Đoản Văn (Bỉ Mão)

Chương: Đoản Văn (Bỉ Mão) [Đoản hai - 2]


Tôi tỉnh dậy say cơn mê, cơ thể không còn sức lực, bên tai là bao thanh âm hỗn tạp, tôi nghe thấy loáng thoáng âm giọng trầm ấm của người ấy ngoài phòng bệnh. Anh đang trò chuyện với bác sĩ. Nội dung đại khái là về vấn đề của tôi. Tôi gắng ngó ra ngoài hóng chuyện. Anh rút ví đưa viện phí cho bác sĩ, ông ta nhận tiền cười tươi rồi bỏ đi, anh mở cửa. Bối rối quá! Lại mắc nợ anh rồi, tôi chùm chăn kín mặt, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt không sức sống này. Giả như còn say ngủ.


Anh ân cần chỉnh lại chăn sộc sệch, còn chỉnh lại mấy sợi tóc vứng trên trặt tôi về đúng trật tự. Ôi~ anh dịu dàng quá đi mất! Tôi chưa từng thấy một Mạc Lâm như vậy, anh chỉ toàn thờ ơ, lạnh lùng với tôi. Tôi muốn ngắm nhìn khuôn mặt lo lắng mà anh dành cho tôi, mở mắt, trước mắt là gương mặt điển trai của người ấy, lúc nào anh cũng điển trai như vậy. Mặt tôi lại bừng bừng. Anh đặt tay lên trán tôi, nói:" Mặt đỏ bừng bừng, cô còn sốt à?"


Khoảng cách quá gần, tôi không kìm được mà đỏ mặt thôi! Tôi gạt tay anh ra, quay sang bên khác:" Em không sao, anh không cần lo cho em."
Anh chẳng nói gì nữa, lẳng lặng để vỉ thuốc và cốc nước lên bàn mà rời đi. Tôi làm anh buồn sao?


Tôi nghỉ ngơi tại viện hai ngày, tôi bảo người ấy sẽ trả lại số tiền anh trả viện phí, anh cười, xoa đầu tôi như một đứa trẻ đáp:" Không cần đâu đồng nghiệp với nhau cả mà." Trong hai hôm ấy anh cũng hay ghé qua, khi thì đưa tôi ít trái cây, khi thì mấy hộp sữa. Quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi.


Tôi xuất viện, anh chủ quán liên tục xin lỗi tôi, anh ấy bảo do anh ấy không biết, tôi chẳng bao giờ để bụng chuyện cũ quá lâu mà! Dù gì cũng không phải lỗi của anh ấy! Hôm nay tôi quyết định tỏ tình! Đúng 5h chiều, tôi hẹn anh lên sân thượng của quán. Tôi vừa bước, chưa kịp gọi tên anh thì thấy anh ôm một cô gái trẻ đẹp. Nhìn gương mặt anh lộ rõ vẻ thương nhớ một người. Ồ.... có người yêu rồi sao....? Tim tôi nhói quá! Khó thở quá! Mắt tôi dần cay xè đi, mọng nước. Tôi gọi tên anh. Anh ngạc nhiên buông cô gái đó ra, miệng lắp bắp:" Em... để anh giải thích! Đây là-"


Cô gái kia lên tiếng chặn miệng anh:" Bạn gái, tôi là bạn gái Mạc Lâm."

Không còn nghi ngờ gì nữa, tưởng như đã tìm thấy người mà mình trân trọng hóa ra... là giả dối cả... tấm thư tình nhỏ mà tôi mất bao công sức, bao tình cảm dồn vào nó, giờ chẳng ý nghĩ gì nữa... xấu hổ quá! Mất mặt quá! Tôi muốn chạy nhanh khỏi nơi có anh, tôi không muốn gặp anh nữa! Họ nói lúc ta đau lòng nhất trời sẽ đổ mưa, đúng thật, trời mưa lớn. Tôi chạy thộc mạng để rồi ngã một cái đau! Anh chạy lại, tôi không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh nữa! Tôi hét lên trong tuyệt vọng:" Đừng lại gần!" Vết thương xước đến chảy máu, nào có thể xót bằng nỗi đau lòng được chứ!


Nghĩ cả đêm có nên nghỉ việc không? Dù có đau đến đâu cũng không thể hồ đồ thế được! Công tư phân minh, không thể vì tình cảm lấn át sự nghiệp, rất khó khăn mới xin được vào đây, không thể nghỉ việc! Tôi tiếp tục đi làm vào ngày hôm sau mang bên mình là cặp mắt gấu panda, do hôm qua khóc nhiều quá. Người phờ phạc đi hẳn, việc làm chẳng đâu vào đâu. Tự đánh mình! Doãn Y Trân! Tỉnh táo lại! Mày là nữ cường cơ mà!


Tôi phải vào trong phòng pha chế lấy đồ, anh nhìn thấy tôi liền bỏ dơ việc nắm lấy cổ tay. Anh nói:" Em... hiểu nhầm rồi! Nghe anh giải thích!"
Tôi gượng cười, nắm lấy bàn tay nắm chặt cổ tay phải của tôi, gắng:" Anh yên tâm! Không phiền anh nữa, đây sẽ là giây phút cuối cùng em thích anh." Nói xong gặt tay người ấy, đi ra khỏi phòng. Nước mắt đã dàn dụa từ khi nào, theo đuổi mệt mỏi vậy sao? Tự ôm hi vọng rồi lại ngậm ngùi tự mình dập tắt. Vốn từ trước tới nay dều là cô chủ động. Tôi ngồi một góc mà khóc. Chẳng giống tôi gì cả...


Mạc Lâm từ đâu bước tới nhào tới ôm lấy tôi. Đột nhiên cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Giọng anh như cười nhạo tôi:" anh không cho phép em ngừng thích anh. Đó là em gái anh, Mạc Hân, đồ ngốc."


Tôi ngồi nghe giải thích mà lòng cảm thấy ấm áo vô bờ, anh nói anh thích tôi trước cả khi tôi thích anh. Thích từ khi anh chuyển nhà tới căn hộ đó. Vì tôi mà đi pha chế caffee. Nghe mà thấy tôi thật ngu ngốc, không phát hiện ra hành động của anh dù có lúc lạnh lùng nhưng ẩn sau trong đó lại quá đỗi ân cần, ngọt ngào. Anh đặt lên trán tôi nụ hôn nhẹ:" Vậy giờ có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Đăng bởi: