Dược Hương Trùng Sinh

Chương 88: Thừa Nhận (1/3)




“Ta không nghĩ tới ta có thể gặp lại các ngươi, nương, ca ca, Mười Tám Nương không nghĩ tới còn có cơ hội gặp lại các ngươi, mười năm rồi a mười năm rồi a, nương, ca ca, Mười Tám Nương mất đi các ngươi đã muốn mười năm rồi a...”

Tào thị cả người phát run, bước tới vài bước, ôm lấy Cố Mười Tám Nương, lời nữ nhi nói nàng không có hoàn toàn nghe hiểu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sụp đổ kia của nữ nhi, như chim quyên khóc thương tố cáo, nàng chỉ cảm thấy đau lòng kịch liệt, trong lòng một mớ hỗn độn, chỉ muốn khóc, lớn tiếng khóc ra.

Cố Hải sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên.

“Ta biết, ta biết việc này rất khó tin tưởng, chính ta đôi khi cũng không tin tưởng, ta cũng nghĩ từng đến đây là một cơn ác mộng mà thôi...”

“Nương, ngươi có biết ta vì cái gì mà chế dược không? Nương, ngươi không cảm thấy được kỳ quái sao? Ta trước kia chưa từng tiếp xúc qua dược liệu, trong lúc đó lại đột nhiên có thể bào chế dược liệu bán lấy tiền?”

“Ta nói là ta đọc qua sách, kỳ thật là lừa gạt ngươi, nhà chúng ta, căn bản là không có sách nào liên quan đến dược liệu...”

“Nương, ngươi có biết vì sao Chu chưởng quỷ lại thua trong tay Bành Nhất Châm không? Đó là bởi vì hắn dùng giả dược tính kế ta cùng Bành Nhất Châm, mà ta nhận ra kia là giả dược, ngược lại bị ta tính kế...”

“Ngươi có biết vì cái gì ta bị cho là Lưu Công đồ đệ không? Đó là bởi vì ta có được một quyển sách, quyển sách là chính đại dược sư Lưu Công viết, mà quyển sách này cũng là do ta nhận ra giả dược vị lão Trượng kia làm, thắng đến...”

“Mà cái này cũng không phải chỉ cần đọc sách là có thể nhận ra, là bởi vì giả dược này ta đã gặp qua...”

“Nương, dòng chảy vận mệnh, còn gả ta cho Trầm An Lâm, mà Trầm gia có một hiệu thuốc bắc, ta từng kinh doanh vài năm, tất cả các kỹ thuật làm dược liệu ta đều học được từ đó...”

Lúc này Tào thị cùng Cố Hải rốt cuộc cũng nhịn không được kinh ngạc,

Hai người không khỏi lảo đảo một chút, Cố Hải ngã ngồi ở ghế trên, mà tào thị trước mặt Cố Mười Tám Nương đã ngã quỵ trên mặt đất.

Lời của Cố Mười Tám Nương đối với họ mà nói, thật khó tiếp nhận đi.

Như thế nào sẽ có chuyện như vậy? Không có khả năng, không có khả năng...

“Mười Tám Nương, ngươi, ngươi là đang nằm mơ...” Cố Hải lẩm bẩm nói.

Tử không nói quái lực loạn thần, nhưng lại có ngôn cử đầu ba thước hữu thần minh.

Việc này hoàn toàn vượt qua nhận thức của hai người, vượt qua khả năng tiếp thu của bọn họ.

“Mười Tám Nương cho tới bây giờ chưa từng rờ khỏi các ngươi, lần này đến Kiến Khang là ở một thời gian dài, hơn nữa cho tới bây giờ ta cũng không có cùng người của Trầm gia qua lại, có đúng hay không?”

Tào thị chần chờ một chút, đầu gật gù.

Đây là sự thật, đừng nói là Mười Tám Nương, chính là nàng trước nay cũng không cùng có Trầm gia giao thiệp, cũng chỉ biết tên của Trầm Tam lão gia mà thôi.

“Tốt lắm, ta hiện tại liền nói cho các ngươi, Trầm Tam lão gia có bốn con trai bốn con gái...”

đọc tRuyện cùng http:/
/ngantruyen.com “Thứ tử cả là Trầm An Phong, mười lăm tuổi chết vì bệnh, có một thê tử tên là Chu Tử Ngọc, không con nối dõi...”

“Đích tử cả là Trầm An Lâm, năm nay mười tám tuổi...”

“Thứ tử Trầm An Kha, năm nay mười lăm tuổi...”

“Đích thứ tử Trầm An Đống, năm nay mười bốn tuổi...”

“Trầm Tam lão gia cùng sở hữu hai phòng thê thất, vợ cả Triệu thị, cũng chính là mẹ đẻ của Trầm An Lâm, tiểu thiếp Triệu thị, cũng chính là dì của Trầm An Lâm...”

Nàng một câu một câu đều nói rõ ra hết, Tào thị cùng Cố Hải mặt đầy khiếp sợ.

“Nương, ca ca, các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, là biết ta nói đúng hay không.” Cố Mười Tám Nương cảm xúc dịu đi rất nhiều, “Đương nhiên, việc này chỉ cần có tâm đi hỏi thăm, có thể nghe được, nhưng là...”

Nàng cười khổ một chút, “Nương, ta việc gì phải đi hỏi thăm chuyện nhà bọn họ?”

Tào thị cùng Cố Hải lúc này đã muốn nói không nên lời, bọn họ trong lòng cự tuyệt thừa nhận đây là sự thật, như thế nào sẽ có chuyện kỳ quái như vậy? Nhưng ngoài miệng nửa câu phản bác cũng nói không ra.

Tào thị đột nhiên nghĩ đến, một lần kia Cố Mười Tám Nương chủ động hỏi nàng chuyện hôn ước với Trầm gia, liên tưởng đến phản ứng kỳ quái của nữ nhi lúc ấy, tim của nàng đập càng kiệt liệt, có lẽ... Đây là thật sự.

“Mười Tám Nương, ngươi nói ngươi gả cho Trầm An Lâm, vì cái gì sẽ bị hưu?” Tào thị ấn ngực, môi phát run hỏi ra một câu này, “Hắn vì cái gì phải hưu ngươi?”

Một nữ nhân bị hưu, vậy tương đương bị tuyên án tử hình, huống hồ dựa theo lời nữ nhi nói, nàng đã muốn không có nhà để về...

Cố Mười Tám Nương nước mắt liền chảy ra, nàng quỳ xuống ôm lấy Tào thị.

Đây là mẫu thân, đây là mẫu thân, nàng vừa mới nói nhiều như vậy, mẫu thân quan tâm nhất lại chính là hôn sự của nảng, nàng vì cái gì bị hưu, thứ quan tâm là nàng có được hay không...

Bị Cố Mười Tám Nương đột nhiên ôm lấy, Tào thị không có chút nào khó chịu, tuy rằng trong lòng nàng có chút quái lạ, dựa theo lời Cố Mười Tám Nương nói, hiện tại nữ nhi nàng ôm vào trong ngực đã là hai mươi ba tuổi?

Hai mươi ba tuổi... Chính con bé một mình trơ trọi trãi qua mười năm... Nhìn thấy mẫu thân chết, nhìn thấy ca ca lìa đời...

Lại bị hưu khí...

Tào thị ôm lấy Cố Mười Tám Nương nhào vào trong ngực mình, hô một tiếng nữ nhi của ta số thật khổ bị liền tận lực khóc thất thanh.

Bóng đêm cắn nuốt một tia sáng cuối cùng, không gian bên trong lâm vào một mảnh u ám, bên ngoài vú già rất tinh ý, trong lúc này cũng không có lại đây quấy rầy.

Bên trong ba người ngồi tựa vào nhau, đã muốn thật lâu không ai nói chuyện.

“Ông trời cho ta một cơ hội nữa, một khắc kia ta tỉnh lại, ta liền thề, tuyệt không để vận mệnh kia lại tái diễn...”

“Hết thảy đều là bởi vì trở lại Kiến Khanh, mới có thể gặp lại những người từng hại chúng ta...”

“Cho nên ta mới kiên quyết không bán phòng ở, cho nên ta mới khuyên ca ca ngươi nhất định phải đọc sách, ta đấu tranh, cũng thấy được hy vọng, nhưng là không nghĩ tới số mạng vẫn đến, chúng ta không thể không quay về Kiến Khang...”

"Vận mệnh không nên ép chúng ta đi lại con đường đó, ta không muốn, ta sẽ đối kháng, một đời kia từ khi chúng ta sinh ra đến chết đều là nhẫn nhịn chịu đựng, chịu đựng người khácđùa bỡn, chịu đựng người khác bêu xấu, chịu đựng, trừ bỏ cấp cho chúng ta càng thêm khuất nhục (áp bức và lăng nhục) còn lại chẳng được gì, cho nên, lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không sống trong chịu đựng, người khác ức hiếp ta, ta sẽ hoàn trả hắn hết những gì hắn đối ta, ta sẽ hoàn trả lại hắn mười giẫm"

“Những thứ kia muốn hại chúng ta khi nhục chúng ta, chúng ta trốn đều trốn không nổi, vậy không tránh né, bọn họ hại ta, ta liền hại bọn họ, chính là số mệnh muốn chúng ta chết, ta cũng muốn chết cho thống khoái”

“Những người muốn khi nhục chúng ta, đều phải trả cái giá lớn... Chu chưởng quỷ như thế, Cố Bảo Tuyền cũng là như thế...”

Một đêm này, mẫu tử ba người ở trong phòng, ánh nến lu mờ cả đêm đều không tắt, bi phẫn thê lương trong lời nói của Cố Mười Tám Nương không ngừng quanh quẩn bên tai Cố Hải cùng Tào thị, làm cho bọn họ tâm kinh nhục khiêu (hãi hùng khiếp vía) không thể chợp mắt.

Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng đều trở thành tiếng thở dài của Tào thị.

Đến sáng sớm cũng không ai nhắc lại cuộc đàm thoại đêm qua, giống như sự tình chưa có phát sinh qua

Nhưng sự tình thật sự đã xảy ra, Tào thị so với lúc xưa càng thêm trầm mặt, tựa hồ qua một đêm liền già hơn mười tuổi, trong ánh mắt toàn là nồng đậm mỏi mệt cùng ưu thương.

Cố Mười Tám Nương biết chuyện này đối với nàng là chấn động quá lớn, không phải trong thời gian ngắn nói vài ba câu là có thể hóa giải, chỉ có thể từng chút một.

Nhưng biểu hiện của ca ca lại không giống với dự liệu của nàng.

Hôm nay trong thành hương khói rất linh thiêng là do Hưng Long Tự có đại hội dâng hương, đây là một sự kiện lớn không thể bỏ qua, trời chưa sáng trên đường đã náo nhiệt lên, người cưỡi ngựa người ngồi xe loạn thành một đoàn.

Cố Mười Tám Nương cùng Cố Hải đứng ở trước cửa, chờ đợi xe ngựa nhà mình tới.

Huynh muội hai người sóng vai mà đứng, Cố Hải thỉnh thoảng liếc mắt nhìn muội muội một cái.

Muội muội vẫn như ngày thường, cũng không có cái gì bất đồng, nhưng nếu nhìn kỹ ánh mắt của nàng, sẽ phát hiện chỗ sâu trong đôi mắt kia, càng sâu không thấy đáy u đàm.
“Ngươi thật sự hai mươi ba tuổi?” Hắn chợt thấp giọng nói.

“Qua năm hai mươi bốn...” Cố Mười Tám Nương nhìn ca ca, “Tùy rằng theo bối phận mà nói ta nên gọi ngươi là ca ca, nhưng kỳ thật hiện tại ta so với ngươi lớn tuổi hơn...”

Thần tình trên mặt của Cố Hải rất là cổ quái.

“Nhưng mà, ngươi đều là Mười Tám Nương đúng hay không?” Hắn lặng im một khắc nói.

Cố Mười Tám Nương nhìn thấy hắn cười, Cố Hải đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng.

“Có chuyện gì nói với ca ca, không cần một mình...” Hắn trầm giọng nói, “Ngươi cũng nói, ngươi bây giờ còn có ca ca, về sau... Về sau cũng sẽ như thế, vĩnh viễn như thế, ca ca sẽ không để ngươi một mình...”

Cố Mười Tám Nương đôi mắt ửng đỏ, gục đầu xuống, dạ.

Nếu lời muội muội nói là thật sự, nàng thật sự đến từ mười năm sau, không biết mười năm đó đã xảy ra cái đại sự gì, trước tiên biết việc này có phải hay không thực thần kỳ... Tò mò lấn át sợ hãi, Cố Hải rất muốn hỏi một chút.

Quay đầu, nhìn thấy muội muội trầm mặt, những lời kia rốt cục lại nuốt trở vào.

Mặc kệ mười năm đó đã xảy ra cái đại sự gì, nhưng đối với muội muội mà nói, mười năm đó cũng không phải cái ký ức tốt đẹp gì, thật sâu trong lòng nàng là ngày đêm tra tấn, hỏi một lần nàng sẽ muốn một lần, nghĩ muốn một lần liền giống như hủ cốt phệ hồn (cái này không rõ lắm, hình như là: Xương mục nát, linh hồn bị cắn nuốt) đi?

Hưng Long Tự người đến người đi, hương khói vấn vít.

Tào thị so với trước kia càng thành kính, từ trước điện vẫn một mực bãi tới hậu điện.

Một bên Cố Mười Tám Nương cùng Cố Hải cũng đi theo quỳ xuống đất dập đầu.

Cố Mười Tám Nương ngẩng đầu, nhìn thấy trên bảo điện phật gia hoặc đoan chính từ bi hoặc hung thần ác sát nhìn chúng sinh.

Phật tổ thật sự phù hộ cho các nàng sao? Một đời kia nàng cùng tất cả phụ nhân giống nhau, tin tưởng lệ thuộc vào cửa Phật Gia, mỗi ngày dâng hương hàng tháng *cung du* (cúng nhiều) , nhưng kết quả lại như thế nào?

Có lẽ trên đời này người cần phù hộ nhiều lắm, thần phật hết sức bận rộn, muốn việc tốt đến chung quy vẫn là dựa vào chính mình, chỉ có chính mình trở nên cường đại, mới có thể đủ sức chống lại vận mệnh.

Một tiếng *phật niệm* (a-di-đà-phật) khẽ tụng, lúc này đây tuyên cáo cho các nàng quỳ lạy chấm dứt.

Cố Hải đưa tay đỡ hai người các nàng đứng dậy, Cố Mười Tám Nương liếc mắt nhìn vú già bên cạnh, vú già lĩnh hội, dâng hương rắc tiền.

Bốn khối bạc kia bay ra ngoài làm cho sư phó ánh mắt sáng rỡ, tiếng chuông cầu nguyện phá lệ vang lên.

Cũng dẫn tới sau lưng những người trong tộc cùng những người khác kinh ngạc nhìn chăm chú.

Đối với loại nhìn chăm chú này Cố Mười Tám Nương một chút cũng không thèm để ý, *huyễn phú cao điệu* (từ này không hiểu, ai biết thì giúp dùm ta “炫富高调” ) , vậy thì như thế nào? Một đời kia các nàng vì cuối đầu mà chết, lúc này đây nàng càng muốn tùy ý tung bay, kết quả còn có thể so với chết càng đáng sợ hơn sao?

Huống chi hiện tại, muốn các nàng chết chỉ sợ không dễ dàng như vậy

“Phật tổ phù hộ, phù hộ nữ nhi của ta...” Tào thị nghe chuông cầu phúc vang lên liền lẩm bẩm, lại một lần nữa thành kính chắp tay cầu khấn..., có giọt lệ nhỏ xuống ở lòng bàn tay nàng.

Phật tổ phù hộ nữ nhi của nàng không nên rơi vào tâm ma tà đạo, Phật tổ phù hộ các nàng vượt qua gian khổ, Phật tổ phù hộ...

Nhìn thấy mẫu tử ba người rời khỏi đại điện, đám người Cố gia còn lại không khỏi to nhỏ nói chuyện với nhau.

“Chẳng lẽ nhà bọn họ thật sự phát tài?” Cố Tịch Nhân thu hồi ánh mắt theo trên người mẫu tử kia, thì thào tự hỏi, “Như thế nào có thể?”

Còn có ai so với nàng hiểu biết rõ người một nhà này, đây là không có khả năng, hay là thật sự đúng như người ta phỏng đoán, lúc còn sống lão tộc trưởng bảo lưu trong nhà bọn họ rất nhiều trân bảo?

“Tịch Nhân, Tịch Nhân.” Bọn tỷ muội cùng tuổi gọi nàng, “Chúng ta đi rút thăm...”

Rút thăm, tuyệt đối là hạng mục không thể thiếu, vận mệnh chưa biết luôn làm cho người ta tò mò.

Cố Tịch Nhân lập tức bỏ lại ý niệm trong đầu, hòa vào đám tỷ muội, cười hì hì hướng chỗ rút thăm mà đi, nhóm phụ nhân thì bảo trì trang trọng chậm rãi ở phía sau bước theo.

“Hôm nay Liễu Nhiên đại sư sẽ lại phê mệnh đi.”

Ở giữa những người khác dạo bưới bàn tán.

Chủ trì Liễu Nhiên đại sư, nghe nói biết quá khứ vị lai.

“Đương nhiên rồi a, bất quá, sẽ tới lượt chúng ta sao.” Có người ê ẩm nói.

Có thể làm cho Liễu Nhiên đại sư tự mình phê mệnh, hàng năm có thể có mấy người.

“Chúng ta vẫn là đi rút thăm đi, đều là Phật tổ một dạng.” Có người đề nghị.

Này đề nghị được rất nhiều người đích đồng tình, trong đó đa số là nữ nhân rồi tới các phụ nhân đã có chồng.

“Tứ phu nhân, cùng đi đi.” Tào thị hiện giờ rất được hoan nghênh, tự nhiên được đến mời.

Quách thị trong đám người liền hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, trong tay áo xiết chặt lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các vị phu nhân chào hỏi Tào thị, nghĩ ngày xưa nàng bộ dáng cuối đầu sợ hãi đi theo phía sau mình, hận đến nỗi nghiến nát răng.

Thật sự là *mạc danh kỳ diệu* (quái lạ) , không phải là vài món xiêm y thôi ư, hừ, chờ thêm năm nữa lại xem, những món xiêm y khẳng định muốn đưa đến hiệu cầm đồ đi, đến lúc đó, xem nàng còn tư cách gì kiến nhân.

Mọi người nói chuyện, phía đằng trước Tam nãi nãi Hoàng Thế Anh dừng chân, một cái tiểu tăng cung kính cùng nàng nói nói mấy câu.

Hoàng Thế Anh quay đầu lại đối nha hoàn nói chuyện, nha hoàn khom người lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu, mang theo một cái tuấn mỹ thiếu niên lại đây.

Kia thiếu niên kim quan bó buộc tóc, áo lông bào tím, phiêu nhiên tới, hướng Hoàng Thế Anh khom người thi lễ.

“Mẫu thân.” Hắn nhẹ giọng kêu.

Hoàng Thế Anh gật đầu, cái ngày tết này hợp tộc đại sự một trong những nhân vật chính rốt cục lộ diện.

Tục nhận làm *con thừa tự* (con kế thừa, chỗ này ám chỉ con nuôi) tiến hành rất bề bộn, nếu không phải trên gia phả thật sự có tên, mọi người thậm chí còn hoài nghi việc này bất quá chỉ là một tin đồn mà thôi, nói đến cái kia Cố Ngư đụng phải đại vận, mọi người phát hiện thế nhưng đều không có ấn tượng.

Tiểu hài tử lai lịch như vậy, mặt khác này con vợ lẽ khúm núm sợ hãi.

Ai cũng không dự đoán được cái kia từng là thiếu niên bị toàn tộc xem thành trò hề, lấy loại này giống như như tư thái trích tiên hạ phàm xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

“Liễu Nhiên đại sư cấp cho ngươi phê mệnh, chúng ta đi thôi.” Hoàng Thế Anh nhìn thấy hắn ảm đạm cười nói.

“Dạ” Cố ngư cúi đầu nói, một bước dừng chân, đợi Hoàng Thế Anh cất bước, mới theo sau.

Thẳng đến khi mẫu tử người nọ rời xa tầm mắt, mọi người mới lấy lại tinh thần.

“Trời ơi, hắn quá đạp troai đi...” Các thiếu nữ mấp máy khoé miệng, như trước đắm chìm tại nơi thiếu niên mang đến khiếp sợ, trên mặt đỏ ửng từ từ tản đi.

“Tịch Nhân Tịch Nhân...” Các thiếu nữ dùng tay lay lay Cố Tịch Nhân, giống như chim hoàng oanh háo hức kêu to, “Hắn là ca ca ngươi? Hắn chính là ca ca ngươi Cố Ngư? Trời ơi, nguyên lai ca ca này của ngươi bộ dáng đẹp như vậy, ngươi như thế nào cho tới bây giờ không nói cho chúng ta? Ngươi thế nhưng đem giấu đi không nói cho chúng ta biết...”

Cố Tịch Nhân bị các thiếu nữ vây quanh, trên khuôn mặt kiều mị nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, cái môi anh đào nhỏ nhắn hơi giương giương.

Mới vừa rồi liếc mắt một cái liền làm cho nàng rung động, không phải là người khác, thậm chí nói, biến đổi kinh khủng.

Mà lúc này Quách thị tuy rằng so với đám nữ nhân muốn trầm ổn hơn nhiều, nhưng khiếp sợ trong mắt cũng không chút nào che dấu được.

Nhìn thiếu niên nọ hộ tống Tam nãi nãi chậm rãi mà đi, nhìn lại bên kia ba người mẫu tử Tào thị lạnh nhạt đứng thẳng, lòng của nàng không khỏi một trận co rút mạnh.

Có một số người biến hóa không chỉ bởi vì một vài món xiêm y.