Ngàn năm

Chương 10: Huynh muội gặp nhau


"Ưm...!" Phượng Ca kêu lên một tiếng rồi tỉnh lại, thương thế trong người đã được chữa trị gần hết, tuy là vì nội thương quá nặng nhất thời không thể khỏi hẳn nhưng cũng đã đỡ hơn lúc đầu rất nhiều. Bạch Tử Họa thấy người tỉnh lại liền cũng thu công, vội vàng đỡ thiếu niên dựa vào lưng ghế, hắn lúc này tiên lực cũng có chút suy nhược, thời gian dài vận công tiêu hao không thiếu nhưng Bạch Tử Họa vẫn là trước hết quan tâm Phượng Ca tình huống, bản năng không muốn khiến người này bị thương tổn thêm. "Ngươi thế nào?" Phượng Ca sắc mặt đã tốt hơn nhiều, nhưng là thần lực cùng sát khí của Yêu thần cùng tồn tại trong cơ thể của một phàm nhân vẫn làm hắn trở nên suy nhược ốm yếu. "Người là...Bạch Tử Họa? Sao ngươi lại ở đây?" Âm thanh Phương Ca có điểm khô sáp, hắn khó khăn lên tiếng, nhìn rõ trước mắt người sau đào hoa mắt hơi mở lớn, tựa hồ có chút kinh ngạc không hiểu. Tuy là Phượng Ca trong lòng hiểu rõ là do nghiệm sinh thạch mà ra nhưng hắn hiện tại tốt xấu là một phàm nhân, sao lại biết này nghiệm sinh thạch công năng? "Ta..." Tôn thượng bắt đầu lúng túng không biết trả lời thế nào, chung quy thiếu niên còn không biết hắn là bản thân sinh tử kiếp. "Ta còn chưa biết tên ngươi." Bạch Tử Họa, ngươi có thể ngu ngốc thêm một điểm sao? Đổi chủ đề rõ ràng như vậy ai mà không nghe ra? Phượng Ca ở trong lòng phỉ nhổ người trước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần: "Tại hạ Phượng Ca. Đúng rồi, Sóc Phong..." Phượng Ca nhìn lên giường tìm kiếm, thấy được bản thân cần tìm người, thở phào nhẹ nhõm. "Dám hỏi tôn thượng, khảo hạch đệ tử đã bắt đầu hay chưa?" "Ngươi muốn vào Trường Lưu?" Bạch Tử Họa nhíu mày, người này, sao lại không biết chăm sóc bản thân, bị thương thành như vậy còn muốn động thủ đánh đánh giết giết. "Đúng vậy, tôn thượng, chẳng lẽ có gì không ổn?" "Nhưng ta nhớ không nhầm, ngươi đã là chưởng môn Thục Sơn, tại sao còn muốn tới Trường Lưu?" "Chưởng môn Thục Sơn cùng đệ tử Trường Lưu lại có gì xung đột? Huống chi hiện tại Thục Sơn đã tổn thương nguyên khí, Trường Lưu thân là môn phái đứng đầu chính đạo, chẳng lẽ không nên trợ giúp hay sao?" Phượng Ca thản nhiên hỏi lại, lần này đến phiên Bạch Tử Họa á khẩu không trả lời được, hắn nhìn người này kiên định hai mắt, cuối cùng còn là chịu thua thở dài một hơi: "Thôi, nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, ta cũng không có lý do gì phản đối nữa, khảo hạch cũng sắp bắt đầu rồi, nhanh đi đi, có điều ngươi bị nội thương, có thể hạn chế động đao động kiếm là tốt nhất, bảo trọng thân thể." "Đa tạ tôn thượng."

Phượng Ca đứng dậy khỏi ghế ngồi, thân thể bủn rủn làm hắn lảo đảo suýt ngã sấp xuống, may mắn Bạch Tử Họa ở bên cạnh nhanh mắt đỡ lấy, ôm một cái đầy cõi lòng, mà Phượng Ca thì cứng ngắc thân thể, hắn hiện tại mới nhớ ra là bản thân không mặc gì trên người, vội vàng đẩy Bạch Tử Họa ra. Tôn thượng giữ eo nhà mình sinh tử kiếp, thiếu niên xinh đẹp thân thể khiến hắn trong lòng nóng lên, thủ hạ bóng loáng nhẵn nhụi làn da xúc cảm thật sự hảo không được, Phượng Ca dáng người cao lớn, tỷ lệ cân xứng, trên bụng trên ngực cơ bắp không quá rõ ràng, eo hình tốt xem liên nữ nhân đều ghen tỵ, nhân ngư tuyến hiện đủ, mà Bạch Tử Họa giữ eo hắn liền là nửa người dưới đều tựa ở cùng nhau, tôn thượng đại nhân có thể cảm nhận rõ Phượng Ca nam tính tượng chưng kích thước, nhịn không được nghĩ đến người này chiếm giữ bản thân khi. Giật mình phát hiện bản thân đang suy nghĩ gì, Bạch Tử Họa bạch ngọc lỗ tai đỏ bừng như sắp rỉ máu, hắn tại sao có thể... Bạch Tử Họa đặt Phượng Ca ngồi xuống ghế, nói tiếng chờ liền biến mất, Phượng Ca cứng người ngồi trên ghế, chỉ một lát Bạch Tử Họa đã quay lại, trên tay còn cầm một tay nải nhỏ, đưa cho Phượng Ca xong liền biến mất không gặp, ân, lần này là đi luôn.

Phượng Ca thở ra một hơi, lấy y phục trong tay nải mặc vào, hắn vừa mặc xong Sóc Phong cũng là tỉnh lại, trong phòng rõ ràng có khí tức của người khác, hơn nữa, Phượng Ca trên người bạch y cũng là minh chứng tốt nhất, hắn không tiện hỏi nhiều, chỉ phải cùng Phượng Ca rời khỏi quán trọ, chuẩn bị tham gia khảo sát. Tuy là trên trán thiếu niên này có ấn ký chưởng môn, hắn không nhận ra đây là gì nhưng có thể biết được Phượng Ca lai lịch không đơn giản, ấn ký tản mát ra pháp lực rất mạnh. Sóc Phong nhìn thiếu niên dung mạo, cảm giác người này so với dạng linh hồn khi còn đẹp hơn mấy lần. Mỹ nhân như yêu, mi mục như họa, lông mày nhập tấn, mắt nếu đào hoa, môi hồng như máu, môi mỏng tựa như cười mà không phải cười, giương lên độ cung câu nhân hồn phách, quả thực là rơi vào nhân gian hoặc nhân tâm trí yêu thần, khó phân biệt thư hùng, xinh đẹp đến không chân thực. Mà Phượng Ca thì là nhéo nhéo trên người y phục, hắn chỉ thích màu đỏ y phục, tên Bạch Tử Họa vô vị, bạch y có gì tốt xem, hừ, đều mặc ngấy còn mang cho hắn. (Bạch Tử Họa: hắt xì... Ca nhi nhớ ta a~~)

Hai người vừa tới nơi thì Lạc Thập Nhất cũng bắt đầu phổ biến luật thi: "Cảm ơn các vị đã vượt đường xa đến đây. Ta tên Lạc Thập Nhất, lần thi này sẽ do ta chủ trì, Bây giờ, ta sẽ nói đơn giản về nội dung thi. Kỳ thi sẽ chia thành ba cửa. Cửa thứ nhất rất đơn giản. Chỉ cần trước giờ Ngọ ngày mai, thuận lợi rời khỏi phạm vi kết giới của rừng ma quỷ là coi như qua được cửa. Nhưng phải nhớ rằng, trong rừng có rất nhiều loài hoa có thể ăn thịt người. Cửa này sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Người nào không đủ thực lực thì hãy rời khỏi nhân lúc còn sớm." "Đến giờ, chúng ta sẽ phát cho mỗi người một quả ngân thủy châu có phép thuật. Khi mọi người gặp nguy hiểm, định rời khỏi cuộc thi, có thể bóp vỡ nó đầu tiên. Mọi người sẽ thuận lợi rời khỏi rừng và quay về đây. Cuộc thi nhằm mục đích cân bằng nên pháo khí và báu vật trên người mọi người, bổn phái phải thu hồi tất cả. Bổn phái sẽ thống nhất cấp cho pháp khí cơ bản. Buổi tối sẽ ngừng thi, mọi người sẽ không gặp nguy hiểm, có thể yên tâm nghỉ ngơi. Mọi người đã rõ rồi chứ?" "Rõ rồi." "Vậy thì tốt. Sau một canh giờ nữa sẽ bắt đầu thi. Mọi người hãy chuẩn bị cho tốt. Hy vọng cửa thứ hai có thể nhìn thấy mọi người." "Được." "Được rồi, ai là Hoa Thiên Cốt cô nương và Phượng Ca công tử, xin mời bước ra?" "Tôi là Hoa Thiên Cốt." Phượng Ca nghe nàng lắp bắp trả lời, không khỏi nở nụ cười, cũng bước ra, nhất thời tạo nên oanh động không nhỏ trong đám người. Những người ở đây một là môn phái đệ tử, một là con cháu của các trưởng bối trong môn phái như Nghê Mạn Thiên, hoặc cũng có người như Khinh Thủy là người của hoàng tộc phầm trần, hay như Hoa Thiên Cốt xuất thân bình dân nhưng một lòng cầu tiên đạo. Tuy có những người là con cháu thế gia tu tiên, gia cảnh bất phàm nhưng cũng chỉ có Nghê Mạn Thiên là nhận ra ấn ký trên trán Phượng Ca là ấn ký chưởng môn, chủ yếu là do dung mạo của hắn tạo thành oanh động không nhỏ.

"Cốt Đầu, nhớ ta không?" "A...vị tỷ tỷ này?" "Ngốc Cốt Đầu, ta vẫn ở bên cạnh muội bao nhiêu lâu, giờ muội lại không nhận ra ta, ta sẽ thương tâm đó." Phượng Ca giũ xuống mi mắt, vốn sắc mặc còn tái nhợt nay càng khiến người thương tiếc. "Chẳng lẽ, tỷ là... Tốt quá, cuối cùng muội cũng gặp được tỷ. Tỷ tỷ, tỷ tỷ thật xinh đẹp, muội chưa từng gặp được người nào xinh đẹp như tỷ hết." Hoa Thiên Cốt vội vàng cười hì hì nắm tay áo nhà mình tỷ tỷ làm nũng. Phượng Ca trên mặt tràn ra một tuyệt mỹ nụ cười, khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, hắn đưa hai ngón tay lên, nhẹ nhàng bắn một chút trán Hoa Thiên Cốt: "Cốt Đầu ngoan, tên của ta là Phượng Ca, ngươi cũng thật là, ngốc đến độ nhận sai của ta giới tính, ta là nam nhân nga." Hoa Thiên Cốt xoa trán, bĩu môi: "Đều tại huynh đẹp như vậy, muội nhận sai cũng đâu có oan." "Được rồi, không nháo nữa, chúng ta đi lên xem Lạc Thập Nhất sư huynh có chuyện gì." Phượng Ca vỗ đầu Hoa Thiên Cốt, dẫn đầu đi trước lên lầu gỗ. Bạch Tử Họa đợi hai người đều an vị liền nhắc Hoa Thiên Cốt trả lại Lục giới toàn thư, cung vũ chưởng môn cùng Thục Sơn kiếm phổ cho Phượng Ca. Hai người thuận theo một trao một nhận, lúc rời khỏi, Bạch Tử Họa từ trong giới chỉ của bản thân lấy ra hai lọ thuốc trị nội thương cùng một lọ thuốc trị thương thông thường đưa cho Phượng Ca cùng Hoa Thiên Cốt, cuối cùng còn nghẹn một câu: "Chú ý thân thể, ngươi đang bị thương, Phượng Ca." "Đa tạ tôn thượng quan tâm, cáo từ. Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại."

Đăng bởi: