I don't love him

Chương: I don't love him I don't love him


Nếu có người hỏi tôi thanh xuân là gì, tôi sẽ không ngần ngại trả lời đó chính là nuối tiếc. Nuối tiếc cho khoảng thời gian vui vẻ nhất của cuộc đời mình, nuối tiếc cho những mộng mơ, cho những ngây ngô và cho cả tình cảm đầu đời chớm nở.

***

Nhà hắn ở cạnh nhà tôi. Có thể nói chúng tôi là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bắt đầu từ khi hắn 12 tuổi cha mẹ đã đi làm ăn xa, từ đó cậu ngày ngày sang nhà tôi ăn chực. Chậc, đến khổ với tên này. Vậy mà mẹ tôi còn niềm nở đón chào hắn, còn gọi hắn là con rể tương lai, đúng là làm tôi tức chết mà. Mặc dù tôi thích hắn nhưng chỉ một chút thôi, một chút xíu. Tôi nói thật đấy, chỉ một chút thôi. Ừm, và hôm nay, hắn lại sang nhà tôi ăn.

Vừa bước vào nhà, hắn đã lễ phép chào hỏi bố mẹ tôi đang ở trong bếp rồi ra phòng khách giật cái gối tựa tôi đang ôm để ra sau lưng ngồi thoải mái trên sofa rồi cầm điều khiển tắt phim hoạt hình của tôi đi mở phim trinh thám. Tôi la oai oái rồi giành giật với hắn nhưng như mọi lần vẫn không giành được. Nhìn mấy cái xác máu me trên màn hình tôi chán nản đành quay qua ngắm hắn. Thật là bất công. Ông trời ưu ái cho hắn chiều cao mét bảy lăm, vóc người cân đối, làn da hơi rám nắng, đôi mắt đen sâu thẳm cùng với vẻ trưởng thành khác hẳn với những cậu nhóc 16 tuổi khác. Chẳng bù cho tôi. Tôi chép miệng. Sao chẳng bù cho tôi nhỉ? Với chiều cao hơn mét rưỡi chút xíu tôi luôn được ưu ái với cái tên lùn, vẻ ngoài chẳng có gì xinh đẹp, chỉ có thể coi là tạm ưa nhìn, mái tóc dài đến ngang vai hơi xù mì, mặt phúng phính nên toàn bị véo không, làn da vì ngoài đi học cũng chỉ ở trong nhà, học võ thì cũng là khi trời tối nên mang một màu trắng yếu ớt. Tôi không kìm được thở dài.

- Mày đang ghen tị với tao chứ gì? - Hắn đột nhiên quay sang nhìn tôi.
Vì sự đột ngột này khuôn mặt hắn gần tôi trong gang tấc. Trái tim tôi không tự chủ mà lệch đi một nhịp. Gần quá. Có thể thấy rõ trong mắt hắn bây giờ chỉ có hình bóng tôi. Máu nóng dồn lên, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng, tôi lắp bắp:
- Ai... ai thèm ghen tị với mày... Vũ... mày... mày đừng... đừng có ảo tưởng...

- Tôn Kí Vũ tao mà phải ảo tưởng á? Mày tìm đâu ra trai tốt như tao?

Tốt á? Với tao mày là tốt nhất rồi. Nhưng câu này tuyệt đối tôi sẽ không nói với hắn. Khụ... Tư thế này dễ hiểu nhầm quá đi. Nhưng cũng vì khoảng cách gần như vậy mà tôi có thể ngắm kĩ khuôn mặt hắn hơn. Không thể gọi là đẹp trai nhưng lại cực kì cực kì ưa nhìn. Khụ, thật sự tôi đang nghĩ SAO HẮN ĐẸP TRAI QUÁ VẬY!!! Muốn giết người quá rồi. Hèn chi hắn được nữ sinh toàn trường ái mộ tới vậy. Chậc chậc, đẹp trai, học giỏi, nhà mặt phố, bố làm to. Soái ca mẹ nó rồi!!! Nãy giờ tôi có chảy nước miếng không vậy nè!
- E hèm... hai đứa...

Tiếng bố tôi khiến hai kẻ đang làm chuyện mờ ám à khoan khoan... hơi hơi mờ ám thôi... là chúng tôi đây phải giật mình. Tôi vội đẩy hắn ra. Bị bất ngờ Vũ ngã xuống đất. Hắn xoa xoa cái mông bị đối xử tệ bạc.

Tôi vội lắp bắp giải thích nhưng dường như ông bố đáng kính cũng không thèm quan tâm, chỉ đằng hắng rồi quay về bếp báo cáo với mama yêu dấu. Hắn cũng vô cùng tự nhiên mà đi theo. Đến cuối cùng tiếng mama gọi khiến tôi đành rời khỏi bạn ti vi thân yêu đi xuống bếp ăn. Có thể bạn sẽ nghĩ, vừa xem phim vừa ăn được mà. Nhưng gia đình tôi không lắp ti vi trong phòng ăn, xem là thói quen không tốt. Cứ vậy một ngày trôi qua thật êm đềm.
Cuộc đời học sinh của tôi khá nhàm chán. Ngày ngày chơi bời cho đã rồi đến ngày thi hắn sẽ bắt tôi ôn tập thôi. Tôi không thích toán, nên đầu quân cho lớp anh văn, hắn thì ngược lại với tôi, là học sinh tiêu biểu của lớp toán lí hóa, cái lớp đó theo như tôi nhận xét: Toàn là lũ quái vật. Thật ghê rợn luôn. Sao có thể giải được mấy thứ đó cơ chứ. Nhưng vì hắn thích toán nên tôi đành mặt dày ngày ngày bám theo hỏi bài thôi. Mà hắn cứ chê tôi ngốc hoài. Thử thi văn với tôi đi. Tiếng anh thì tôi không dám rồi. Bỏ qua mấy chuyện này đi. Hiện giờ tôi và hắn đang ở sân bay. Hôm nay là ngày người bạn qua mạng của tôi chuyển về Hà Nội. Cô bạn này ở tận Hồ Chí Minh đầy nắng nhưng lại rất thích cái se lạnh của Hà Nội và bố cô ấy cũng vậy. Lí do vì mẹ cô ấy là người Hà Nội "yêu nhau yêu cả đường đi" mà. Tôi quen cô bạn này qua một nhóm viết truyện. Lời văn của cô ấy vô cùng dịu dàng tinh tế đúng chuẩn một song ngư đa cảm.
Trong khi tôi còn mải suy nghĩ, hồi tưởng, một cô gái đã chạy về phía chúng tôi. Mái tóc đen dài được thả tự do tung bay theo từng bước chạy, váy trắng nhạt dịu dàng thêm tô điểm cho sự thanh cao của nàng thiếu nữ. Quả đúng như tên: Vân - nhẹ nhàng như mây khói.
Cô gái nhào tới ôm tôi. Cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hoa nhài dịu dàng trên người Vân làm tôi thấy bình tâm hơn. Với chiều cao trên mét sáu hình như cũng khiến tôi tự ti hơn một chút thì phải. Tôi khẽ cười vuốt vuốt mái tóc mây đó. Thật mềm mượt, đó là những gì tôi cảm nhận được. Qua webcam tôi chẳng thể biết được mái tóc ấy khi lướt qua bàn tay lại để lại những xúc cảm dễ chịu như này.
- Chào mừng cậu, Vân! - Tôi nở nụ cười rạng rỡ.
Vân cũng đáp lại tôi bằng nụ cười và khuôn mặt đã ửng hồng vì vui mừng.
Gia đình Vân về sống với bà ngoại. Mẹ Vân là con một. Ông ngoại cô mới mất nên bố mẹ cô quyết định chuyển về đây để chăm sóc bà. Nhà Vân cũng không xa nhà tôi lắm, chúng tôi cùng trường. Vân học gì cũng giỏi nhưng lại thích tự nhiên nên được xếp cùng lớp với hắn. Nhưng khác với Vũ, cô ấy học đều tất cả các môn.
Ba chúng tôi càng lúc càng thân hơn. Thời gian cứ thế chạy qua thanh xuân của chúng tôi, để lại những kỉ niệm in sâu vào tâm trí, không thể nào quên. Đã đến ngày tốt nghiệp cấp 3, chấm dứt những tháng ngày ngây ngô của tuổi mới lớn. Đã đến cuối buổi tôi cũng chẳng thấy hai người bạn của mình đâu vội chạy đi tìm. Hai kẻ này hot lắm chứ, trai xinh gái đẹp mà, hôm nay chắc được nhiều người tỏ tình lắm. Đang đi lòng vòng quanh sân trường thì có người gọi tên, tôi vội quay đầu lại nhìn:
- Ồ, bánh bao, sao em lại ở đây?
Chàng trai cao mét bảy gọi tôi đưa khuôn mặt đen kịt nhìn tôi đầy bất mãn như mọi khi, cất cái giọng mới thay đổi của con trai cuối mới lớn:
- Em nói ai là bánh bao?
- Nói em. - Tôi chỉ cậu ta. Hứ 16 tuổi mà cao vậy sao.
Ánh mắt cậu trai trẻ đó như muốn xé xác tôi ra. Đột ngột, cậu ta kéo tay tôi chạy đi:
- Hôm nay xuất bản Conan tập mới, mau đi hốt.
Nghe đến thứ mình yêu thích, tôi không ngần ngại bỏ chạy theo cậu ta. Lúc ấy, dường như trong ánh mắt cậu nhóc có điều gì đó mà tôi chẳng thể nắm bắt được. Cậu ta là Vương, Nguyễn Quốc Vương. Tên hay phải không? Quyết đoán, tự tin, thông minh,... oa toàn ưu điểm! Chắc do gen di truyền nha, nhà Tôn Kí Vũ toàn người giỏi cả. À quên mất, Vương là em họ của hắn. Mẹ Vũ và bố Vương là hai anh em ruột. Nghe đồn lúc biết em gái yêu bị trai Trung dụ dỗ rồi cưới, bố cậu nhóc này cuồng em gái tới nỗi ngồi uống rượu thi với em rể thê thảm là mấy ngày sau vẫn nằm bẹp trên giường. Tiếc nhỉ, sao tôi không có anh trai. Hai đứa chạy mải miết ra tới siêu thị sách lại trèo lên trên tầng ba, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh cửa kính hướng về phía sau trường. Chợt bắt gặp hình ảnh hai người bạn thân. Haha, thì ra là ở đây. Mở cửa, tôi chạy ra ban công đưa tay vẫy lên họ nhưng cánh tay đưa đến lưng chừng thì sững lại rồi từ từ hạ xuống. Trước mắt tôi tối sầm đi, thanh âm bên tai cũng ù dần. Trong mắt tôi chỉ còn lại hình ảnh họ ôm lấy nhau nở nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi nước mắt tôi trào ra. Nếu tôi không nhầm, liệu có phải khẩu hình lúc đó của Vân là: "Tớ cũng thích cậu"? "cũng" ư...? Đúng rồi, là cũng... Sao tôi lại không nhận ra nhỉ, người hắn thích không phải tôi.

Tôi không biết mình về nhà bằng cách nào. Có lẽ Vương đã nhìn thấy cảnh tôi gục xuống, cũng chỉ có cậu cõng tôi, đưa tôi về. Khung cảnh đẹp mà, phải không? Sân bóng rổ nhuộm màu vàng của nắng, hoa phượng bùng lên đốt cháy mùa hè, bằng lăng cũng dịu dàng đung đưa sắc tím đẫm buồn. Vương vấn trong không gian là tiếng ve réo rắt, inh ỏi. Ở góc sân trường đó có một chàng trai 18 tuổi cầm trong tay bó hoa oải hương lần đầu tỏ tình với một cô gái. Chị gió cũng đồng tình lướt qua gò má ửng hồng của người thiếu nữ, mang theo trên mình mùi hương của mặt trời, phảng phất vị ngọt của oải hương buông lời ủng hộ. Cô nở nụ cười mang theo nỗi thẹn thùng nhẹ nhàng đồng ý. Một bức tranh đẹp, rất đẹp. Nhưng đẹp là vậy vì sao nước mắt tôi lại không ngừng tuôn rơi. Nước mắt không phải chỉ là nước thôi sao? Tại sao khi chảy xuống, tim lại đau đến vậy? Vương Ngọc Diệp tôi, ở tuổi 18, lần đầu tiên khóc cạn nước mắt vì một người con trai mình yêu, cũng là lần đầu tôi nhận ra tình cảm dành cho cậu ấy không đơn thuần là yêu nữa rồi.

***

Kì thi đại học đã chấm dứt. Tôi nhốt mình trong nhà ngày qua ngày. Bố mẹ khuyên ngăn thế nào tôi cũng tự nhốt mình giữa bốn bức tường. Lá cây không có ánh sáng thì sao nhỉ? À... là héo rũ. Vũ và Vân cũng sang thăm tôi nhưng tôi làm ngơ, không mở cửa phòng cho bất cứ ai, ban đêm xuống nhà lấy đồ ăn nước uống. Cũng thật ấu trĩ, đòi nhốt mình trong phòng thì phải không thiết ăn uống đi chứ mò xuống lấy ăn làm gì? Mà chắc là bản năng sinh tồn đi. Rồi cũng đến một ngày họ không chịu được nữa, bạn thân của tôi - Vân - xông vào phòng lôi tôi ra. Điều đầu tiên xuất hiện trên mặt nó khi nhìn thấy tôi chính là sững sờ. Tôi nhớ nó đã ôm chặt lấy mình, khóc nức lên. Cũng phải, nhìn cái bộ dạng tôi mà xem: hai mắt thâm quầng hằn lên tơ máu, mái tóc bết lại, xù lên, bộ quần áo trên người lôi thôi, khuôn mặt xanh xao bị ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên. Cũng giống ma lắm chứ, còn đau con bé bạch dương tinh nghịch khi xưa.

- Xấu quá! - Tôi cất cái giọng khản đặc đã lâu không nói chuyện chê bai nó.

- Mày nhìn lại mình đi! - Nó lấy ống tay áo lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước. Nó đứng dậy kéo tắt cả rèm cửa phòng tôi ra, bật tung cửa. Ánh sáng mặt trời mùa hè gay gắt xuyên qua tán cây chiếu vào phòng làm tôi chói mắt, nheo lại, nước mắt lại chảy ra. Vân sững sờ nhìn tôi chốc lát rồi bước ra khỏi phòng.
- Tao đi lấy gì đó cho mày ăn.

Tôi cứ vậy ngồi trước màn hình máy tính cho đến khi thông báo có email mới gửi tới khiến tôi giật mình. Tôi đưa tay mở ra. Một lá thư gửi từ FutureMe. Một lá thư từ quá khứ. Tôi di chuột lướt xuống.

"Ngày 5 tháng 6 năm 2017,

Đây là lá thư gửi tương lai ngày 5 tháng 6 năm 2020.
Gửi nhóc lùn hàng xóm,
Gửi Thanh mai trúc mã,

Gửi Cô gái Tôn Kí Vũ thích,"

Đọc đến đây mắt tôi nhòe đi. Cô gái cậu ấy thích ư? Là tôi sao?
"Diệp, tao là Vũ năm 15 tuổi, một kẻ rất thích mày, rất thích, tao nói thật đấy. Đừng có cười. Thực ra tao không muốn thích một đứa vừa lùn vừa ngốc đâu, hạ thấp IQ và chiều cao con tao thì làm sao? Nhưng biết sao được tao trót thích mày rồi. Chắc là nghiệt duyên kiếp trước tao mắc nợ mày. Vậy nên kiếp này tao có thể bù đắp cho mày được không, Diệp?

Tao biết là tao không lãng mạn, lại thích mấy thứ máu me kinh dị, hù mày sợ. Tao biết, tao hay bắt nạt mày nhưng mày vẫn đánh tao đấy thôi, nên huề nhé! Hôm nay là ngày thi vào cấp 3 của chúng ta đó. Hừm, tao thì chắc chắn làm được rồi. Còn mày sau bao nhiêu công sức của tao ôn tập cho mày chắc chắn là đỗ rồi đúng không? Đừng làm tao thất vọng đấy đồ ngốc. Chúng ta còn phải bên nhau thật lâu mà. Mày biết không, tao giỏi nhất là bình tĩnh và chờ đợi, nhưng tại sao khi đứng trước mày tao lại thấy bản thân trẻ con tới vậy? Tao không thích chờ đợi nữa, tao muốn ở cạnh mày. Tao không thể bình tĩnh, nhìn nụ cười của mày làm tao thấy tim mình đập nhanh như muốn vỡ ra vậy. Phù... sợ quá! Nhưng Diệp à, mày biết không, tình cảm rung động đầu đời liệu tồn tại được lâu chứ? Vì đã quá hiểu nhau nên tao sợ mày vĩnh viễn chỉ coi nó như thói quen, có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp được một người nào đó hấp dẫn, thu hút tất cả ánh nhìn của tao hoặc mày về phía họ. Vì vậy nếu có một người như vậy xuất hiện, có lẽ tao sẽ buông bỏ thôi. Vì đó nhất định sẽ là một chàng trai dịu dàng thấu hiểu mày, sẽ chăm sóc cho mày thật tốt.
Nhưng nếu trước khi người đó xuất hiện, tao sẽ thử chờ đợi xem sao.

Ngọc Diệp năm 18 tuổi, mày có thích tao không?

Tái bút:
Chàng trai thích mày, rất thích mày."

Nhói.
Nhói...
Thật sự rất đau...
Trước mắt nhòe đi...
Đọc đến dòng cuối tôi òa khóc thật to, khóc gào đến cổ họng đau rát.
Điều đau khổ nhất không phải bạn thích một người không thích mình mà là thích một người đã từng thích mình. Bởi vì bạn đã có một cơ hội, nhưng lại để nó trở thành cát vuột qua kẽ tay, dù đến cuối cùng cố nắm lại cũng chẳng được gì. Đã quá muộn. Trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được có ai đó ôm lấy tôi, bờ vai người đó để tôi tựa vào, để tôi khóc thật to, để tôi gục ngã trút ra tất cả nỗi lòng mình. Tại sao tao chưa tìm được kẻ dịu dàng đó mày đã vội vàng từ bỏ... Vũ, mày quá đáng lắm.

Vũ, tao lúc 1 tuổi nắm chặt tay mày không buông.

Vũ, tao của 5 tuổi lúc nào cũng đi theo mày.

Vũ, tao của 15 tuổi thích mày.

Vũ, tao của 18 tuổi... vẫn thích mày. Nhưng mày không còn thích tao nữa rồi.

***

Ánh trăng bạc bao trùm lên không gian tĩnh lặng. Tôi ngồi trên xích đu trong công viên khẽ hát:

"Trở về cơn mưa năm xưa để lại,

Trở về tình yêu ngây ngô vụng dại,

Muốn nói cho anh nghe, em không thể quên được ngày tháng ấy.

Bầu trời đêm nay đầy những ánh sao,

Nơi đây nguyện cầu cùng ánh sao kia,

Giá như có 1 bầu trời nơi đó có em và anh

Cho em được bên anh. "

- Ra ngoài rồi à? - Tiếng bước chân quen thuộc khiến tôi dừng tiếng hát ngẩng mặt lên nhìn. Hắn đứng đó, ánh trăng bao phủ như một lớp hào quang. Vẫn đẹp như vậy. Tôi cười:

- Ừ, bỏ One Piece lâu quá cày lại max mệt.
Hắn nhìn tôi vẫn đôi mắt đó, như có thể nhìn thấu tâm can tôi.
- Vậy đống hành lí này là đi đâu?
Tôi nhìn vali dưới chân mình, cười híp mí:
- Đà Nẵng, bỏ nhà theo trai!
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt tôi một lúc lâu. Đôi môi mỏng khẽ mím.
- Mày nhận được lá thư đó rồi?
- Ừ. - Tôi khẽ cười.
- Xin lỗi. - Hắn trầm mặc. - Tao biết mày và thằng Vương là một cặp nhưng lá thư đó tao vẫn không chặn được. Hai năm trước tao từ bỏ rồi. Nhưng tao vẫn tôn trọng tình cảm của mình năm 15 tuổi, tao... không hối hận.

Tôi và Vương là một cặp, không phải chứ? Tôi cười chua chát trong lòng. Giải thích ư? Bây giờ đã quá muộn. Tôi nhấc vali lên đi về phía Vương đã tới từ lúc nào. Lúc bước qua hắn, tôi cảm thấy nhói đau nhưng cũng là sự giải thoát, sự từ bỏ. Những thứ đã qua sao còn có thể níu giữ? "Đã từng" chính là cụm từ đau đớn nhất. Tại sao lại là đã từng?

Vì nó không còn tồn tại nữa.

Tôi dừng chân quay người cười nụ cười đẹp nhất, vui vẻ nhất với hắn:
- Vũ, tao chưa từng thích mày! Tao năm 18 tuổi cũng không thích mày! Tao sẽ không thích một tên cuồng trinh thám không có tế bào lãng mạn, tao sẽ không thích kẻ bắt nạt tao, giành ăn với tao, tao tuyệt đối sẽ không thích mày!

Cầm lấy tay Vương tôi chạy vội lao màn đêm yên tĩnh, đen kịt, nơi ánh trăng chẳng thể chiếu tới. Tiếng chuông điện thoại của Vương vang lên xé nát không gian chỉ có tiếng dế đang đàn khúc nhạc réo rắt:

"Anh từng cho rằng bản thân sẽ hối hận

Nhưng không ngờ lại yêu đến say đắm khôn cùng

Vì em mà rơi giọt nước mắt đầu tiên

Vì em mà thực hiện bất kỳ thay đổi nào

Cũng không đổi được sự kiên quyết của em đối với anh

Đến một ngày nào đó em sẽ phát hiện

Người thực sự yêu em một mình chịu tổn thương..."

- Nhạc chuông của em quá đáng lắm đấy. - Tôi cười khổ, nước mắt lại không ngừng tuôn ra.

Cậu cúi xuống cõng tôi lên đi ra sân bay. Tôi dường như nghe được giọng nói buồn bã:

- Rồi một ngày em sẽ nhận ra người yêu em một mình chịu tổn thương...

Có lẽ biển Đã Nẵng lại sắp nhận thêm một con người thất tình ghé thăm rồi. Biển bao dung tất cả mà... Chắc rồi sẽ ổn thôi.

Anh ấy nói yêu tôi... Chỉ là không yêu mãi mãi.
Đăng bởi: