Dược Hương Trùng Sinh

Chương 2: Giấc mơ


Chương 2: Giấc mơ

Editor: Thu_gà_nhà_nuôi

Beta: QR2

Phần 2.1

Mưa xuân từng giọt từng giọt rả rích suốt đêm. Sáng sớm, mưa tạnh, Cố Thập Bát Nương cũng mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là đỉnh màn màu đen, loại vải màn này... Cho dù là thời điểm nhà họ Thẩm khốn đốn nhất, ngay cả hạ nhân cũng chưa từng sử dụng qua.

Sai rồi, đây không phải Thẩm phủ...

Đôi tay đặt ngang bên người của Cố Thập Bát Nương không khỏi nắm chặt. Thẩm phủ... Và nàng đã không có bất kỳ quan hệ nào, nếu có thì cũng chỉ là kẻ thù không đội trời chung mà thôi.

“Thập Bát Nương... Thập Bát Nương...” Có người đến đẩy cánh tay nàng, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.

Giọng nói đầy quan tâm đó khiến đầu mũi của nàng lại ê ẩm, nhất thời nước mắt chảy ra.

Phụ nhân ngồi trên giường bỗng giật mình: “Thập Bát Nương... Thế nào? Đầu lại đau sao?” Phụ nhân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp trán nàng, vén tóc lên có thể thấy rõ một vết tím bầm.

Thập Bát Nương dựa sát vào trong lòng của phụ nhân, tham luyến hưởng thụ hương vị quen thuộc chỉ thuộc về mẫu thân.

“Thập Bát Nương...?” Phụ nhân lo lắng gọi nàng.

Từ ngày ngã trên núi xuống, sau khi hôn mê tỉnh lại đến nay, nữ nhi thay đổi càng thêm âm trầm ít nói, thỉnh thoảng lại phát ngốc.

“Con không sao...” Đầu nàng cọ xát vào trong lòng mẫu thân, nói bằng giọng mũi.

Cảm thấy vạt áo ướt, trên mặt phụ nhân vừa mỉm cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ: “Tại sao lại khóc?” Bà vuốt mái tóc dài đen nhánh, trách mắng.

“Nương...” Cố Thập Bát Nương lại gắt gao ôm chặt mẫu thân, cảm nhận sự tồn tại mẫu thân, lẩm bẩm nói: “Con nghĩ đến nương...”

Phụ nhân bật cười, nâng nàng dậy, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng: “Con ăn cơm với nương, ngủ cùng với nương, chẳng lẽ bởi vì lúc ngủ nhắm mắt không thấy nương nên nghĩ tới nương? Vậy về sau đừng ngủ nữa.” Phụ nhân mỉm cười.

Lúc này, mẫu thân mới hai mươi tám tuổi, nhìn qua lại tưởng ba mươi tám, trải qua những ngày tháng sống gian nan, dung nhan vốn thanh lệ sớm đã bị năm tháng làm phai nhạt, nghĩ đến lúc chính mình có tiền, mẫu thân lại không được hưởng thụ...

Nước mắt Thập Bát Nương dâng lên, khẽ gật đầu, khàn khàn nói: “Nếu như có thể vĩnh viễn nhìn nương, Thập Bát Nương nguyện ý không cần giấc.”

Phụ nhân cười ra tiếng nhìn nàng, điểm mũi nàng một cái: “Đừng nói càn!”

Thập Bát Nương nhìn mẫu thân, không nói chuyện.

“Được rồi, Thập Bát Nương, chắc con đói rồi, nương bưng cơm cho con ăn nhé...” Phụ nhân cười lên.

“Nương.” Nàng gọi mẫu thân, di chuyển đến mép giường: “Để con ra ăn.”

Trên mặt phụ nhân thoáng lo lắng, chần chờ nói: “Con có thể không?”

“Được ạ.” Thập Bát Nương gật đầu với mẫu thân.

Nàng phải khỏe lên, không còn thời gian nữa rồi...

Hiện tại là ngày hai mươi tám tháng ba Kiến Nguyên năm thứ năm, chính xác nàng đã quay trở lại mười năm trước, lúc này nàng tròn mười ba tuổi.

Phụ thân gian khổ học tập, từ nhỏ đến trung niên mới đạt được chức Huyện lệnh, trên đường đi nhận chức lại mắc bệnh mà qua đời.

Vào mùa hè, mẫu thân sẽ dẫn nàng và ca ca mười lăm tuổi trở về nguyên quán ở Kiến Khang, nương tựa vào người trong tộc.

Đến đầu mùa đông, mẫu thân bị một tên ăn chơi trong tộc vũ nhục, tự sát bỏ mạng, ca ca trả thù không thành, ngược lại bị vu cáo hãm hại phải ngồi tù.

Ngày hai mươi tám tháng ba tháng chạp, ca ca ra tù, bị nhiễm bệnh dịch chết trong lòng nàng.
Cũng trong một năm này, nàng mất đi người thân, từ đó bơ vơ không nơi nương tựa, phải ăn nhờ ở đậu người trong tộc.

Vận mệnh cũng từ năm nay mà bắt đầu, thê nên bây giờ nàng muốn thay đổi vận mệnh bắt đầu từ năm nay.

Nhìn đôi mắt nữ nhi giống như hai ngọn lửa được thắp sáng, phụ nhân không khỏi giật mình, hài tử này...

“Cũng tốt, nằm lâu xương cốt cũng yếu ớt, nên đi lại hoạt động...” Phụ nhân chợt cười nói, ngồi xổm xuống.

Thập Bát Nương cúi đầu, nhìn mẫu thân mình tóc đã điểm bạc, nhịn không được lại cay cay khóe mắt.

“... Ở trong sân đi lại cũng được, ăn xong thì nằm một lát...” Phụ nhân giúp nàng mặc thêm một cái áo vải sợi ngắn, nhẹ nhàng dặn dò: “Tối qua, conlại ngủ không ngon giấc sao? Nằm mơ thấy ác mộng à...?”

Đúng vậy, là ác mộng, Thập Bát Nương cắn môi dưới, khẽ gật đầu, may là cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.

“Thập Bát Nương...” Phụ nhân khom người đứng bằng vai nàng, nhìn đôi mắt mơ màng của nàng trong gương đồng, nói: “Đừng sợ, nương ở đây.”

Đúng vậy, nương còn ở đây, vĩnh viễn ở đây.

Thập Bát Nương mấp máy miệng, nhìn gương đồng phản chiếu khuôn mặt còn trẻ con của chính mình đang khẽ mỉm cười, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng lại hiện ra hai má lúm đồng tiền.

“Được rồi...” Mẫu thân ở sau lưng nàng cũng soi gương nói: “Thập Bát Nương nhà ta cười lên thật đẹp...”

Cửa gỗ bỗng “đông” một tiếng, tiếng động không chỉ làm hai người kinh hãi, ngay cả người xông tới cũng giật mình.

Gương mặt mang nét kháu khỉnh bụ bẫm, mày rậm mắt to, thiếu niên luống cuống tay chân đỡ cửa gỗ, ngăn nó phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Hải ca nhi!” Phụ nhân có phần oán trách nhìn hắn.

Cố Hải thè lưỡi, thấy tiểu cô nương đang ngồi trước gương ngơ ngẩn nhìn mình.

“Dọa muội muội rồi...” Thiếu niên tự trách, cười nói, lời còn chưa dứt đã thấy nước mắt của tiểu cô nương chảy dọc xuống trên khuôn mặt tái nhợt, nhất thời hắn vung tay đánh vào vai của chính mình: “Đều tại huynh, đều tại huynh, muội muội đừng giận...”

Thập Bát Nương từ trước gương chạy tới, ôm cánh tay của thiếu niên khóc lớn.

Đây là ca ca của nàng, lớn hơn nàng hai tuổi, từ nhỏ đến lớn luôn che chở phía sau lưng của nàng, chính nàng lại trơ mắt nhìn huynh ấy chết trong lồng ngực mình...

Sau khi khóc xong, nàng an tĩnh ngồi dưới mái hiên ăn bánh bột ngô, từng miếng từng miếng một, miếng bánh khô khốc trong cổ họng, nàng lại cảm thấy giống như mỹ vị chốn nhân gian. Miệng uống một ngụm cháo loãng to, nuốt xuống miếng bánh ngô, cổ họng nàng đau rát, nhưng cảm giác này làm nàng rất vui vẻ, chứng minh mọi điều là thật, tất cả đều là sự thật, hơn nữa nàng còn sống, không chỉ có một mình.

Đứng ở trong sân, bên cạnh phụ nhân y phục ẩm ướt, ánh mắt Cố Hải thủy chung không rời khỏi Thập Bát Nương.

“Nương...” Cố Hải nói nhỏ: “Muội muội càng lúc càng thích khóc... Mắt cũng sưng lên...”

Tào thị khẽ gật đầu, trên mặt là vẻ đau buồn, không chỉ thích khóc, từ ngày tỉnh lại, ban ngày phát ngốc, đêm tối thì liên tục gặp ác mộng, mỗi đêm đều khóc lóc, đều kêu rên...

“Hải ca nhi, mấy ngày nữa con không cần đi chặt củi, ở nhà bồi muội muội, mẫu thân đi một chuyến đến nhà Ma bà bà ở hẻm đông.” Tào thị có quyết định, nói.

Ma bà bà là bà đồng có tiếng ở nơi này, Cố Hải nhíu mày, hắn là người đọc sách, có chút phản cảm đối với việc mọi người truy phụng thầy cúng, chần chờ nói: “Không thì tìm đại phu tới khám thử...”

“Quá trưa mẫu thân đi tìm đại phu tới.” Tào thị đáp.

“Nương, con đã ăn xong.” Ở dưới mái hiên Thập Bát Nương vừa nói vừa đứng dậy thu thập chén đũa.

Tào thị bước tới: “Để nương làm.”

ngantruyen.com/ để đọc truyện
Lúc Tào thị mang thai Thập Bát Nương vừa đúng lúc Cố phụ đi thi, vì gom góp lộ phí mà bán rất nhiều của cải trong nhà để lấy bạc, cơm nước tự nhiên giảm xuống, kết quả là Thập Bát Nương không những bị sinh non gần như không giữ được mạng sống. Cố phụ và Tào thị cầu vô số danh y, còn nghe theo lời bà cốt phán, đi nhận một tên ăn mày làm nghĩa mẫu.

Cái tên Cố Thập Bát Nương này cũng do nghĩa mẫu thuận miệng đặt cho, lúc ấy người nghĩa mẫu ăn mày chia nửa cái bánh bột ngô đen ngòm thành mười tám miếng, thuận miệng đặt cái danh tự này cho nàng.

Hổ thẹn với thân thể yếu đuối của Thập Bát Nương nên phụ mẫu rất sủng ái nàng, tuy nhà nghèo khó nhưng lại dưỡng nàng áo duỗi tới tay cơm tới há mồm.

Cũng vì như thế, không giốngnhững hài tử nhà nghèo khác, không chỉ không có năng lực quản gia tính tình lại nhu nhược không rành thế sự.

“Nương, để con dọn.” Thập Bát Nương đè tay Tào thị lại, kiên định nói.