Ngàn năm

Chương: Ngàn năm Văn án


Năm ấy, Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa mang về một gốc đào con yếu ớt trồng ở trước cửa Tuyệt Tình Điện...

Rất lâu sau đó, đỉnh Tuyệt Tình vẫn sừng sững bất động, Trường Lưu lại nạp thêm nhiều đệ tử mới.

Mà trong tầm mắt chúng tiên cũng nhiều một bóng người.

Người này nhan sắc khuynh tẫn thiên hạ, khi thì lạnh lùng quyết tuyệt, khi thì nói cười yến yến, khi lại cô độc bi thương.

Gặp nhau một lần liền đánh mất cả đời. Bạch Tử Họa thừa nhận bản thân thua, hắn tâm, đã sớm cho Phượng Ca.

Lần đầu thấy người kia, Ma Nghiêm trái tim vốn trai sạn rung động mãnh liệt, vốn tưởng chỉ là nhất thời, lại không biết được có những thứ không thể phạm phải, một phạm liền là mãi mãi.

Nho tôn Sênh Tiêu Mặc tính tình tản mạn lười biếng, cũng là nhất phái xuất sắc tiên gia. Nhìn hai vị huynh đệ tranh dành ái nhân, vốn tưởng chỉ là kẻ ngoài lề, không nghĩ tới cũng hãm sâu bể tình, đau khổ không thể tự thoát.

Mà Sát Thiên Mạch, thân là kẻ đứng đầu hai giới Yêu Ma, gặp được Phượng Ca lại như gặp được khắc tinh. Nhắc pháp lực kém pháp lực, nhắc dung mạo kém dung mạo. Hai thứ mà y kiêu ngạo nhất đều so ra không bằng hắn. Thật là tức chết người!

Đối với Bạch Tử Họa ngốc nghếch cách thức theo đuổi, đối với Ma Nghiêm tò mò cùng đến gần, đối Sênh Tiêu Mặc nho nhã dễ gần lại si tình không bỏ, đối với Sát Thiên Mạch luôn khắc khẩu thực tế là cùng một loại người. Có nhận hay không, vậy xem tâm tình của bổn thiếu gia đi, Phượng Ca che miệng cười khẽ...
Đăng bởi: