Ngàn năm

Chương 8: Yêu


"Tử Họa, lần này có thu hoạch gì không?" Bạch Tử Họa yên lặng gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng lại dâng lên sóng gió ngập trời, hắn không thể tưởng tượng nổi, linh hồn mà bản thân mới gặp mặt một lần lại chính là hắn sinh tử kiếp, hơn nữa, hắn cũng đã nhận ra mình có bao nhiêu chút ý kẻ kia, điều này đang ngày càng vượt quá kiểm soát của hắn, tình cảm cũng biến chất vượt quá ngưỡng bình thường, chỉ vì lý do này, hắn không thể theo lời sư phụ giết chết bản thân sinh tử kiếp mà ngược lại, còn muốn giữ đối phương bên mình tìm kiếm hóa giải phương pháp. Điều này, không thể để sư huynh của hắn biết, nếu không, người kia quả thật sẽ khó chốn được một kiếp, nhưng sư đệ hắn hẳn là có thể, Sênh Tiêu Mặc thường ngày tản mạn lười biếng nhưng chưa bao giờ chậm trễ đại sự, chung quy hai người cùng nghĩ cách sẽ nhanh hơn một người.

"Việc này rất trọng đại, nếu không diệt trừ, có ngày sẽ trở thành hậu họa. Ta sẽ bảo Thập Nhất dẫn vài đệ tử cùng đi tìm." Thế tôn Ma Nghiêm tính tình nóng nảy nghiêm khắc, hắn là sư huynh của Bạch Tử Họa, chấp chưởng Tham Lam điện, trông coi mọi việc lớn nhỏ của Trường Lưu Sơn. Khuôn mặt tuy có vết sẹo nhưng lại không xấu xí, ngược lại thêm phân khắc bạc cùng uy nghiêm, mày rậm, mắt hình sắc bén tựa như lưỡi đao khiến người cảm thấy nguy hiểm. Này người cũng là đáng thương nhân, từ đầu tới cuối hắn đều vì Trường Lưu mà làm hết thảy, nhưng cuối cùng lại vì Hoa Thiên Cốt mà bỏ mạng.

"Sư huynh, chỉ còn cách dùng đá Nghiệm Sinh, mới có thể phá vỡ kiếp sinh tử. Mà đá Nghiệm Sinh chỉ có một mảnh. Huynh có đưa bao nhiêu người đi tìm thì cũng vô dụng thôi." Thế chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết sao?" "Sư huynh, sư phụ nói quả không sai, kiếp sinh tử này chỉ có mình đệ có thể đương đầu. Đá Nghiệm Sinh, tạm thời cứ để chỗ đệ đi." "Tử Họa, đệ phải nhớ lời dặn của sư phụ. Một khi tìm thấy kiếp sinh tử nhất định phải giết không nương tay." Lúc này, chính Ma Nghiêm cũng không biết, tương lai tràng cảnh là cỡ nào khó khắn, đối với hắn bản thân, Bạch Tử Họa, Sênh Tiêu Mặc, Sát Thiên Mạch hay hoặc nói là cả Trường Lưu Sơn đều bị cuốn vào trận này sinh tử kiếp, vì một nam nhân xuất sắc đến kinh thải tuyệt diễm mà đả động tâm tư, không đạt được tư vị quả thật không dễ chịu. Đương nhiên, vị này thế tôn hiện tại chỉ một lòng muốn giết Phượng Ca không ý thức được điều đó.

"Đệ tử là người tiếp nhận ghi chép kiếp sinh tử của môn phái." "Vài trăm năm trước phái này có bảy người, tiếp nhận kiếp sinh tử." "Kết cục thế nào?" "Có bốn người trong số đó đi vào con đường ma đạo tự diệt vong. Ba người còn lại độ kiếp thành công." "Họ đã làm thế nào mà thành?" "Có hai người tìm được và loại bỏ được kiếp sinh tử của mình." "Hóa ra là như vậy. Thế còn một người nữa?" Chuyện này chỉ được truyền miệng lại chứ sách không có ghi chép này." "Thế nghĩa là, ngoài việc tự loại bỏ nó, thì còn có cách khác có thể phá vỡ kiếp sinh tử." "Tôn thượng, ngài tìm sách gì?" "Tứ ta muốn biết, trong sách lại không có. Đào Ông này đã tồn tại cùng bổn phái qua nhiều năm có lẽ sẽ trả lời được những cậu hỏi mà ta đang cần lời giải đáp." "Tôn thượng nhất định sẽ tìm được. Mà đó là vấn đề nan giải gì xin cứ nói ra." "Chắc ông từng nghe nói bổn phái có một đệ tử chưa từng dát sinh nhưng lại thoát được kiếp sinh tử." "Xin đáp tôn thượng, vị đệ tử đó chưa bao giờ thoát khỏi kiếp sinh tử, mà là đọa tiên thành ma. Bị chưởng môn lúc bấy giờ bí mật giải quyết rồi. Bởi lẽ tội hắn tày đình, nên bị xử rất thảm. Thậm chí còn liên lụy đến danh dự của Trường Lưu. Vì vậy, chuyện đó được giữ kín mãi mãi." "Nói như vậy, kiếp sinh tử là không thể nào tránh khỏi?" "Thưa đúng, trước nay chưa từng có ai thoát khỏi kiếp sinh tử cả. Nhưng, nếu có thể tập hợp được thần khí thập phương tổng hợp được sức mạnh từ thời hồng hoang. Kiếp sinh tử, tự khắc sẽ qua đi." "Tập hợp thần khí thập phương?" "Có điều đây cũng chỉ là truyền thuyết. Cũng có sách sử ghi chép lại muốn thoát khỏi kiếp nạn, chỉ có mọt cách là diệt con đường này." Bạch Tử Họa cảm giác trong lòng không tốt, hắn không muốn giết người kia. Nhân không thể giết, thần khí thập phương càng không thể gom lại. Xem ra kiếp này thật sự không có cách nào gỡ bỏ được. Dù rất muốn gặp lại đối phương nhưng lý trí nói cho hắn biết, chính bản thân hắn đã lún xuống vũng bùn này không thể thoát ra, chỉ mong người kia có thể sống an ổn thì có gặp hay không hắn cũng đã mãn nguyện. Chính là người tính không bằng trời tính, sinh tử kiếp cuối cùng rồi sẽ dây dưa cùng một chỗ, đến thời điểm đó, người nào đánh mất trái tim của bản thân trước cũng đã thua, mà Bạch Tử Họa cũng đã thua một nửa.

Xoa mi tâm, hắn cần bình tĩnh lại, nghĩ vậy, Bạch Tử Họa lấy cầm, ngón tay lướt đi như múa trên dây cầm, tâm cảnh chìm đắm vào sinh tử kiếp truyện. Tiếng đàn cũng bất tri bất giác theo dòng suy nghĩ chuyển đến Phượng Ca trên người, theo thanh niên lạnh lùng khí chất, tuyệt diễm khuôn mặt cùng suy yếu linh hồn từng chút một thấm vào đến trong lòng. Tiếng đàn nghe ra có chút lo lắng lẫn đi vào, khiến người không khỏi suy nghĩ. "Bạch Tử Họa thật cao hứng. Nơi này thật lòng là nơi ngươi muốn sao? Ngươi kế thừa ngôi vị chưởng môn Trường Lưu, nguyện đoạn niệm tuyệt tình, đem hết tình nghĩa của quá khứ chôn vào dĩ vãng. Ngày nào cũng nhàn nhã thanh thản ở lại nơi này đàn ca cầm ư? Tử Họa ơi Tử Họa. Ta thực sự muốn moi tim ngươi ra xem trong đó rốt cuộc có thứ gì. Tử Huân yêu ngươi, yêu đến si tình. Chờ đợi ngươi lâu đến thế, ngươi thật sự một chút cũng không động lòng hay sao? Ngươi yêu cả thiên hạ này, sao lại không thể yêu thêm nàng ấy?" Đàn Phàn nhìn Bạch Tử Họa thản nhiên mặt mày đột nhiên tái nhợt, miệng lẩm bẩm điều gì hắn không nghe rõ, bỗng người trước mắt khụ lên hai tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, môi sắc tái nhợt đắc tượng người chết, sau đó là không một tiếng động cười lên điên cuồng, hắn kinh nghi bất định, nghe lời Bạch Tử Họa nói ra lại có chút không theo kịp. Bạch Tử Họa cảm giác lồng ngực nóng rát đau đớn: "Yêu...? Phải rồi, là yêu. Haha, thì ra là vậy, bất tri bất giác, haha, bất tri bất giác..." Tiếng cười ngưng bặt, Bạch Tử Họa con ngươi trung bi thương cùng giãy dụa không có chút nào thoát khỏi con mắt Đàn Phàn làm hắn ngưng trọng. Chẳng lẽ trong truyện này có điều gì hắn không biết? Không đúng, từ đầu đến cuối không phải là Tử Huân đơn phương, Bạch Tử Họa tuyệt tình thờ ơ hay sao? Đàn Phàn sắc mặt đổi tới đổi lui, một phần lo lắng một phần lại chột dạ, hắn từ đầu đến cuối đều đứng ở lập trường của Tử Huân chỉ trích Bạch Tử Họa, người này lại chưa một lần phản bác biện giải, thật khiến người khó hiểu. "Huynh nói đúng, Đàn Phàn. Yêu...thật là thứ khiến người không cách nào dứt ra, thật kỳ lạ, cũng thật đau khổ. Lúc trước ta không biết bản thân cảm tình là gì, nhưng giờ ta đã ngộ ra, đa tạ huynh." Đàn Phàn nhìn người này thanh minh hai tròng mắt chứa đầy đau khổ, bỗng nhiên không biết nên làm gì cho phải. Bạch Tử Họa vốn là tình cảm rất nhạt người, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn tự tuyệt Tử Huân, còn đau khổ như vậy. Hắn muốn hỏi ra khỏi miệng nhưng cổ họng khô khốc, lời đến miệng lại không thốt ra nổi. "Dạo này nàng ấy thế nào rồi?" Cuối cùng vẫn là Bạch Tử Họa bình tĩnh lại, bản thân phá vỡ im lặng, Đàn Phàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng nhớ tới gì lại đột nhiên lo lắng nói: "Nàng ấy nói muốn giết hết những trang nam tử phụ tình trong thiên hạ. Để từ nay nhân gian không có kẻ si tình. Bạch Tử Họa nhăn lại mi.

"Bạch Tử Họa huynh ra đây cho ta, huynh giương mắt lên mà nhìn, những kẻ bị ta bắt, ai ai cũng phải chết hết. Những kẻ huynh muốn cứu đều là những kẻ bạc tình bạc nghĩa đúng không?" "Những người này có đáng chết hay không, đều có duyên số vận mệnh của từng người quyết định. Tử Huân. Tu hành không dễ dàng gì. Lại càng không thể vì những người này, mà sát sinh tự hại mình." "Tu hành hay không, đọa tiên hay không ta không cần biết. Bạch Tử Họa, hôm nay huynh không ra đây gặp mặt ta. Ta sẽ làm cho đến khi huynh xuất hiện thì thôi." Tên phàm nhân bị Tử Huân đánh rơi xuống vực, Bạch Tử Họa đằng không bay lên, chớp mắt đã đỡ được hắn. Đàn Phàn đánh ngất Tử Huân, ôm nàng vào lòng thở dài, hắn không biết Bạch Tử Họa ôm tâm tình như thế nào cự tuyệt Tử Huân, hắn chỉ mong muốn nàng hạnh phúc là đã đủ.

...
Đăng bởi: