Xuyên qua nhị thứ nguyên

Chương 4: Gặp Mirai Kuriyama


Có vẻ là cảm nhận được ánh mắt của Vũ, thiếu nữ nhìn lướt qua Vũ, nhẹ giọng hỏi: anou... xin hỏi anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?

Ây... không, không có chuyện gì...xin lỗi,xin lỗi. Vũ ngượng ngùng nở nụ cười, biết là mình thất lễ, lúc này Vũ nghiêng đầu qua chỗ khác, cầm balô, lấy ra một số đồ vật, trong đó có một thứ hấp dẫn sự chú ý của thiếu nữ.

Anou... cái kia là thẻ học sinh của trường yousei sao?

Thiếu nữ vuốt vuốt kính mắt màu đỏ, con mắt màu vàng óng có chút ngượng ngùng nhìn Vũ hỏi.

Nghe thấy lời của thiếu nữ, Vũ ngẩn người ra sau đó nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu nói: đúng vậy, tôi là học sinh chuyển trường, học năm hai.

Sen.... senpai?!

Ha?

Vũ ngạc nhiên kêu một tiếng, thật không nghĩ tới tùy tiện ngồi cái tàu điện lại gặp được kouhai của trường mình.

A,a! Senpai, em là Mirai kuriyama, là năm nhất tân sinh. Mirai khua tay múa chân, bối rối nói.

Nói như vậy, chúng ta còn rất có duyên... Vũ khẽ mỉm cười, sau một hồi nói chuyện, hai người có vẻ rất hợp nhau, từ người xa lạ chuyển thành bạn cùng trường, biến hóa như thế khiến cho hai người đều rất giật mình.

Đúng rồi senpai. Khuôn mặt Mirai có chút ửng hồng, liếc nhìn Vũ một chút,cúi đầu hỏi: vừa nãy em thấy trong balô của senpai có một tấm thẻ chứng minh của hiệp hội ikaishi... senpai cũng là ikaishi sao?

Đúng vậy, nhưng mà ta mới làm ikaishi được hai ngày. Vũ nhún vai,nhìn Mirai nói.

Vũ từ trong balô của mình lấy ra một chút đồ ăn vặt đưa cho Mirai, nhìn thấy Mirai ấp úng tựa như có gì muốn nói, Vũ hỏi: có chuyện gì sao.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Mirai liên tục xua tay, nhìn Vũ đưa cho đồ ăn vặt, bối rối nói: senpai.... anh không ăn sao? Cho em nhiều như vậy...

Không sao, trong balô của anh vẫn còn, hiếm lắm mới gặp một kohhai đáng yêu như thế. Vũ cầm đồ ăn vặt đưa tới bên cạnh Mirai, còn mình thì bóc một túi khoai tây chiên ăn.

Nhìn thấy Mirai không nhúc nhích, Vũ nói: không ăn sao? Vậy để anh cất đi....

A,a! Cảm ơn senpai! Mirai giật mình một cái, đem đồ ăn vặt bên người cầm lấy trong tay,nhìn đồ ăn vặt trong lòng, Mirai liên tục nói cảm ơn, xoa xoa tay, nhẹ nhàng xé ra một gói bim bim ăn.

Tàu điện cuối cùng cũng ngừng lại, nhấc lên balô, lại giúp Mirai lấy hành lý, cũng may hai người hành trang không nhiều nên cũng không mất nhiều thời gian.

Hai người đến một trấn nhỏ,cái trấn nhỏ này có rất nhiều hoa anh đào,tuy là chưa đến mùa nở rộ nhưng nụ hoa đã có xu thế chờ nở.

Vũ cùng Mirai sóng vai nhau cùng đi, hai người đều là lần đầu đến chỗ này, chỗ ở tạm thời còn chưa có, hai người ở trấn nhỏ tìm một lúc lâu rốt cuộc tìm được 2 chỗ ở, trong đó nơi ở của Mirai là giá rẻ nhất...

Vũ cũng không nói thêm gì, trả lại hành lý cho Mirai về tới chỗ ở của mình.
Chỗ ở của Vũ và Mirai ở khá gần nhau, có thể gọi là hàng xóm, mặc dù là thuê nhà nhưng như này cũng không tệ.

Đem nhà mới dọn dẹp một hồi,Vũ liền chuẩn bị ra ngoài mua đồ, đi ra cửa thì thấy Mirai cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhìn thấy Mirai, Vũ lên tiếng chào hỏi: em cũng ra ngoài mua đồ sao?

Không phải, senpai, đi ra ngoài tìm việc làm.

Tìm việc làm?

Vâng, vì bản thân có chút bần cùng cộng thêm do năng lực của em nên em thường bị mất máu quá nhiều, vì thế nên thường cần đồ ăn bổ sung dinh dưỡng... Vì thế, em phải đi tìm việc làm, chỉ dựa vào bán đá youmu thì còn chưa đủ...

Thì ra là như vậy,Vũ bừng tỉnh đại ngộ, cũng hiểu tại sao Mirai lại chọn chỗ ở giá rẻ.

Vậy, em đi trước, senpai, gặp lại sau.

Um,bye bye. Nhìn bóng người Mirai khuất dần, Vũ cũng bắt đầu đi mua đồ.

Tiêu tốn hai, ba tiếng đồng hồ Vũ cũng đã mua được tất cả các đồ dùng cần thiết.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác Mirai cũng đã tìm được việc làm, công việc này đối với Mirai hết sức dễ dàng, tuy nhiên lúc chụp ảnh cùng thay quần áo có đôi chút phiền phức.

Về đến nhà, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, Mirai nghĩ đến việc Vũ đưa đồ ăn cho mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt bụ̣ng.. Sau đó hai chân không bị khống chế hướng thẳng đến chỗ của Vũ.

Đưa tay ra, Mirai do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay gõ cửa.

Cạch cạch cạch...

Đang nằm trên ghế salon chơi game, nghe thấy tiếng gõ cửa, Vũ đứng dậy ra ngoài mở cửa thì thấy Mirai đang đứng trước cửa, có chút ngượng ngùng nhìn mình.

Mirai? Vũ dừng một chút, nghiêng người sang một bên nói: vào nhà nói chuyện đi.

Xin phép. Mirai ngẩng đầu nhìn Vũ rồi rụt rè đi vào.

Vũ chưa kịp nói chuyện, Mirai đã ngượng ngùng nói: senpai... anou có thể hay không cho em vay ít tiền...

Mirai cúi đầu, hai tay nắm chặt, giọng nói vô cùng lo lắng, dù sao mới vừa quen biết liền vay tiền là một hành vi rất kì quái, mặc dù vị senpai này nhìn qua rất hiền lành.



Đăng bởi: