Đoản Văn (Bỉ Mão)

Chương: Đoản Văn (Bỉ Mão) [Đoản một]


"Một ngày em không còn yêu anh nữa, rời xa anh thì sao?"


Cô gái này là cái cục phiền phức luôn bám theo tôi. Cô ấy tỏ tình với tôi từ cuối cấp hai, lấy tôi để làm động lực thi đỗ trường chuyên, cùng lớp giỏi với tôi, chung trường đại học rồi còn xin bằng được vào làm nhân viên cùng công ty tôi làm việc nưca chứ! Cô ấy hỏi quá thừa mà! Tôi trả lời với giọng chẳng mấy quan tâm:" Lúc đó sẽ là ngày đẹp trời nhất suốt 26 năm qua của tôi."


Cô ấy có vẻ buồn, cô gái này không giỏi che giấu cảm xúc cũng chẳng bao giờ buồn quá lâu. Tôi nghĩ vậy. Dùng gần như cả thanh xuân để theo đuổi người như tôi ư? Thật quá lãng phí, suốt 10 năm không ngán sao? Tôi luôn đi phía trước cô ấy, cô ấy thì ra sức đi theo tôi, tôi chưa bao giờ chờ đợi cô ấy cả. Ăn cơm trưa, cô ấy luôn là người nói, tôi chỉ tập trung vào ăn cơm mặc kệ lời cô ấy nói, đôi lúc tôi cũng chỉ gật đầu vài ba cái cho qua chuyện. Cô ấy thật quá phiền hà.

Nhớ cái hồi cấp 3 năm 2. Tôi thích chị gái năm 3, cô ấy giúp tôi tỏ tình với chị hoa khôi ấy. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy cười trừ, nét mặt có hơi gượng gạo, nói với tôi:"Yêu, muốn người mình yêu hạnh phúc, không phải cố trói buộc người ấy lại. Em giúp tỏ tình, anh vui là được. Em ở bên anh lâu hơn một chút nữa rồi em sẽ được một chút vị trí trong tim anh thôi!" Sau đó nở nụ cười ngốc, thuần khiết của cô ấy. Lúc đó tôi cũng khẽ rung động nhưng chưa đủ gọi là thích, chỉ là thoáng qua. Ngay hôm đó, chị hoa khôi kia đồng ý lời tỏ tình. Tôi và chị yêu nhau được mấy tháng thì chia tay bởi chị lên đại học.


Tôi và cô ấy tốt nghiệp, tôi đang trò chuyện với mấy ông bạn cùng lớp, bỗng "cục phiền hà" đó lại chạy tới kéo tôi ra khoe bằng tốt nghiệp cũng như sự cố gắng của cô. Lúc đó tôi chỉ sợ lát nữa bị bạn bè châm chọc này nọ, tức giận nổi lên! Xấu hổ dâng trào! Tôi mắng cô ấy. Cô ấy im im không nói gì, hình như mắt rưng rưng, run run bả vai, tôi chẳng để ý, quay người bỏ cô ấy một mình ở sân vận động. Hôm sau lại như cũ, tôi biết từ trước tới nay "cục phiền hà" này luôn mạnh mẽ, mặc kệ cũng tự lực được.


Hôm nay như bao ngày, tôi từ căn hộ đi ra, lại là cô ấy, trên tay cầm hai cặp lồng cơm trưa. Cô ấy luôn mang đi hai hộp dù tôi luôn từ chối nhận hộp cơm ấy. Tôi đi lướt qua cô ấy, cô ấy lại dần tăng tốc để đuổi kịp tôi. Vận tốc của tôi luôn đi nhanh một chút khi gặp "cục phiền hà". Thích trêu cô để cô đuổi theo.


Đèn đường bật lên, chẳng mấy chốc trăng đã sắp tới đỉnh đầu. Tôi ra khỏi phòng, cô ấy đang chờ tôi ở đó. Ánh trăng soi sáng gương mặt như đợm buồn, gió nhè nhẹ thổi làm tóc cô ấy bay thơ mộng. Sao tôi chưa bao giờ để ý nhỉ? Cũng khá xinh đó chứ! "Thịch!" Tim tôi bỗng đập mạnh, là rung động sao? Tôi đi tới đối diện cô ấy, gương mặt nghiêm túc:" Em hỏi anh lần cuối cùng, anh có thích em một chút nào chưa?"


Tôi đáp:" Chưa."


Cô ấy cười trừ một điệu, giờ đây mới nhìn thẳng vào mắt tôi, cô ấy khóc sao? Tôi lại bắt đầu bối rối rồi! Cô ấy nói:" Được, từ nay, không có người con gái nào là cục phiền phức của anh nữa."

Cô ấy lướt qua tôi, biến mất khỏi màn đêm sâu lắng. Tôi ngơ ngác nhìn bóng người đó, "chắc là chỉ đùa thôi mai cô ta lại bám đuôi mình ấy mà!" Tôi nói với lòng như vậy. Cười một cái rồi đi về như thường ngày.


Sáng hôm sau, tôi bắt đầu thấy lạ, không còn cô gái nhí nhảnh ngó nghêng hai tay hai cặp lồng cơm đứng chờ tôi nữa. Đi trên đường tới công ty không còn "cục phiền hà" bám theo sau đuôi dùng đôi chân ngắn tủn đuổi theo nữa. Đây là cảm giác gì vậy? Là thiếu thốn? Hay tự do? Tôi chẳng phân biệt được nữa, tôi cảm giác như mất đi gì đó quan trọng vậy. Lạ lẫm quá! Bước vào văn phòng. Ô? Cô gái ấy đâu rồi? Tôi hỏi nhân viên, cậu ta trả lời:" hôm qua có báo cáo điều chuyển nhân sự gửi cho cô ấy, cô ấy bảo phải hỏi người quan trọng. Sáng nay đã chuyển sang phòng tài chính rồi thưa trưởng phòng."


À, đó là lý do cô ấy hỏi sao? Hôm ấy tôi chẳng làm việc được, đầu cứ hiện lên hình bóng của "cục phiền hà" . Nói không yêu sao còn nhớ nhung đến vậy chứ? Trống vắng quá... mệt mỏi quá... làm sao đây?


Năm ngày, sáu ngày, bảy ngày. Chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng cô ấy khi cố tình đi qua phòng tài chính, có lúc là ở cantin, không xách hai cặp lồng nữa nhỉ? Lại có bạn bè nữa, trước đây vì thằng tồi như tôi mà không có người bạn nào cả.


Đã 2 tuần kể từ khi cô ấy đi. Tôi chịu hết nổi rồi, tôi phải tìm cô ấy. Nhân lúc cô ấy ở cantin kéo cô ấy đi. Cô gái bé nhỏ liên tục vùng vẫy, có vẻ tôi nắm hơi chặt, mặt nhăn nhó. Tôi buông lỏng ra, cô phản kháng:" Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!"


Tôi đáp:" Tôi mà thả, sợ em rời xa tôi."


Mắt cô ấy nhòa đi, long lanh ngập nước, tôi ôm "cục phiền hà" của tôi vào lòng mặc kệ cô kháng cự, cô trách tôi :"Buông ra! Buông ra! Yêu anh khổ lắm! Đau lòng lắm! Tôi không muốn bị anh làm tổn thương nữa! Tôi mệt rồi."


Tôi vẫn ôm cô ấy như vậy, hóa ra sự mạnh mẽ tôi hay thấy là vỏ bọc cô ấy tạo ra, tôi áy náy tận cùng, làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi, tôi muốn bù đắp:" Tôi sẽ bù đắp tất cả những gì em phải chịu khi yêu tôi. Chỉ cần em đồng ý ở bên tôi lần nữa, trở lại thành "cục phiền hà " của tôi thêm lần nữa. Tôi yêu em."

Cô ấy òa khóc trong lòng tôi, tấm thân bé nhỏ run rẩy, tôi ôm cô ấy, tôi nguyện yêu cô ấy hết đời.
Đăng bởi: