Dược Hương Trùng Sinh

Chương 70: Lặp Lại


Hahaha... Beta xong c70 r` nè.

Vẫn edit rất tốt chỉ có vài sai sót thôi, fuong đọc để tham khảo nha!!!


BẢN BETA

Chương 70: Lặp Lại

Sau ba bảy ngày tang của Lão tộc trưởng, thời tiết càng lạnh thêm mấy phần, sáng sớm sương mù chậm chạp không tan đi.

“Ca ca đi hảo” Cố thập bát nương từ phòng bếp ló đầu ra chào.

Cố Hải đem giấy dầu gói kỹ sách lại, nhìn muội muội cười, rồi lại lần nữa sửa soạn lại tấm áo lam bào cũ, nói một tiếng: Ta đi học, rồi ra khỏi nhà.

Hôm này là lần đầu tiên đến trường, người thiếu niên thân thể tràn đầy năng lượng, Cố thập Bát Nương cũng không nén được kích động, một đời trước, thời điểm này ca ca đã sớm không đến trường, ở chỗ này ăn không ngồi rồi, khí thế suy hụt.

Bây giờ trước mặt mình cũng là ca ca, thế nhưng là người trong ký ức Cố Thập Bát nương chưa bao giờ gặp qua, chẳng lẽ mình sống lại, ca ca cũng sống lại...

Cố Thập Bát nương nghĩ, mặt hiển hiện nụ cười, đứng tại ngưỡng cửa khiễng chân xem bóng dáng Cố Hải đã đi xa.

Một chiếc xe ngựa lắc lư loạng choạng từ bên kia chạy tới, cùng với tiếng thiếu niên quở trách.

“Mau chút mau chút, hại tiểu gia đến muộn bị lão học trưởng đánh, xem tiểu gia ta thế nào thu thập ngươi” Cố Lang mắng nhiết, vén màn xe lên, đá phu xe một cước.

Hắn một tay nhét vào trong miệng bánh ngọt, một tay đánh sang bên Cố Ngư đang chỉnh lý túi sách.

“... Moi thứ tốt không? Những thứ kia đã viết xong chưa?... Nếu như để ra rủi ro gì, xem ta trở về như thế nào thu thập ngươi...” Hắn mơ hồ nói không rõ, nuốt xuống bánh ngọt.

“Mọi thứ đều tốt.” Cố Ngư mặt như trước ôn hòa cười, không có chút nào để ý mấy sợi tóc đen nhánh bị gió thổi phiêu tán trên búi tóc của mình.

Một tay kịp thời đưa đến bình trà nhỏ, Cố lang lúc này mới vừa lòng gật đầu, nhận lấy bình trà uống.

“Thiếu gia..” Cố Ngư thấp giọng nói, “Ta không nói sợ ngươi quên... Hôm nay chính là ngày Cố Hải đến trường lần đầu tiên...”

“Nga, nhớ rồi,” Cố Lang hưng trí tới, “Ngươi nói ngốc đầu gỗ có đến muộn không ha?” Hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì cao hứng, “Ta nhớ được trước kia hắn ở chỗ này nghe giảng lần đầu tiên liền ngủ quên, bị tiên sinh trực tiếp mắng, ngươi không bắt gặp tiểu tử đó ha ha ha...”

Cố Ngư mỉm cười như trước, khóe miệng hiện lên một đường cong ưu mỹ.

“Nếu như thế thì càng tốt...” Hắn thản nhiên nói, miệng nói chuyện, tay đem chiếc khăn lụa điều của mình đưa cho Cố Lang, xem vị ca ca lau miệng lung tung...

“Như vậy, ngươi nói mấy chuyện trước đây, bọn hắn sẽ có thể nghe được...”

“Biết, biết” Cố Lang xua tay, lúc này bọn hắn đã đến trước nhà Cố Thập Bát nương, thấy bóng dáng của tiểu cô nương bị che lại “Chao ôi, xem...”

Cố Lang đẩy cố Ngư đang ngồi thẳng, nặng nề đứng lên. “Đó chính là căn nhà của ta, hừ, nương ta nói sẽ cấp cho ta dùng để cưới vợ, lại bị bọn hắn chiếm giữ, quá đáng tiếc.” Cố Lang hậm hực nói.

Cố Ngư ngồi thẳng, ánh mắt thong dong nhìn về phía hai chữ trên biển cửa kia “Lao sinh”.

“Đúng thật là quá đáng tiếc...” Hắn thì thào nói, “Lao sinh... Kính Khương viết lao là tư, tư là thiện tâm sinh... Tử viết trước chi, lao chi... Ngụ ý đại thiện như thế lại cấp cho bọn hắn, đáng tiếc...”

Hắn nói lời, cố lang cũng nghe không hiểu.

“Kính Khương là ai? Nha đầu trong căn phòng kia? Bộ dạng xinh xắn không?” Hắn tùy miệng hỏi.

Xe ngựa nặng nề đi qua, Cố Ngư thu hồi ánh mắt, mi hơi hơi nhíu lại, xem cố lang nói: “Thiếu gia, người nhớ theo lời ta, đi nói với Cố Xa, Cố Càn bọn họ...”
“Biết, ta biết, không phải nói Cố Hải thuộc dạng bất học, vô thuật, không thể so sánh tư chất với các huynh đệ, không nên để hắn chiếm chỗ trong tộc, để cho hắn không thể đọc thi thư, phải đi chỗ khác cầu học, để mọi người cười nhạo, hắn trong tộc không có địa vị gì, đồng thời trào phúng tộc Cố thị, đều là Cố Hải chiếm chỗ của người khác...” Cố lang xua tay nói

Cố Ngư thấy hắn nói trắng ra, nhưng là đúng ý, mặt nở nụ cười ôn hòa hơi nồng đậm một chút nói: “Hằng ngày nghe thiếu gia nói, bọn Cố Xa học xuất chúng, lại chính trực dám hỏi...”

“Đúng vậy, mấy tên gia hỏa đọc thư đọc rất tốt, nên rất coi khinh người khác, hằng ngày mắt để trên đỉnh đầu...”

Cố Lang căm giận nói, “nhất là bọn chúng luôn cảm thấy chúng ta bất học, vô thuật tới tộc học chỉ lãng phí số người...”

Nói tới đây thấy có điểm lạ, nói tới cùng là đang mắng Cố Hải đầu gỗ hay mắng chính mình??

“Tâm cao ngạo như thế, dễ kích động, thiếu gia chỉ cần ám chỉ nói mấy câu, Cố Hải sẽ không có trái cây ngon để ăn, hơn nữa, thiếu gia cũng không có chút liên quan...” Cố Ngư cười nói.

Hắn mặt mũi tuấn mỹ, nụ cười ưu nhã, chỉ là đôi mắt dài nhỏ kia một đạo âm hàn chợt lóe lên. Đúng vậy, để cái đám phế vật các ngươi trong tộc học, chính là lãng phí.

Xe ngựa đi nhanh, tộc học quán uy nghêm trang trọng đang ở cách đó xa.

Cố Thập Bát nương thu thập xong, liền đưa tay vỗ vỗ Tào Thị nói: “Nương, ta đi ra phố một chuyến”.

“Hảo, nương đi cùng ngươi!” Tào thị hỏi, sửa lại trâm trên đầu.

Cố Thập Bát nương lắc lắc đầu, cười nói: “Không cần, con liền đi một chuyến ra phố, nhìn xem có cần bào chế dược liệu không.”

Tào thị gật gật đầu, xem nàng đi ra cửa, nghĩ đến cái gì lại cùng đi ra.

Trên phố có dược hành sao? Còn có, đường đi như thế nào nàng biết không? Ngoài cửa, bóng dáng mảnh khảnh của Thập Bát Nương đã đi xa, không chút chần chừ hướng sang bên phải.

Vẫn là phụ thân nàng đưa nàng đi mấy lần, không nghĩ hài tử trí nhớ tốt như vậy, Thào thị nhìn phương hướng nữ nhi biến mất cười vui mừng, đồng thời có chút khổ sở, nếu cha nàng còn ở đây, nhìn thấy nữ nhi có tiền đồ như vậy nhất định sẽ rất vui vẻ đi.

Cố Thập Bát nương chậm rãi đi phố xuyên ngõ hẻm, ánh mắt đảo qua giống như đã từng quen biết, cảm giác giống như đang sống tại ảo cảnh.

Vương ma ma quả thực còn chưa đóng cửa...

Nguyên lai Tang Tam gia lập nghiệp nhỏ như vậy. Đây là Tống tiểu ba, thì ra không phải sinh ra liền béo, hiện tại cả người đều gầy gò...

“Tiểu nương tử, tới nếm thử đi...” Tiểu lão bản nhiệt tình hô, nhìn tiểu cô nương có chút cổ quái đang nhìn mình cười một tiếng, đưa ra một chén canh.

Hảo, đã lâu không ăn...

Cố thập Bát Nương chần chừ đưa ra 2 văn tiền, một mặt đưa cho hắn, một mặt đưa tay nhận lấy chén canh.

“Chao ôi, nương tử đưa nhiều...” Tiểu lão bản mỉm cười nói, đưa lại một đồng tiền trở về.

“Thời điểm này chỉ cần một đồng tiền?” Cố Thập Bát Nương khóe miệng nhếch lên cười, thấp giọng nói

Luôn luôn là một đồng tiền, chúng ta luôn bán vừa rẻ, vừa ngon...” Tiểu lão bản cười nói, nhìn xem cô nương đã đi

“Hảo, tới ăn nữa nha [Vũ: (>v<) tác giả miêu tả nhân vật phụ sống động thiệt chứ, làm ta cũng muốn ăn canh lun này]” hắn vẫy vẫy khan.

Kỳ thật đưa tiền, Cố thập Bát Nương có chút hối hận, hai văn tiền... Có thể mua một bó dược liệu to, hiện tại nàng mới tỉnh lại, hết thảy mọi thứ muốn lặp lại, bất quá, nàng lúc này đã không chỉ đơn giản chỉ biết lên núi đào chút dược liệu bán.

Làm cái dược liệu gì kiếm được tiền nhiều? Nàng một mặt nghĩ, một mặt đi, ngẩng đầu phát hiện chính mình thế nhưng đứng đầu phố, đối diện tấm bảng quảng cáo cửa hàng theo gió đang chớp lên.

Thuận Hòa Đường