Đại Chiến Hai Thế Giới

Chương 4: Đại Chiến Hai Thế Giới Chương 4


Hà Nội, 18 giờ 20 phút chiều…
Sau khi nhận được tin báo động khẩn cấp, lực lượng quân đội đồn trú nhanh chóng tập kết lại di chuyển về ba hướng Bắc, Đông và Đông Bắc để chặn địch. Bốn quân đoàn lớn, hàng chục xe tăng và rất nhiều trực thăng được điều động nhưng phải mất hai giờ mới đến được vị trí chiến đấu. Lúc này, binh đoàn quái vật xanh đã càn quét gần nửa thủ đô, 1/3 dân số bị giết và 2/3 còn lại đang di tản trong hỗn loạn. Lửa, máu và tiếng thét gào vang lên khắp nơi như một địa ngục giành cho loài người.
Ở những con đường lớn, trận chiến giữa bộ phận công an và lũ Goblin đang diễn ra ác liệt với lợi thế nghiêng hẳn về bên Goblin. Chúng bắn tên lửa như mưa vào những chiếc xe có người nấp hoặc bắn ra những tảng đá khổng lồ tàn phá các công trình. Tệ hơn nữa, còn có vài con Goblin cao 10 mét xuất hiện, và với sức mạnh khủng khiếp, chúng giẫm nát cả người lẫn xe. Bên công an chỉ còn biết cố thủ chờ quân đội tới hỗ trợ, trong tuyệt vọng, vài người đã tự sát bằng cách tự bắn vào đầu.
Khi tiếp viện kéo đến, họ chỉ còn là những đống thịt nhầy nhụa máu đỏ văng tứ tung, một vài cái đầu đang bị lũ Goblin xẻ ra ăn ngon lành. Không chút do dự, quân đội tấn công ngay.
Họ chiếm được lợi thế về vũ khí hiện đại, ngay cả bọn khổng lồ cũng bị tiêu diệt bởi sức hủy diệt áp đảo của xe tăng. Tuy nhiên, ở phía Đông, giữa lúc binh đoàn số 3 và số 4 đang truy kích những con Goblin còn sót lại đang bỏ chạy thục mạng thì có chuyện xảy ra.
Thấp thoáng trong đám khói bụi, một cô gái mặc váy trắng nhẹ nhàng bước từng bước về phía lũ Goblin bị hỗn loạn. Thấy cô ấy, con Goblin Tù trưởng quỳ thụp xuống, rít lên:
“Ngài Queen! Xin hãy hỗ trợ cho chúng thầ__”
Cái đầu xấu xí của tên Goblin rời khỏi cổ, văng lên không trung trước khi hắn kịp nói hết. Nếu để ý kĩ thì có thể thấy bàn tay phải của cô gái đó rung động rất khẽ.
Tương tự như tên đầu đàn, gần hai mươi con Goblin thuộc hạ cũng ngã xuống với cơ thể mất đầu. Máu đen chảy tràn dưới nền đất đổ nát và đủ thứ xà bần.
Cô gái bước qua những cái xác quặt quẹo, nói vô cảm:
“Một lũ ăn hại. Dám để thua chúng, thấp hèn, bẩn thỉu.”
Lầm bầm mấy câu không rõ nghĩa, cô dừng lại trước mặt bốn người lính mặc giáp chống đạn và được trang bị tiểu liên. Họ cùng chĩa súng lên, nói:
“Yêu cầu khai báo danh tính!”
Chính mắt họ vừa thấy cảnh tượng kì quái: lũ Goblin đột ngột bị đứt đầu một cách kì lạ, và cả sự xuất hiện bí ẩn của cô gái này nữa. Hơn nữa, bộ váy trắng cô ta mặc…rất giống với trang phục thời trung cổ.
Cô gái liếc qua đám lính, nói:
“, Reina.”
“?”
Cô gái giơ bàn tay phải lên, và cơ thể của cả bốn người lính lập tức bị xẻ làm tư, từng bộ phận rơi xuống đất như những hạt cát yếu ớt. Sau khi lấy mạng họ, Reina nở nụ cười thích thú, cô đưa lưỡi liếm giọt máu bắn vào khóe môi.
Mắt nheo lại:
“Đây là vị của máu người Địa Cầu ư? Nhạt quá, cần mặn thêm chút…Ishbell, cô dám lừa ta!”
Tức tối giậm chân bình bịch xuống đất như một đứa trẻ giận dỗi, cô ta đưa ánh mắt sắc lẻm về phía mười hai người lính vừa chạy đến. Trong đám đó, vang lên tiếng hô:
“Bắn!”
Hàng chục viên đạn bắn ra khỏi nòng, ngắm chuẩn xác vào cơ thể cô gái và tất cả cùng trúng mục tiêu. Máu đen phun ra từ những cái lỗ bị đục trên cơ thể Reina, cô ta gào lên:
“AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!”
Rồi đổ xuống đất, giật nảy thêm mấy cái rồi mới bất động.
Đám lính từ từ tiến lên, một người hỏi:
“Hạ được ả chưa?”
Người khác đáp:
“Chắc là rồi. Chúng ta bắn như thế cơ mà.”
“Này, các ngươi dùng ma thuật gì thế? Nó đau lắm đấy.”
Giọng nói thích thú đầy điên loạn đó vang lên từ phía sau họ, tất cả đều giật nẩy mình, vội vàng quay lại. Đó là một cô gái tóc đen mặc váy trắng, tay cô ta đã bóp nát đầu của một người lính xấu số.
Cô gái đứng đó và cô gái nằm dưới đất giống hệt nhau đến từng chi tiết.
“Kh-Không thể nào….Cô ta l-là ai? Rõ ràng đã ch-chết rồi mà…”
“T-Tử thần….Cô ta là Tử Thần!”
Xoẹt! Những người lính đón nhận cái chết tương tự những người đi trước: bị phanh thây thành bốn mảnh mà không kịp kêu thét. Cái chết quá sức khủng khiếp.
Reina lướt đến chỗ họ, nhặt lên một khẩu súng, tò mò nhìn ngắm nó:
“Đây là thứ gì? Hình như nó bắn ra viên đá hình tròn thì phải.”
Reina liếc nhìn cái xác có hình dáng giống mình nằm trên đất-vốn là bản sao của cô, rồi thì thầm:
“Hình tròn, đầu nhọn…Mà thôi, có lẽ Ishbell biết nó là gì, mình chẳng cần tìm hiểu thêm nữa.”
ẦM!
Có tiếng nổ lớn phát ra từ phía đối diện Reina, khói bốc lên kèm theo tiếng la hét. Cô gái vừa bước đi thì một vật hình chữ nhật màu xanh và bị xếp chồng văng đến bên cạnh, cái ống dài ở trụ trên vỡ nát ra. Lửa bốc cháy và nuốt chửng cái vật lớn ấy, nhưng thật bất ngờ, một người lính trồi ra từ bên trong nó. Nhìn thấy Reina, anh ta đưa tay ra:
“C-Cứu…T…Tôi….”
Reina mỉm cười, tiếp tục bước đi mà bỏ mặc người lính bị nhấn chìm bởi lửa địa ngục.
Chiếc thiết xa nổ tung.
Miệng cô gái váy trắng nở ra nụ cười vui vẻ:
“Chà chà, , ông nổi bật quá rồi.”
------------------------------------
Hiện tại, cầu Nhật Tân chìm trong màu đen của khói, màu đỏ cam của lửa và màu đỏ của dòng sông nhuộm máu. Những chiếc xe bốc cháy cùng với những cái xác đen thui nằm co quắp dưới đất. Tất cả như một chiến trường kinh khủng nhất.
Phòng thủ cây cầu huyết mạch này là đội C trực thuộc Quân Đội Đặc Chủng, họ được trang bị một số lượng lớn xe BMP 1-2 và V-100 để chiến đấu nhanh gọn. Vốn dĩ trong số 12000 lính tập hợp khẩn cấp được thì đã có đến 4000 lính phụ trách nhiệm vụ di tản dân chúng ra khỏi thành phố, chỉ còn lại 8000 lính ở lại. Trong số đó chia ra làm bốn đội là A, B, C và D tỏa ra hướng Bắc, Đông, Đông Bắc và một đội trên cầu Nhật Tân. Họ được giao trách nhiệm tiêu diệt toàn bộ đám quái vật tràn vào nhưng nếu có khả năng thua thì hãy rút lui ngay lập tức để bảo toàn lực lượng. Ban Chỉ Huy tạm thời của trận chiến này là đại tá Dương, hiện đang ở trong hầm trú ẩn vừa ra lệnh vừa quan sát hình ảnh kẻ địch thu được. Và không cần nhìn cũng biết được vẻ mặt ông như thế nào, kinh ngạc, không tin vào mắt mình và rồi lúng túng. Tuy vậy, ông vẫn cố gắng chỉ huy binh lính tốt nhất có thể.
Ông nhìn lên màn hình chiếu cảnh cầu Nhật Tân thu được từ những người lính ở đó, ông nói qua thiết bị VR-5 nhỏ xíu gắn trên tai:
“Đội trưởng Dũng, ra lệnh cho toàn đội tiến lên nhưng để xe ở lại. Chú ý cảnh giác hai bên cầu.” “Đã rõ.”
Tiếng một người đàn ông đáp lại.
Đại úy Phương phụ trách liên lạc ở bàn phía sau nói:
“Thưa Đại Tá, chúng ta đã mất liên lạc với đội 3 và 4 của đội B! Đội 2 đang di chuyển đến đó.”
“Kết nối với hai đội đó bằng cổng khẩn cấp. Bảo đội 2 hãy tạm dừng lại, có thể có nguy hiểm.”
“V-Vâng.”
Đại Tá Dương nhìn lên màn hình theo dõi đội A, hiện giờ họ đã thành bức tường kiên cố không thể phá vỡ để cản địch. Đứng trên lô cốt, hàng trăm lính bộ binh xả đạn như mưa xuống lũ Goblin bên dưới, chúng la hét và bỏ chạy. Tuy nhiên, quân địch kéo đến ngày càng đông, vị chỉ huy không nhìn thấy gì ngoài một biển quái vật da xanh.
Cứ thế này thì đội A có lẽ sẽ thất thủ.Phải cho hỗ trợ đến.
Đại tá nghĩ vậy, ông liền bắt tín hiệu liên lạc với đội D.
“Đội D nghe rõ trả lời! Đây là Ban Chỉ huy!”
“Đội D đã nhận được. Yêu cầu mệnh lệnh!”
Tiếng Đại Úy Linh vang lên ở VR-5. Đại Tá ra lệnh:
“Hãy tách một nửa đội sang phía Bắc hỗ trợ đội A, số còn lại tập trung phòng thủ các cung đường theo kế hoạch. Tôi sẽ cho tiếp viện tới.”
“Đội D đã nghe rõ. Chấp nhận mệnh lệnh.”
Nhưng ngài Đại Tá chưa kịp nhìn sang vị trí của đội D thì một tiếng hét kinh hoàng bùng nổ bên trong căn hầm, nó phát ra từ các thiết bị VR-5 liên lạc với đội C:
“Đại Tá, thông báo khẩn cấp! Có kẻ địch mới tấn công quân ta! Nhóm trinh sát bị tiêu diệt rồi!”
“Bình tĩnh lại, đội trưởng Dũng. Hãy gửi cho chúng tôi nhận dạng của chúng…”
“K-Không. Kia rồi, tôi thấy chúng rồi! NÓ LÀ CÁI QUÁI QUỈ GÌ THẾ? KHÔNG THỂ NÀO! ĐẠI TÁ!”
“Tôi yêu cầu anh hãy bình tĩnh lại! Đội trưởng Dũng! Chuyện gì đang xả--?”
“KHÔNGGGGGGGGGG! CÂM ĐI, ĐỒ KHỐN! ĐỒ ÁC QUỶ! ĐỪNG ĐẾN GẦN TAO!”
ĐOÀNG!
Tiếng súng chát chúa vọng ra, nghe rõ mồn một. Cùng lúc đó, màn hình theo dõi đội C tràn ngập màu đen chết chóc.
Cũng từ lúc ấy, Ban Chỉ Huy không bao giờ liên lạc lại được với đội này nữa.
----------------
Ở cầu Nhật Tân, 19 giờ 09 phút chiều……
“T-Tha…C-Cho…Tôi-i…”
BỐP! BỐP! BỐP!!!!!!!
Người lính bất ngờ chồm dậy, bỏ mũ ra và đập mạnh đầu vào thanh chắn cầu như một cái xác không hồn. Anh ta đập mãi, đập mãi, cho đến khi ngã ngửa ra sau với cái đầu nát bét, mớ não lòi ra ngoài.
Người lính cuối cùng của đội C đã chết, trước khi “tự tử”, mặt anh ta lộ rõ sự kinh hoàng khủng khiếp. Ngay cả anh ta cũng không biết mình làm cái gì, cũng như bao người lính khác.
Tất cả đều bỏ mạng trên cầu, hơn nghìn sinh mạng bị tước đoạt làm sự sống cho kẻ mới đến. Kẻ đó lướt qua những cái xác, tiến thẳng về phía thành phố với cây lưỡi hái vác trên vai.
Bên dưới lớp mũ chùm màu đen, hai tia sáng xanh lè thay cho đôi mắt nằm trong hai hốc tròn, trống rỗng. Hắn liếc sang cô bé áo tím đi bên cạnh-không biết xuất hiện từ lúc nào-và lắc đầu.
Mái tóc tím cột thành hai bím của cô bé đột nhiên đổi sang màu xám. Thấy vậy, kẻ đội mũ chùm nói với tông giọng cao bất thường:
“Có vẻ như quân địch chia làm bốn đội.”
“…..” Cô bé im lặng.
“Bốn đội lính đó đã chặn đường quân tiên phong được khá lâu, nếu như ta tính toán đúng. Còn nữa, chúng sở hữu rất nhiều ma thuật mạnh, đa số có sát thương diện rộng. nếu đúng như cô nói, thì mấy con chim sắt lượn lờ kia là ‘trực thăng’?”
“…..” Cô bé liếc hắn, gật đầu.
“Chúng chẳng làm gì cả ngoài việc lượn lờ mãi như vậy.”
“Chỉ là chưa cần thiết để chúng cho ra hỏa lực chính. Đó chưa phải là vũ khí mạnh nhất của loài người.”
“Ý cô là còn những vũ khí mạnh hơn nữa?”
Cô bé gật đầu. Kẻ đội mũ chùm dừng bước và hỏi:
“Vậy mà.”
“Noah đã có lệnh mới.”
“Lệnh gì?”
“Đàm phán.” Nói đến đây, mái tóc của cô bé lại chuyển về màu tím, chứng tỏ cô đã chuyển sang trạng thái bình thường.
Kẻ đội mũ chùm hất nhẹ đầu hắn về phía trước, nói:
“Kia. Nếu muốn đàm phán với con người, hãy đi thẳng con đường này. Có thể chúng sẽ tấn công cô nên có cần ta đi cùng không?”
Cô gái lắc đầu.
“Hiểu rồi. Ta sẽ trở về vậy.”
Kẻ đội mũ chùm quay người lại, chậm rãi tiến vào màn khói bụi, hắn biến mất.

Đăng bởi: