Ngàn năm

Chương 9: Nhục thể phàm thai


"Các chủ, Trường Lưu đã quyết định chiêu sinh sớm, chỉ là Hoa Thiên Cốt hình như vẫn chưa biết. Có điều, cô ta đã biết đi chăng nữa, e cũng chẳng ích gì. Cô ta chẳng có nền tảng gì, chỉ sợ khó bề qua được bài kiểm tra." "Nếu cô ta chưa biết, thì hãy nghĩ cách cho cô ta biết đi. Nếu cô ta không thể vượt qua, cũng cố nghĩ cách để cô ta vào phái. Bằng mọi cách đều phải đưa cô ta tới gần Bạch Tử Họa. Linh hồn trên người cô ta là sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa, ta muốn xem xem, hắn sẽ giết hay giữ."

"Tôn thượng, Thập Nhất cầu kiến!" "Vào đi." Từ ngoài điện tiến vào một thanh niên tuổi chừng 22-23 tuổi, thanh y tiêu sái, tóc đen cập hông, khuôn mặt tuấn lãng khí chất trầm ổn, hắn là Lạc Thập Nhất, đồ đệ của thế tôn Ma Nghiêm. "Tôn thượng, đây là danh sách những người tham gia thi vào năm nay. Mời người xem." "Hoa Thiên Cốt!" Bạch Tử Họa rất nhanh từ danh sách trung nhìn thấy tên Hoa Thiên Cốt, nhất thời lại nhớ tới kia người phong hoa tuyệt đại dáng vẻ, sinh tử kiếp của hắn Phượng Ca, hắn còn không biết tên người này là gì a. Lạc Thập Nhất nhìn đến bên người nhân đột nhiên có chút thất thần, lo lắng hỏi: "Tôn thượng, có gì không thỏa đáng sao?" Bạch Tử Họa trong lòng kia chút tưởng niệm thu lại, thản nhiên lên tiếng: "Không có gì, cứ tiến hành dựa vào danh sách này đi." "Vâng." Lạc Thập Nhất ôm danh sách rời khỏi, Bạch Tử Họa vẻ mặt trầm ngâm: "Lẽ nào, không tránh được kiếp này hay sao?" Kia người, nếu không phải là sinh tử kiếp, hai người bọn họ số mệnh, còn có thể gặp nhau sao?

...

Sóc Phong nhìn thấy một linh hồn, này linh hồn rất đẹp mắt, hơn nữa còn cho hắn cảm giác như bản thân sinh ra là vì người này nhất dạng. Sóc Phong nhìn sang khi, linh hồn hướng hắn hơi cười gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, hắn chỉ cảm giác thiên địa đều ảm đạm thất sắc, tựa hồ ồn ào huyên náo xung quanh đều cách hắn rất xa rất xa, trong trời đất chỉ còn có người kia dáng tươi cười. Sóc Phong cảm giác tâm đột nhiên chững nhịp sau đó đập nhanh hơn, hắn không biết này là gì nhưng đối phương lần đầu gặp mặt đã khiến hắn phảng phất tìm được quy túc cảm, chỉ bằng này cũng khiến hắn biết ơn, hắn muốn giúp người này, thân là một mảnh vỡ của Viêm Thủy Ngọc, hắn bản thân có khả năng giống với này thần khí, đó là sinh, Viêm Thủy Ngọc có khả năng hồi sinh người chết, hắn này mảnh vỡ không làm được hồi sinh nhưng lại có thể tạo dựng nhục thể của con người, điều này là thừa sức. Phượng Ca bên kia không biết là, tại hắn mỵ lực hạ kia chuyện khiến hắn phải suy tư sự tình cũng đã xong một nửa. Một mặt dùng nhanh nhẹn thân thủ hạ gục hai để tử của Ngọc Trọc Phong chọn ra, một mặt âm thầm chú ý Phượng Ca. "Người này là ai, lợi hại như vậy? Tên Tề Hoan đó nghe nói là do Ngọc Trọc Phong chọn ra cũng đánh không lại hắn." "Ta thấy là Ngọc Trọc Phong công lực không đủ mới đúng." Hai người này một nam một nữ bộ dạng đều khá thanh tú nhưng hành sự tác phong lại có vẻ trẻ con, khiến người đau đầu vô cùng. Phượng Ca nhìn nhìn cũng nhớ ra một nam một nữ này cũng là độ đệ tương lai của Sênh Tiêu Mặc, nho tôn Trường Lưu Sơn-Hỏa Tịch cùng Vũ Thanh La. Nhắc tới Sênh Tiêu Mặc, người này tính cách hắn nhưng là khá thích, hồ ly cái gì thực sự là rất đáng yêu a. Đúng vậy, Phượng Ca có thể nói là ẩn hình mao khống, tuy là kiếp trước sở thích đã là như vậy nhưng hắn còn là rất ít để lộ ra ngoài, thậm chí thời gian đầu hắn mình cũng không biết.

"Người đẹp, cô có biết đó là công phu của môn phái nào không? Lợi hại quá!" Phượng Ca nhìn sang, có chút dở khóc dở cười, nha đầu Khinh Thủy này cũng quá xui xẻo, hỏi ai không hỏi lại lựa ngay cô nàng Nghê Mạn Thiên. Trong nguyên tác, Khinh Thủy tuy không sánh được bằng Nghê Mạn Thiên cùng Hoa Thiên Cốt nhưng cũng được cho là một mỹ nhân, mà Hoa Thiên Cốt ban đầu khi chưa biến thành yêu thần cũng chỉ được coi là thanh tú đáng yêu. "Cô là ai?" "Tôi là...tôi..." Nghê Mạn Thiên thản nhiên hỏi lại một câu, không để ý tới Khinh Thủy câu trả lời liền lướt qua nàng, đi tới Sóc Phong trước mặt: "Ngươi là ai? Tư chất cũng được đấy. Tại hạ Nghê Mạn Thiên của Bồng Lai, xin chỉ giáo." Sóc Phong vượt qua Nghê Mạn Thiên, đi tới trước mặt Hoa Thiên Cốt: "Cô nương, xin hỏi ngươi là?" Hoa Thiên Cốt có chút lúng túng trả lời: "Tôi...tôi là Hoa Thiên Cốt. Huynh có việc gì không?" "Tại hạ Sóc Phong, xin hỏi linh hồn trên người cô nương là...?" Hắn có chút gấp gáp hỏi, nếu người này muốn tham gia khảo hạch đệ tử vào Trường Lưu Sơn, như vậy phải nhanh lên. Hoa Thiên Cốt nghe vậy gãi gãi đầu, lắp bắp trả lời: "Tôi cũng không biết huynh ấy a, nhưng là Thanh Hư đạo trưởng nói huynh ấy là một tiểu ca ca, hơn nữa không có ác ý với tôi, ngoài ra thì tôi cũng không biết..." Sóc Phong có chút thất vọng, chợt trong đầu vang lên một đạo từ tính thanh âm, này giọng nói nghe lên mười phần có sức hút, tà tứ mị hoặc lại không khiến người nghe khó chịu: "Tại hạ Phượng Ca, không biết huynh đài có chuyện gì, xin cứ chỉ giáo?" Sóc Phong nghe vậy vui mừng vô cùng, vội vàng truyền âm lại: " Sóc Phong không dám, chỉ là ta có thể giúp huynh kiến tạo nhục thể, không biết Phượng Ca huynh có thể tin tưởng tại hạ hay không?" Sóc Phong tựa hồ có chút kích động, giọng hơi run rẩy. Phượng Ca nheo mắt, hắn có chút bất ngờ, người này lại tự mình đưa lên cửa, cũng được, không cần khiến hắn tốn công tốn sức tiếp cận. "Được rồi, ta tin tưởng ngươi, không cần khẩn trương như vậy, nhưng ngươi ổn chứ, sắp tới giờ khảo hạch rồi." Hắn cũng có chút lo lắng, Sóc Phong hẳn là cũng biết hắn muốn tham gia khảo hạch, nhưng như vậy, kiến tạo nhục thể tuy chỉ là phàm thai nhưng Sóc Phong chỉ là một mảnh vỡ của Viêm Thủy Ngọc, không biết có để lại di chứng gì không. "Không có vấn đề gì, Phượng Ca huynh, chỉ mất chút năng lượng, sẽ suy yếu một chút nhưng không có gì phiền phức." "Vậy được, vậy chúng ta đi ngay thôi." Phượng Ca nghe vậy, hơi chút yên tâm lại, dù sao tạo lại nhục thể là chuyện sớm muộn, hiện tại có thể không mất nhiều thời gian làm được đến là chuyện tốt.

Nghê Mạn Thiên bị bỏ qua vô cùng tức giận, nhưng nàng làm người kiêu ngạo, nếu đối phương đã không muốn nói, nàng việc gì phải mặt nóng áp mông lạnh. Nhìn Sóc Phong cáo từ Hoa Thiên Cốt vội vàng rời khỏi, Nghê Mạn Thiên hừ lạnh một tiếng phiết qua mặt không thèm để ý. Sóc Phong từ lâu đã không để ý được Nghê Mạn Thiên hành động, hắn cùng Phượng Ca rời đi sau liền kiếm một nhà trọ kín đáo, thanh toán tiền ở hai ngày, sai tiểu nhị mua vài bộ y phục cùng chuẩn bị nước tắm xong, liền vào trong phòng đóng cửa lại. Chỉ một lát, trong phòng liền bắt đầu phát sáng, sau một khắc lại trở về bình thường. Phượng Ca giơ lên bàn tay xờ xờ mặt mình, thủ hạ làn da bóng loáng như ngọc một dạng. Sóc Phong ngồi trên giường nhắm chặt hai mắt, từ từ điều tức lại trong cơ thể thiếu hụt, bởi thân thể chuyền đến suy yếu nghiêm trọng, hắn tâm thần toàn bộ đều đặt vào điều trị phía trên, bỏ lỡ Phượng Ca một lần sinh tử quan đấu. Trên mặt nở rộ ra xinh đẹp tươi cười, hắn cuối cùng có lại thân thể của bản thân, đột nhiên, sắc mặt Phượng Ca trở nên trắng bệch, hắn vội vàng ngồi xuống, trong cơ thể sát khí cùng thần lực đấu đá lung tung khiến lồng ngực nóng rát đau đớn. "Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, sắc mặt Phượng Ca càng phát ra tái nhợt đắc tượng người chết. Răng cắn chặt vào môi, để lại vết thương rớm máu, Phượng Ca cố gắng thanh tỉnh đầu não sắp ngất đi, khống chế trong cơ thể thần lực trấn áp sát khí, mỗi lần va chạm là mỗi lần khóe miệng máu tươi lại trào ra, tình trạng như vậy mất một lúc mới dần kết thúc.

Bên kia Bạch Tử Họa đang nói chuyện với Lạc Thập Nhất thì chợt biến sắc, nghiệm sinh thạch phát ra luồng khí tức nóng bỏng, hắn ngay lập tức nghĩ đến Phượng Ca gặp nguy hiểm, không kịp nói gì thêm liền vội vàng rời đi. Quán trọ hai người Sóc Phong cùng Phượng Ca ở cách đó không xa, Bạch Tử Họa mất không tới một khắc liền tìm đến, vừa lên đến phòng trọ, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, bất an trong lòng càng phát ra mãnh liệt, đẩy cửa vào trong, hắn trong mắt chỉ còn lại trên mặt đất bất tỉnh thiếu niên, này dung mạo chắc chắn là hắn sinh tử kiếp không sai, chỉ là không ngờ người này có thể nhanh như vậy tìm được cách kiến tạo nhục thể. Bạch Tử Họa vội vàng tiến vào, run tay nâng dậy trên mặt đất trần trụi thiếu niên, tâm thần hoảng hốt nhìn thấy một bãi máu tươi cùng vết thương trên môi người này. Mắt thấy trên giường còn có một người nhưng hắn cũng không để ý được nhiều như vậy, cẩn thận lau vết máu trên môi Phượng Ca, Bạch Tử Họa bế người lên, khiến thiếu niên ngồi xếp bằng trên ghế, hắn từ đằng sau vận công đưa công lực vào cơ thể thiếu niên chữa trị, trong thân thể Phượng Ca một đoàn loạn ma, thần lực cùng sát khí tuy là đã yên ổn lại nhưng vừa va chạm đã khiến Phượng Ca bị nội thương nặng, Bạch Tử Họa bị tình trạng thương thế của thiếu niên làm kinh hãi không ngớt, nếu vừa rồi hắn không đến kịp e là người này vừa tạo dựng nhục thể sẽ lại vỡ nát, linh hồn thương lại thêm thương.
Đăng bởi: