Đấu Chiến Việt Giới

Chương: Đấu Chiến Việt Giới CHƯƠNG 16:RA LỚP


CHƯƠNG 16:RA LỚP

Thẳng đến rời đi phiền toái, Vũ Hồng Anh lúc này mới có dịp cùng Tiểu Nguyệt 1 phen đi dạo bên đường.
Đông phương thành phương diện không có phồn hoa nhưng mọi thứ cũng không đến nỗi tệ.

Hắn đưa nàng đi lựa mấy bộ nữ tử y phục, vài tên trang sức khá bắt mắt.
Sau khi ăn lựa chọn xong vài tứ phụ kiện, 2 người làm 1 bữa no nê mới quay trở lại học viện.


“Hô, rốt cuộc cũng xong, 25 viên Tụ KhÍ Đan cao cấp, không tệ…hôm nay cũng phải lên lớp 1 chuyến”

Sở Nam từ trong phòng luyện nhảy lên một cái đeo lên dịch dung vừa luyện chế, thân hình nhanh như chớp giật, hai chân mới vừa vừa xuống đất thời gian, liền lại biến mất không gặp.

Hăn qua lão Lâm Chi Khanh kia 1 lời không muốn lộ diện mạo chân thận vì vậy tựu đeo lên 1 cái dịch dung. 1 phần tựu không ai nghi ngờ khả năng này lão soa 1 phương diện hắn không hội lại Vũ Vân Đế Triều quá sớm.

Tựu 1 cái thân phận mới khả năng ít ai chú ý.

Vài vòng luẩn quẩn hắn cũng bay tới lớp của mình.

“xin chào, ta tựu là lão sư mới đến!”Khẽ mỉm cười, vũ Hồng Anh ướn thân mình bước vào mục giảng.
Gã 2 năm trước vốn được ban làm chủ nhiệm ban sơ cấp. Mà học viên chia làm 4 ban: chân-cao-trung-sơ ban với 20 lớp. Lớp hắn tựu số 20 ban sơ cấp.


"Mọi người về chỗ ngồi hết" thấy hắn bước vô, 1 tên bản tử chắc là trưởng lớp lên tiếng gọi.

Lớp của ban cuối quả nhiên rất khó trị. Trong số 20 ban thì ban này là ban cá biệt và tệ nhất trong các ban. Đa số học viên đều năm thứ 2 nhưng chưa tốt nghiệp lên ban Trung Cấp.

Học viên người nhìn ta, ta nhìn người dường như không có quan tâm tới sự hiện diện của hắn.

“ai…lại 1 tên què thôi. Thật không biết viện trưởng nghĩ cái chó má gì lão sư thì chém ngang chém ngửa còn chúng ta vẫn ngồi đây ăn đống cứt chó.” 1 tên học viên nam, nhìn khá tuấn tú lên tiếng.

Hắn tên Lam Thanh, 14 tuổi bất quá lưỡng Nghi cảnh bát trọng.

“ Lam đầu xú a...người lại nói sai rồi….không phải chúng ta cứt chó…mà đám phế vật kia gặm phải cứt chó nhiều quá..nên tựu ăn cơm đá bát thôi.” Lại 1 tên phụ họa theo, hắn tên Nghiêm Tinh, 14 tuổi, Lưỡng nghi cảnh bát trọng.

“xí…bất quá 2 tên cứt chó mà thôi, bổn tiểu thư nghe cũng cảm thấy buồn nôn theo..ọe” 1 tên nữ tử 1 bên vừa nói vừa làm giả nôn trông khá mất hình tượng so với vẻ bề ngoài đẹp đẽ của nàng.
Nàng này tên Tử Ngân, mắt lá liễu, da nõn nà có hứng thú vóc người,,trông khá bắt mắt. tuy nhiên tu vi lại cao 1 trọng hơn 2 tên trước.

“!”
Thế là 1 trận ồn ào, truyền khắp 4 phương tám hướng.
Qủa thật, cổ nhân nói có lí chỉ có kẻ ngu mới đáng sợ vì chúng nhiều và đông.

Hiểu được điều này, Vũ Hồng Anh nhăn mày dựng tóc.

Hắn đặt quyển sách lên bàn 1 cách thong thả nhìn như rất nhẹ nhàng nhưng như vạn cân đè xuống cái bàn trước mắt tựu chịu không nổi lăn ra nát tứ tung.

Bộp!

Đám học viên lúc này mới theo tiếng nổ quay về phía hắn, ai nấy cũng thấn thờ nhìn hắn.

“đạo sư người không phải có vấn đề a…học viên đang thảo luận người chó má gì cắt ngang chúng ta, 1 tên bất quá thất phu hôi sữa mà thôi.” Tên Lam Thanh hồi nãy, 2 tay khoanh lại ngạo ngễ thẳng sống lưng ta đây 1 bộ lão quái hiểu chuyện giảng đạo.

“haha..thất phu hôi sữa”

Vũ Hồng Anh nực cười nhìn gã, hắn đường đường sống mấy chục năm Thánh Đế,, người tựu cho là thất phu là thất phu sao.

“nực cười.. 1 tên tiểu lâu la cũng dám bỡn trước mặt ta…bất quá ta thích..haha”

“người này chắc là điên…hắn có phải lão sư đây không?”
“ ĐẠo sư người vẫn lên lớp hay vẫn rời đi mau?”Nghiêm Tinh 1 bên phụ họa theo.

“Lên lớp a…các người tựu oai phong lắm a, 1 đống chói gà chưa chặt cũng dám ngồi đây mói vẽ ta.”

Nghe tới Vũ Hồng Anh thu nụ cười lại, đôi mắt phảng phất như kiếm dựng trời xanh, có thần học viên nhìn thấy mà nhao nhao run sợ. Người hắn tỏa ra khí thế thật đáng sợ, đã lâu cảm giác này không còn hắn phải thật hảo tận dụng.

“Tất cả ngồi xuống cho ta..”
Lần này âm thanh của hắn hùng hồ như giết người, khí thế mãnh liệt, ai nấy cảm thấy khó chịu không thở nổi nhau nhau bệt xuống ghế.

“tên nào lớp trưởng?”

“Dạ…dạ” tên bàn tử ban nãy cố gắng vác cái xác nặng ngàn cân run cầm cập đứng lên.

“người là chó má nữ nhân sao…1 chút khí thế nói chuyện không có tựu làm nam nhi..thật không biết phụ mẫu người dạy ra sao..sau này làm sao có thể quân lâm thiên hạ, ngạo ngễ thương khung…nói nghiêm túc cho ta” Vũ Hồng Anh nhìn hắn lòng không khỏi cười thầm.

Đám oắt con này bên ngoài vênh váo nhưng bên trong 1 chút tư chất anh hùng chả có mẹ gì.

“lão sư..ta tên Long Hàn, tựu trưởng lớp…”

“học viên đầy đủ”

“dạ..1 tên nghĩ,”

“ ngồi xuống”

Vũ Hồng Anh kiểm tra 1 lượt danh sách thông tin học viên, hắn nghiên cứu rất kĩ lương từng chi tiết. Đương nhiên tựu chuẩn bị đem đám lâu la này chịu tôi khổ 1 đường.

Hắn ngẩng lên quét mắt đám người 1 lượt. học viên khá đều đa phần là nam xinh nữ tú.

“có gì không hiểu thì phát biểu, đừng lãng phí thời gian của ta?”

Nghe được lời hắn mà nói, người nhìn ta ta nhìn người, đùn đẩy nhau đứng lên.
Sau 1 hồi xô đẩy Rốt cuộc cũng có 1 tên chịu đứng ra. Nàng này có vẻ 1 tên nhu nhược yếu thế nên bị buộc ra.

Tuyết Yên mặt trắng bệch cúi xuống, không dám thở mạnh, nàng thân đang không ngừng run từng trận. Có vẻ ai nấy đều đang rất sợ bởi luồng khí thế ảnh hưởng.

“nói đi..người không tựu mở mồm…cả đám tiêu mẹ nó đi, người không thấy hắn bộ mặt kia sao..không cẩn thận hắn đem người thịt chứ” Lam Thanh mặt gian xảo khích tướng giả bộ buồn rầu vân vê vạt áo nàng.

“nhưng mà..”
“còn nhưng gì nữa..người mà không nói tựu chúng ta không còn là huynh đệ nha” lại 1 tên mặt mày Nghiêm Tinh mồm mép văng đầy nước miếng nhổ ra.

“lão sư ta…” Nàng lúc này mới gắng đưa con mắt đỏ hoe về phía Vũ Hồng Anh, nhìn mà thấy xót a.

“Không tệ..tiểu Phẩm Đan sư..người tên gì?” Vũ Hồng Anh thu bộ mặt nghiêm khắc lại tươi cười nhìn nàng.
Vóc người nhỏ nhắn, mắt bồ câu lông mày lá liễu, từng đường nét như ẩn như hiện. Lớn lên có lẽ là 1 nữ nhân hại nước hại dân.

“học viên Tuyết Yên” Nàng này lúc này mới thở phào nhẹ nhõm trả lời.

“Tuyết yên phải không…nếu ta nhìn không lầm người hẳn 3 ngày trước mới thất bại Tiểu Nhục Đan đi?”

Vũ Hồng Anh mặt tà tà cười nhìn nàng.

“sao người biết..” Thu lại khuôn mặt trung niên tầm thường kia, nàng vô cùng nghi hoặc, rõ ràng chuyện nàng là 1 tên tiểu phẩm Đan Sư rất ít người biết đến, cho gì biết được số người không ít. Huống chi tên lão sư trước mắt này nhìn tựu quá bình thường đi lẽ nào hắn mò ta luyện đan sao.

Không thể nào ta luyện đan mật thất không ai có thể bước vào, chưa kể còn có đại trận bảo hộ.

Thật kỳ quái.
Nàng lúc này đầu óc 1 trận mông lung, suy đi suy lại cũng không biết nguyên do gì Vũ Hồng Anh biết nàng luyện đan thất bại.

“Ta sao không thể biết..nếu ngay cả học viên mình không nắm chắc tựu không đứng trên này đi. Huống chi…” hắn nghiêm nghiêm lại cười cười nhìn nàng nói.

Cả đám học viên thu lời này vào lòng như 1 cái dao đâm vậy.

Nếu ngay cả học viên mình không nắm chắc tựu không đứng trên này đi.

Đúng vậy 1 tên lão sư nếu không hiểu rõ học viên mình sao có thể đưa chúng lên thành tựu cao hơn. Lời này nghe rất có lý.


Đăng bởi: