Đấu Chiến Việt Giới

Chương: KHÊM NHƯỜNG


CHƯƠNG 13: KHÊM NHƯỜNG

“Các vị lão sưu nếu đã đến đông đụ tựu ngồi xuống hết đi”

Bên trong 1 đại sảnh rộng lớn khang trang, 1 lão già trung niên bất quá 40,45 tuổi gì đó đang ngồi ở chính giữa.
(gã tuy 40 tuổi nhưng khuôn mặt hơi già tí vì thế mình gọi “lão”)

Lão quét mắt một vòng khắp đại sảnh. Mọi người dường như đến đông đủ bất quá vẫn còn hai vị trí trống.

“Lâm lão sư sao chỉ có người 1 mình.”

“ta..” nàng khó xử đang muốn nói thêm cái gì thì.

Từ cửa điện bước vào 2 bóng người. 2 người này tựu là Hồ Anh Tử và Vũ Hồng Anh.

Về phần Tiểu Nguyệt hắn để nàng 1 mình ở ngoài, đương nhiên cũng không cần lo lắng lắm nàng vốn là thần hỏa do trời đất ngưng tụ sẽ không sợ nguy hiểm trừ khi nơi này xuất hiện 1 tên Dũng Tuyền Cảnh đi.

2 người đệ tiến lại chỗ của mình.

Hồ Anh Tử mặt tà tà cười nhìn Lâm Uyển Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Trên khuôn mặt băng lãnh xinh đẹp trợt hiện lên rất khó xử, Lâm Uyển Nhi lúc này thật sự rất bực bội.


Bời vì chỗ nàng tựu là vị trí ở giữa 2 người nam nhân đáng ghét. 1 tên thì mặt mày liêm sỉ tà tà cười. 1 kẻ thì điềm đạp khác thường..thường ngày gặp nàng luôn khíp níp, nói năng khép mình nhưng hôm nay lại 1 bộ chảnh cha.

Không biết bị Vũ Hồng Anh bình thường hay để ý chính mình, lúc này nàng cảm giác có chút mất mát tựu chứng kiến ánh mắt tên này rất trong sạch đôi khi còn rất khí chất nhưng không ngó đến mình.

Lâm uyển Nhi người là ai..đệ nhất mỹ nữ Đông Phương học viện, đệ nhất nữ nhân băng lãnh a..người tựu suy nghĩ gì vậy.
“Lâm lão sư..”

“hả..?” Nàng giật mình bừng tỉnh, băng lãnh đáp lại. lúc này nàng mới ý thức được sự thất thốn của mình, không hiểu sao trong lúc lơ đãng nàng vậy mà nhìn hắn chằm chằm.

Thật xấu hổ đi.

“hôm nay lão phu gọi các vị đến là có 1 chuyện quan trọng cần tương kiến.” Lâm Chi Khanh thần sắc nghiêm túc nhìn chúng lão sư.

“Viện trưởng xin tựu nói..chúng ta đây đều là thành viên của học viên nếu có thể ra 1 phần sức nhỏ tiểu tử cũng không ngại vác cái thân non này đi” Tần lương 1 bên phụ họa theo.

“Tần lão sư quả nhiên tuổi trẻ khí phách hơn người a…thật đáng khen” 1 lão giã vuốt râu bạc cười cười nói.

Lão này tên Lạc Thiên, là 1 tên cao cấp lão sư.

“Lạc lão sư quá khen…ván bối cũng chỉ có chút tài mọn này..chứ không như 1 số kẻ không biết hèn hạ đứng ở đây” Gã 1 bên vừa nói vừa đem ánh mắt quét về phía Vũ Hồng Anh.

Nhất thời mọi người cũng theo đó nhìn hắn 1 cái, trong họ cũng rất thắc mắc không biết vì sao viện trưởng lại đưa 1 tên phế vật về làm lão sư.

Vũ Hồng Anh tựu không để ý tới gã, bộ thân thể này tuy 2 năm với danh là 1 tên lão sư nhưng hắn chưa từng ra lớp buổi nào. Vì vậy chuyện không ai chấp nhận hắn là tất nhiên.


“được rồi,..ta biết các vị tựu không hài lòng với quyết định của ta…với lại Vũ lão sư?” Lâm Chi Khanh 1 bên vừa hòa giải mọi người nghi vấn, 1 bên vừa nhìn hắn.

“dạ, viện trưởng đại nhân” Vũ Hồng Anh đứng lên, sắc mặt điềm đạm không cuồng ngạo tự đại khiêm tốn đáp.

Hành động này của hắn nhất thời khiến mọi người giật mình, ai ai cũng gật đầu hài lòng với cách ứng xử của hắn, Nếu so với tên tần lương kia là khiêm nhường biết lễ tiết nhường nào.

Đăng bởi: