Ngàn năm

Chương 4: Chưởng môn Thục Sơn


Hoa Thiên Cốt tiến vào đại điện, máu tanh cảnh tượng làm nàng cơ hồi có nôn mửa xúc động. Hoa Thiên Cốt nhịn xuống ngực cơn buồn nôn, nàng nhìn thấy một đạo trưởng máu nhuộm đẫm bộ ngực nhưng vẫn kiên trì bò lê từng bước, Hoa Thiên Cốt vội vàng chạy lại hỏi han, Thanh Hư đạo trưởng nghe nàng nói nàng là Hoa Thiên Cốt thời điểm liền nhận ra. Phượng Ca biết Thanh Hư tử kỳ đã đến, hắn không giúp được gì. Ma Thanh Hư đạo trưởng tựa hồ nhận ra hắn, ông liếc nhìn Phượng Ca, thấy hắn là một linh hồn, cũng không có ác ý, Thanh Hư trong nháy mắt có quyết định, bèn nói với Hoa Thiên Cốt:" Tiểu Cốt, bên cạnh con có một linh hồn, con có biết không?" Hoa Thiên Cốt nghe vậy lập tức loảng sợ nhìn sang, nhưng linh hồn vốn không thể bị người phàm nhìn thấy, nhất là linh hồn của Phượng Ca còn rất suy yếu. Thanh Hư tuy trọng thương sắp chết, công lực đã tán đi gần hết nhưng vẫn đủ để ông nhìn rõ hắn. " Không cần nhìn, con sinh ra có khả năng nhìn thấy yêu ma quỷ quái, nhưng đối phương là một linh hồn thuần túy, chỉ khi con tu tiên, khiến thân thể cùng tinh thần trong sạch không có tạp chất mới có thể nhìn thấy hắn. Đây cũng chứng tỏ hắn không có ác ý gì với con." Nói vậy, ông cầm tay Hoa Thiên Cốt:" Giờ ta trao cho con cung vũ trưởng môn Thục Sơn, Lục giới toàn thư và Lục Sơn kiếm phổ, đợi hắn có lại cơ thể thì trao lại cho hắn." Hoa Thiên Cốt nghe ông nói kia linh hồn không có ác ý với mình liền không còn sợ hãi, lúc này thấy Thanh Hư muốn truyền chức chưởng môn cho Phượng Ca cũng liền vui vẻ đồng ý. Thanh Hư thấy nàng nhận lời mới ngẩng đầu: "Tiểu huynh đệ, ta truyền chức chưởng môn Thục Sơn lại cho ngươi, còn có hai thứ này, mong ngươi bảo quản cẩn thận. Giờ ta truyền công lực còn sót lại trong cơ thể ta vào linh hồn ngươi, sau đó, hãy tới Dị Hủ Các tạo lại thân thể. Ta biết làm vậy là không công bằng với ngươi, muốn đạt được thông tin của Dị Hủ Các thì phải trả giá, thường ngày Dị Hủ Quân trả lời chỉ là vấn đề nhỏ, thu tự nhiên cũng là vật đối với hắn cơ hồ không có gì giá trị. Nhưng ngoài dị hủ các, không ai có thể biết được thông tin của Viêm Thủy Ngọc tung tích, có được Viêm Thủy Ngọc ngươi mới có thể sống lại hoàn chỉnh, có thân thể, ngươi mới có năng lực bảo vệ người bên cạnh mình an toàn." Thanh Hư nói xong lại dặn dò Hoa Thiên Cốt đến Trường Lưu Sơn báo cho Bạch Tử Họa Xích Thuyên Thiên đã bị Thất Sát phái lấy đi, khiến hắn làm ra ứng đối sớm nhất.

Phượng Ca nãy giờ chính là đờ đẫn, trong lòng như có một ngàn con thảo nê mã chạy qua, loạn như cào cào, mà hắn giờ này chỉ cảm thấy bản thân thiệt thòi lớn, vướng phải một cái thiên đại phiền phức, cười khổ, nhìn Thanh Hư đạo trưởng như đèn cạn dầu vẻ mặt, không nỡ từ chối ông, chính hắn nhận lấy, đến lúc trao lại cho Vân Ẩn là được. Nghĩ vậy, Phượng Ca bay lại gần Thanh Hư tiếp nhận công lực ông truyền cho cùng ấn ký trưởng môn. Thanh Hư nhìn linh hồn vị tiểu huynh đệ này suy yếu thấy rõ, trên người còn tích tụ lượng sát khí không nhỏ, hẳn là sát khí trên người Hoa Thiên Cốt, ngoài ra trên linh hồn hắn còn có một cổ không nhỏ lực lượng mọi lúc đấu tranh với sát khí ngoan lệ, khiến nó không có cơ hội xâm chiếm thần trí Phượng Ca. Lúc này, trên trán Phượng Ca hiện lên ấn ký có hình dạng như mũi kích đỏ tươi yêu dị, khác là hình dạng mũi kích chia ra làm ba, chính giữa lớn nhất có dạng thoi, hai bên là hai mũi nhỏ như lá con đặt nghiêng. Phượng Ca có cặp mắt hoa đào dài và hơi xếch lên, mày kiếm nhập tấn, mũi cao, một đôi môi đỏ thẫm như vừa mạt lên máu tươi, làn da trắng nõn tinh xảo, giờ lại thêm ấn ký chưởng môn mà trở nên càng diễm lệ mị hoặc, thoạt nhìn không giống dung mạo của con người nên có, mà càng giống một quỷ hút máu hơn.

Linh hồn nhận được công lực còn lại của Thanh Hư đạo trưởng mà trở nên rõ ràng hơn chút. Phượng Ca đến gần ông mấp máy một chút môi hình, khiến ông yên tâm, bản thân sẽ chiếu cố thật tốt Thục Sơn. Thanh Hư thấy thanh niên ôn hòa mặt mày nhận chân cùng chính mình đảm bảo, ông thỏa mãn chút hơi thở cuối cùng. Hoa Thiên Cốt nhìn Thanh Hư gục xuống đất chết đi, nàng lay hai hạ nhưng không thấy ông trả lời. Đột nhiên, Vân Ế từ ngoài vọt vào, gào lên đòi Hoa Thiên Cốt đưa hắn Lục giới toàn thư, nàng biết hắn không có ý tốt gì nên ôm hành lý bỏ chạy, Phượng Ca nhìn vậy nheo mắt, dám ở trước mặt hắn có can đảm khi dễ Tiểu Cốt Đầu, xem ra hắn không ra tay, có người lại tưởng hắn Phượng Ca là mèo hen. Phượng Ca vung tay, sát khí theo trên linh hồn trào ra tạo thành một hình tiêm kích ba lá phóng thẳng tới Vân Ế, Vân Ế chỉ cảm thấy có cổ âm lãnh sát khí chiều bản thân phóng tới, vốn tưởng sẽ rễ ràng né tránh, nhưng tiêm kích tốc độ quá nhanh, trực tiếc xuyên qua thiên linh cái vọt vào linh hồn. Vân Ế ánh mắt ánh mắt đỏ lên, đau đớn trên linh hồn truyền ra theo diện rộng hoành hành hắn, sát khí của Hoa Thiên Cốt, không phải ai cũng chịu đựng được. Vân Ế tê liệt ngồi bệt xuống đất thở phì phò, linh hồn cùng thân thể là căn nguyên của một người, thiếu một đều không phải con người đúng nghĩa. Vội vàng dùng công lực áp chết sát khí xao động muốn đi ăn mòn lý trí, Vân Ế đứng dậy tìm kiếm Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt chạy ra đến ngoài, nhìn đằng sau không có Vân Ế đuổi theo, nàng thở phào một hơi. Mà Phượng Ca cảm giác bản thân không ổn, chết tiệt, vừa nãy lại mất khống chế sử dụng chút sát khí khiến linh hồn tổn thương thêm nặng. Tuy là sát khí được sử dụng sẽ giảm bớt số lượng sát khí trong linh hồn nhưng Phượng Ca phát hiện ra một chuyện, sát khí kia đang không ngừng được bổ xung đầy đủ thậm chí còn nhiều hơn lúc đầu, hắn tâm tình lại trầm trọng thêm mấy phần. Lúc này, Bạch Tử Họa từ Trường Lưu ngự kiếm tới nơi, thấy Hoa Thiên Cốt không sao liền không khỏi thở ra một hơi. Nhưng sau đó hắn nhíu mày, nhìn về phía Phượng Ca, thanh niên xinh đẹp dung mạo làm hắn có chút ngốc lăng. Người này khuôn mặt so với đệ nhất mỹ nhân lục giới Sát Thiên Mạch còn đẹp hơn mấy lần. Bạch Tử Họa thấy Phượng Ca nhìn về hắn mỉm cười, nụ cười rất cạn nhưng lại khiến nhịp tim xuất hiện lỗi giác sau đó điên cuồng nhảy lên, trong mắt là người kia thân ảnh, Bạch Tử Họa lúc này trong đầu chỉ có một ý niệm: "Hắn là ai?"
Đăng bởi: