Đại Chiến Hai Thế Giới

Chương 2: Đại Chiến Hai Thế Giới Chương 2


14 giờ 23 phút chiều………
Đám Goblin khoảng 50 tên kéo lên tầng hai trong khi tiếng chém giết và gào thét vẫn chưa dứt ở tầng một. Tên nào tên nấy đều thấp lùn, làn da xanh lè, đầu trọc lóc, tai nhọn và được trang bị vũ khí đầy đủ. Ngay khi thấy đám nữ sinh, mắt chúng sáng lên như đèn pha ô tô.
“Guuuuuuu!”
“Giiiiii!!!”
Thét lên những tiếng âm thanh kì quái, chúng xông đến quật ngã các cô gái, ai chạy được thì lập tức bị kẻ địch lên cơn phấn khích đuổi theo chặt đứt chân. Sau đó, cũng chẳng cần miêu tả gì nhiều, bàn tay thô bạo của lũ Goblin xé tung quần áo của họ, đồng thời tay còn lại cởi khố ra, chĩa cái thứ xanh xanh vào sát mông họ.
“Không! Đừng mà!AAAAAAA!!!!!!”
“Ai cứu tôi với!”
“Bọn chó má, buông cô ấy ra!”
Vài nam sinh liều mạng vác ghế xông đến đập nát đầu vài con, nhưng chưa kịp cứu người thì đã bị cả lũ bao vây đâm chết từng người một. Máu đỏ, máu đen bắn dính lên tường, tạo nên một khung cảnh vô cùng kinh hoàng.
Tình trạng hỗn loạn còn khủng khiếp hơn khi những học sinh còn lại cố gắng tìm đường thoát bằng cách xô đẩy nhau, giẫm đạp lên nhau ở các hành lang. Kết quả là tất cả thành mồi ngon cho lũ Goblin, khắp hành lang chỉ là cảnh hãm hiếp, chém giết điên dại như cái địa ngục thực sự.
Đứng trong cảnh tượng đó, Goblin tù trưởng giơ cao cây quyền trượng, hô lên:
“Chúng ta là sự phán xét tội lỗi loài người.”
Giờ hãy tạm gác chuyện bọn Goblin sẽ làm gì tiếp theo sang bên cạnh, mà chắc cũng không cần kể nữa. Ở trong lớp 10A2 nằm cuối dãy tầng hai, nơi các nam sinh đang đánh chặn lũ yêu tinh xanh bằng mọi thứ vũ khí kiếm được, Long và Nguyệt dẫn Thảo đến trước một tủ đồ lớn. Hai anh chị đẩy cô em vào trong tủ, Nguyệt nói:
“Em hãy chịu khó trốn ở đây một lát. Chị và anh Long sẽ giải quyết chúng. Dù có việc gì xảy ra cũng không được ra ngoài, rõ chưa?”
“Nhưng…em không…muốn…”
“Bọn chị sẽ ổn thôi. Con người không dễ bị đánh bại như vậy đâu. Ở yên đây nhé.”
Thảo vừa khóc vừa nói:
“Anh Long…chị Nguyệt…sẽ quay lại chứ?”
Nhìn đứa em gái, Long và Nguyệt cùng ra giơ ngón cái lên, đồng thanh nói:
“Chắc chắn!”
Ngay sau đó, cánh cửa không kính đóng sập vào, Long chốt lại phòng bị bọn Goblin mở được tủ.
Bóng đêm che kín đôi mắt của cô bé Thảo.
------------------
15 giờ 41 phút chiều…..
Sau khi giết chết tên Goblin tù trưởng, Vũ đi loanh quanh khắp xác bọn thuộc hạ của hắn và chọn được hai thanh kiếm tốt nhất. Cậu còn phải đối đầu với rất nhiều tên nữa nên việc sử dụng vũ khí phải cơ động hơn mới giết được nhiều Goblin hơn.
Nói chung thì Goblin vẫn là những con vật ngu si đần độn, tứ chi kém phát triển. Khi chúng đi lẻ bầy thì rất dễ tiêu diệt, nhưng khi chúng đi theo đàn thì lại cực kì nguy hiểm, mà nếu có cả Goblin Tù trưởng dẫn dắt thì càng nguy hiểm hơn. Nói dễ hiểu thì lũ Goblin Tù trưởng có trí khôn, có sức mạnh trâu bò hơn và tốc độ di chuyển cũng hơn hẳn lũ Goblin nhỏ. Vũ rất khó khăn mới giết được một tên, nhưng cậu phải trả già bằng hàng loạt vết chém toàn nhằm vào chân và tay cậu. Mục tiêu của hắn rõ ràng là cắt bỏ việc di chuyển của Vũ, hay ít nhất cũng hạn chế sự cơ động của một con người. Không, là quái vật thì đúng hơn.
Tình hình dưới sân trường vẫn không khá hơn là mấy. Cả trường có bốn dãy nhà chia làm A, B, C, D cho bốn khối. Mỗi dãy có năm tầng cho hàng chục lớp học. Tầng C Vũ đang đứng là tầng bị lũ Goblin tiến vào đầu tiên, nên có thể bây giờ chúng đang thưởng thức chiến lợi phẩm sau cuộc chém giết trên tầng năm. Vũ cũng đã giết hết lũ Goblin ở tầng 4 rồi, có thể là cả tầng ba và tầng hai nếu tính theo số quân mà tên Tù trưởng đem theo vừa nãy. Chắc là vì gái ở khu A và B nhiều hơn nên số lượng Goblin ở khu này ít hơn hẳn ba khu kia chăng? Vũ coi đó là lợi thế cho cậu thoát khỏi đây.
Với khả năng của cậu, việc thoát ra bãi đỗ xe của giáo viên là hoàn toàn được. Vũ dự tính cướp một chiếc nào đó rồi đào tẩu. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia, cũng như nguồn gốc của lũ Goblin từ đâu mà ra, còn cả cái con mắt kì quái kia nữa. Hiện tại, nó nhìn trừng trừng đầy đe dọa vào cậu ta.
Hiện tượng này đã xuất hiện được vài tiếng rồi và nó không hề biết mất.
Có thể nó là nguyên nhân của toàn bộ việc này. Vũ suy đoán như vậy.
“AAAAAAAAA!!!!!!!”
Một tiếng hét của nữ giới chọc thẳng vào màng nhĩ của Vũ, sau đó là tiếng vật lộn của hai sinh vật nào đó trong cái lớp ngay cạnh cầu thang. Ngay lập tức, Vũ chạy thẳng đến lớp học đó.
Trước mặt cậu là cảnh tượng một con Goblin đang nằm đè lên một cô gái đang cố gắng đẩy nó ra. Dường như quá phấn khích và bị M nặng, con Goblin đè chặt hơn, vung lưỡi dao cùn lên.
XOẸT!
Cánh tay ấy bị Vũ chém đứt văng lên không trung, túa ra thứ máu đen xì tởm lợm, con Goblin thấy cánh tay bị chặt đứt liền kêu rú lên kinh hãi rồi bật ngửa ra sau. Không để nó kịp đứng lên, Vũ nhẩy đến rút thanh kiếm còn lại xoay người chém đứt đôi cái đầu của nó.
Con Goblin ngã xuống đất khi vẫn còn là zai tân, mà tác giả cũng éo biết nó còn zin không nữa.
Xử lí xong con Goblin cuối cùng của tầng hai, Vũ quay lại nhìn cô gái-lúc này đã ngồi dậy. Mái tóc đen dài, đôi mắt đẹp cùng khuôn mặt xinh xắn tựa như thiên thần. Cô ấy bắt chéo hai tay trên ngực để che đi phần áo lót lộ ra từ cái áo đồng phục tả tơi của cô, còn cặp đùi thì khép lại dưới cái váy bị xé rách. Trông cô gái còn gợi cảm hơn khi thể hiện bộ dạng như vậy, nhưng tâm can của Vũ thì vẫn lạnh như nước đá.
Ít ra cổ còn chưa bị hiếp.
Cậu hỏi:
“Cô có bị thương ở đâu không?”
“Kh-Không ạ. Cảm ơn anh đã cứu em.”
Cô bé nói lí nhí nhưng vẫn nghe rất rõ. Dù nhìn ở góc độ nào thì chắc chắn Vũ trông chững chạc và già dặn hơn cô gái, vì vậy cậu ấy hẳn phải lớn tuổi hơn cô. Nhưng biểu cảm hỗn loạn trên khuôn mặt cô khi nhìn Vũ đã khiến cậu chú ý đến:
“Cô bị sao vậy? Bộ trên mặt tôi dính cái gì sao?”
Giờ thì mặt cô đã chuyển sang trạng thái tái mét chẳng biết là do sợ hãi hay kinh hoàng nữa. Bằng nỗ lực phi thường, cô nói:
“Anh có thể nói chuyện với…chúng ư? Ý em là những con quái vật xanh ấy…”
Vũ trợn mắt nhìn cô gái, biểu hiện đáng sợ đó khiến cô lạnh sống lưng và đột ngột co rúm người lại. Còn Vũ thì đang hối hận tại sao lại ngu đến nỗi dùng Yêu ngữ ở một nơi như vậy chỉ để nói chuyện với tên Goblin ấy (tù trưởng). Rốt cuộc là không thu thập được thông tin gì mà lại để lộ ra những khả năng của cậu.
Vậy là cô gái này đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Vũ và hắn. Nhưng chắc chắn cô gái không hiểu tí gì của mớ tiếng rít quái dị đó, vậy nên Vũ không lo lắng về việc thân phận thật của cậu bị lộ ra.
mấy giây sau, Vũ lảng tránh câu hỏi của cô bằng một câu hỏi của mình:
“Cô-tên-gì?”
Cố tính nhấn mạnh vào ba từ đó nhằm mục đích đe dọa đối phương của Vũ, và cô gái trả lời trong sợ hãi:
“Em tên là Nguyễn Như Thảo. Còn anh?”
“Trần Đức Vũ. Ngoài cô ra thì còn ai sống sót nữa không?”
“Kh-Không…Nhưng…anh Long và chị Nguyệt…Anh đã tìm hết tầng này chưa ạ?”
“Chưa. Tôi chưa vào hết các lớp. Cô là người còn sống đầu tiên tôi gặp.”
“Em hiểu rồi.”
Thảo vịn bàn đứng lên, bước chân của cô bé loạng choạng một cách kì quái. Vũ liếc mắt xuống và thấy trên cẳng chân cô gái có vết chém khá sâu, máu chảy nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Vũ nheo mắt lại.
“Cô đứng được chứ? Lại đây nào.”
Sau khi nói xong, Vũ lấy từ trong túi ra một tấm vải và hàng tá băng y tế trong lúc Thảo đang cố gắng tiến đến. Trước ánh mắt mở to của cô, cậu ta lau máu ở vết thương, dán băng keo và buộc tấm vải cẩn thận. Tuy nhiên, máu vẫn còn rỉ ra.
“Đây chỉ là sơ cứu tạm thời. Chừng nào chúng ta xuống đươc phòng y tế thì tôi sẽ băng bó cho cô. Mà với tình hình hiện tại, muốn xuống cũng không được đâu.” “Vâng. Cảm ơn anh.”
Thấy mắt cô bé nhìn vào đám băng cứu thương, Vũ biết ý liền đáp:
“Thói quen của tôi đấy. Này.”
Vũ cởi áo sơ mi của mình ra đưa cho Thảo, cô bé ngơ ngác nhìn nó rồi nhìn trang phục thiếu vải của mình. Chẳng biết vì cái gì, cô nàng tức tối (hay có lẽ Vũ nghĩ thế) giật lấy cái áo của cậu choàng lên mình. Vũ thấy hơi khó hiểu, cậu nói:
“Thôi, không còn nhiều thời gian nữa, leo lên lưng tôi đi.”
“Eh? L-Là sao ạ?”
“Thì leo lên lưng tôi đi. Cô không tự đi được với cái chân thế kia, đúng không?”
“Nh-Nhưng em…!”
Mặt cô bé đỏ bừng, chắc là vì xấu hổ. Vũ thờ ơ nói:
“Tốt thôi. Cô muốn chúng ta bỏ xác tại đây chắc? Tôi thì còn chạy được chứ cô thì không chắc đâu. Nhớ lại cái viễn cảnh hiện tại đi…”
Bất đắc dĩ, cô nàng buộc phải quàng tay ôm lấy cổ Vũ, đồng thời leo lên lưng cậu. Vì phải giữ cô bé nên Vũ chỉ có thể cầm được một thanh kiếm, cậu nói:
“Bám chắc vào.”
Rồi cậu chạy ra ngoài.
“Tôi sẽ thoát xuống tầng một, cố gắng để tránh bọn Goblin ở dưới rồi ra bãi đậu xe của giáo viên. Chúng ta sẽ lấy xe tại đó. Có ý kiến gì không?”
“Dạ. Anh gọi ‘chúng’ là GOBLIN ư?”
“Đúng vậy. Chúng rất yếu nhưng lại cực kì nguy hiểm khi đi theo bầy đàn. Ngay lúc này, có một bọn đang tiến thẳng đến ta đấy.”
“Làm sao anh biết được?”
“Nhờ thính giác. Mà cô có nhắc tới tên ai đó, họ bây giờ ở đâu?”
“Vâng. Anh Long và chị Nguyệt đều là anh cả và chị hai của em. Lúc tụi em bị tấn công, hai người đó đã cứu em và đưa em trốn trong tủ. Sau đó…Sau đó…em không biết nữa….”
Sự thực là vậy, cô bé Thảo đã ở lại trong tủ với lời hứa sẽ quay lại của hai người thân, nhưng họ đã không trở lại. Hơn nữa, tiếng chém giết, gào thét được chính tai cô nghe rõ ràng, đó là một cú sốc quá mạnh. Vũ không biết cô ấy nghe thấy những gì khi ở trong cái tủ đó, điều cậu lo lắng nhất là những gì cô bé phát hiện ra về cậu.
“Việc tôi nói chuyện với Goblin, cô không được kể cho bất cứ ai.”
“Vâng.”
“Nếu có thời điểm thích hợp, tôi sẽ kể thực hư cho cô. Nhưng tại sao cô lại dễ nghe theo lời tôi đến vậy?”
“Vì anh Vũ…không phải kẻ xấu. Anh…đã cứu em…nên em tin anh là người tốt.”
“Ờ.”
Vũ đáp gọn lỏn, điều này thì càng có lợi cho cậu. Cậu ta sẽ lợi dụng người khác để hoàn thành mục đích của mình, nên cũng không quá bận tâm đến những lời đó.
Họ xuống đến tầng một, ngay trước mặt là sân trường rộng lớn. Hàng chục nam sinh bị chặt bay đầu nằm la liệt dưới cột cờ, còn lại là hơn trăm nữ sinh thảm thương đang bị lũ Goblin hiếp. Chúng cực kì đông.
Tình hình ngày càng tồi tệ.
Vũ cõng Thảo chạy xuống nấp dưới chân cầu thang bởi vì bãi đậu xe vẫn còn khá nhiều Goblin đi lang thang kiếm con mồi, nếu bây giờ chạy ra thì chết là cái chắc. Cậu không đủ sức để hạ vài trăm con.
“Ngồi im đây một lát. Ở bãi đậu xe vẫn còn đông lắm.”
“Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Hoàn toàn không.”
Thảo ngồi bó gối và thút thít khóc. Đôi mắt cô gái sưng mọng lên. Vũ nhìn cô rồi nói:
“Đừng lo. Trong trường hợp họ còn sống, tôi sẽ cứu họ ra.”
Thảo đáp lại trong tiếng nấc:
“Họ…cũng…hứa như…vậy.”
Vũ im lặng, cậu nhìn ra ngoài rồi chợt nheo mắt lại.
Từ trong đám đông Goblin, một con quái vật cao hơn 2m xuất hiện và đi về phía đám con trai. Tên này có thể hình lực lưỡng, bộ mặt xấu xí trông rất hung bạo với những vết sẹo chằng chịt trên khắp gò má. Con mắt đỏ của nó nhìn lướt qua khắp sân trường trong lúc vung vẩy đám dây xích lớn quấn trên tay. Hông nó đeo một thanh trường kiếm cũ mèng.
Kogoblin!
Vũ lập tức nhận ra ngay nó thuộc loại Goblin nào, loại Kogoblin có sức mạnh còn hơn cả Goblin Tù trưởng. Hơn nữa, bọn này cũng có thể tư duy và suy nghĩ về nhiều mặt, đặc biệt là trên chiến trường, chúng là Vua Tàn Sát. Ngay cả Vũ cũng không chắc mình có thể hạ được nó không. Cậu siết chặt nắm tay mình, miệng nguyền rủa lũ Goblin đang lảng vảng chỗ bãi đậu xe.
Lúc này, tên Kogoblin tiến đến trước một thiếu niên mặt chữ điền gục đầu dưới cột trói, bàn tay to bè của hắn nắm tóc cậu ta kéo giật lên. Vũ nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu và cái mũi giập nát của cậu thiếu niên, trông hết sức dị dạng. Cậu ta có vẻ đã ngất đi, hoặc có thể đã chết…
“Anh Long!”
Thảo đột nhiên kêu lên khiến Vũ phải vội vã bịt miệng cô bé, kéo vào trong. Nhưng đã quá muộn, lũ Goblin nghe thấy tiếng kêu liền quay đầu nhìn về nơi xuất phát tiếng kêu đó. Không quá khó khăn để chúng phát hiện ra hai bóng người nhỏ bé ngồi dưới chân cầu thang
Tên Kogoblin là kẻ phản ứng đầu tiên, hắn rống lên và chạy như bay về phía Vũ, bất chấp cái cơ thể đồ sộ của hắn. Tiếp sau đó là tiếng rống phấn khích của lũ Goblin, và đâu đó là tiếng kêu gọi của bọn Tù trưởng:
“Giết chúng ngay! Không được cho chúng thoát!”
“Tao muốn con bé kia! Đi ngay!”
Chúng đồng loạt chạy thẳng về phía hai người họ, dẫn đầu bởi tên Kogoblin kềnh càng.
“Chết tiệt! Cô làm cái trò gì vậy hả? Cô điên rồi à?”
“Nhưng…anh Long…!”
“Đủ rồi! Cô có thể chạy được không, nói tôi nghe mau!”
“Xin lỗi…em không thể tự đi được. Anh cũng có thể bỏ em lại mà.”
“Đừng có làm mất thời gian của tôi! Đồ chết tiệt! Trèo lên lưng tôi ngay!”
Vũ quát vào mặt Thảo, cô bé mặt tái mét vì sợ vội vàng trèo lên lưng cậu ta lần nữa, Vũ một tay đỡ cô, một tay cầm kiếm chạy về phía bãi đỗ xe. Lũ Goblin ở đó nghe thấy tiếng gào rú của đồng bọn thì cũng nhanh nhẹn chạy ra chắn đường hai người, giáo giơ lên.
Sáu con Goblin chạy từ trên tầng xuống phát hiện ra Vũ và Thảo liền giương cung bắn những mũi tên tàn nhẫn nhắm vào lưng cô bé.
Vút! Vút! Vút!
END



Đăng bởi: