Xuyên qua nhị thứ nguyên

Chương 8: Muốn làm một người con gái bình thường


Sau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghiên cứu hết, Vũ đi ra câu lạc bộ.

Học xong tiết buổi chiều, Vũ nhấc balô đi thẳng về nhà, đi qua nhà Mirai, chưa kịp gõ cửa thì Vũ liền nghe thấy trong nhà Mirai có tiếng "loảng xoảng" giống như là có một đống đồ kim loại đổ xuống.

Đưa tay gõ cửa, không đến hai giây, cánh cửa mở ra.

Nhìn mái tóc màu trà có chút lộn xộn, Vũ hỏi: Mirai, em sao vậy?

Là senpai à... cũng đúng, cũng chỉ có senpai... Mirai sửa lại tóc một chút, đẩy đẩy kính mắt,nói: đúng rồi, senpai,vào nhà ngồi đi.

- Ừm.

Vũ gật đầu cùng Mirai vào trong nhà, nhà Mirai rất giản dị, điều này cũng liên quan đến kinh tế của Mirai...

Đúng... đúng rồi senpai. Lúc trước ở câu lạc bộ... em xin lỗi. Mirai nắm lấy hai tay, ngượng ngùng nói.

Vũ lắc đầu một cái, nói rằng: không sao, anh không để tâm mấy chuyện này đâu.

Vũ biết Mirai còn chưa ăn cơm,liền mời Mirai tới nhà mình ăn cơm, đối với thiếu nữ này, Vũ còn cần khá nhiều thời gian tới công lược.

...

Trong nhà Vũ, được Vũ mời tới làm khách Mirai có chút gò bó.

Tuy nhiên, nhìn thấy Vũ đang ở trong bếp nấu ăn, Mirai đánh giá bốn phía xung quanh, hỏi: senpai, không nghĩ tới anh còn biết nấu ăn.

- Ừm, tại anh có một mình nên cũng học một chút nấu ăn.

- Senpai giỏi thật!! Em chỉ có thể làm một ít món ăn đơn giản còn mấy cái quá khó em không làm được.

Nấu ăn rất đơn giản,chăm chú học một chút là có thể làm được, Vũ quay đầu lại nói: trong tủ lạnh có một ít đồ ăn vặt đấy, nếu em muốn ăn thì cứ tự nhiên.

Ừm. Mirai gật gù, nhưng không có đi lấy, hai con mắt màu vàng óng xem tivi, dần dần nhắm lại.

Mãi đến tận Vũ nấu ăn xong Mirai mới tỉnh lại.

Mirai ngồi đối diênn Vũ, nhìn trên bàn bày rất nhiều món ăn, tỏa ra hương thơm ngạt ngào, ngoại trừ cảm thấy thèm ăn, Mirai còn rất thán phục tài nấu ăn của Vũ.

- Chúng ta vừa ăn vừa nói một số chuyện đi.

- Senpai... anh muốn nói chuyện gì?

Vũ cầm đũa suy nghĩ một chút,nói: chẳng hạn như một cô gái lại đơn độc tới chỗ này, là tới du lịch sao?

Nghe thấy câu hỏi của Vũ, vẫn đang nhanh ăn đồ ăn Mirai bỗng nhiên dừng một chút,sau đó chậm rãi thả đôi đũa xuống,cúi đầu nhỏ giọng nói: có thể không nói được không?

Đương nhiên có thể, anh chỉ tò mò hỏi chút thôi. Vũ khẽ mỉm cười lại nói: vậy chúng ta nói cái khác đi... ngày hôm qua, em có nói hầu như không có giết youmu, sao lại như vậy?

Chuyện này... cái này... Buông xuống hai vai, con ngươi màu vàng óng lộ ra vẻ buồn bã nói: bởi vì, em rất sợ sệt youmu.

- Em rất muốn từ bỏ thân phận Ikaishi... nhưng mà em là người nắm giữ huyết thống nguyền rủa, trời sinh liền được định sẵn là Ikaishi,cả gia tộc chỉ còn lại một mình em, muốn từ bỏ, em... em không làm được.
Mirai viền mắt ửng hồng lớn tiếng nói: từ bỏ, em đã nghĩ về nó rất nhiều lần... em rất muốn giống như những người khác,làm một người con gái bình thường, nhưng mà huyết mạch chảy xuôi trong cơ thể làm em...

Vốn tưởng rằng chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, nhưng không nghĩ tới sẽ làm Mirai trở nên kích động như vậy.

Thả xuống đôi đũa trong tay,Vũ nhìn tâm tình Mirai khá hơn một chút, mới nói: huyết thống là từ khi sinh ra đã được định sẵn... bọn họ chẳng qua là đố kị với sức mạnh của em mà thôi. Em không phải là không có bạn bè sao? Như vậy, để anh làm một người bạn của em ở thành phố này, thế nào?

Mirai ngẩng đầu lên nhìn kỹ Vũ, viền mắt có chút ửng hồng nói: senpai...

Được rồi, làm tâm trạng của em không vui là lỗi của anh, để nhận lỗi, hãy dùng những đồ ăn trên bàn này để biểu thị đi.

- Thật kì cục!!

...

Hai người ăn cơm xong, Mirai cũng trở về nhà mình.

Vũ vừa mới thu dọn xong bát đũa, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, Vũ vội chạy ra mở cửa nhìn thì thấy Mirai thở hồng hộc có chút không bình tĩnh.

- Senpai...

Mirai có chút không tự nhiên làm Vũ ngẩn ra hỏi: xảy ra chuyện gì sao?

Trong nhà em giường chiếu hỏng rồi, senpai có thể để em ở nhà anh tá túc một đêm không? Dù là ngủ sôpha cũng không sao cả.

Vũ hoài nghi hỏi: thật sự hỏng sao?

Ừm! Mirai gật đầu liên tục,Vũ càng tin tưởng sự thật không như là Mirai nói như vậy.

- Mirai,em gặp phải youmu?

Nụ cười trên mặt Mirai bỗng nhiên đọng lại,sau đó gỡ xuống kính mắt của mình lau chùi không ngừng, nói lắp bắp: sao sao sao sao làm sao như vậy được chứ!

... Vũ trợn tròn mắt nhìn Mirai biểu hiện, không có mới là lạ.

Vũ đi tới trước mặt Mirai, nói: đi thôi, cùng anh đi nhìn.

- Senpai, không đi được chứ?

- Có anh ở đây, không phải sợ.

Vũ cười liếc nhìn Mirai,không chờ Mirai trả lời đã hướng về phía nhà Mirai đi tới.

- A,senpai đợi em với!

Tới nhà Mirai, Vũ vào phòng nhìn kỹ bốn phía. Vũ quay đầu nhìn còn đang lo lắng Mirai kỳ quái hỏi: youmu ở chỗ nào?







Đăng bởi: