bây giờ việc nàng cần
phải làm là tìm cho ra sư phụ và ân nhân của mình. Lệnh Hồ sư huynh.

Đăng bởi: